Chương 50: Tình xưa như một giấc chiêm bao (5)
Khúc Tiểu Khúc
03/04/2024
Thần hồn của Vân Dao đắm chìm trong biển ánh sáng ấm áp vô biên vô tận.
Nàng không cảm nhận được cơ thể của mình, chỉ có mỗi ý thức tồn tại.
Nàng nghĩ mình đã chết.
Chuyện này rất bình thường, đồng quy vu tận với tà diễm diệt thế trong mi tâm, nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý hồn phi phách tán, không vào luân hồi, ấy thế mà có thể giữ lại một sợi thần hồn, dạo chơi ở nơi không biết là Minh Phủ hay Phàm giới này, đã may mắn lắm rồi,
Chỉ là không biết, sau khi nàng chết, Mộ Hàn Uyên sẽ như thế nào. Liệu hắn có bắt được đóa hoa sen mà nàng dốc hết sức lực cuối cùng giữ lại, liệu hắn có nghe được “di mệnh” mà nàng để lại cho hắn trong đóa sen ấy không.
Không dạy tốt thiếu niên mà nàng chính tay dẫn về từ Ma Vực, gây họa cho tông môn và Tiên Vực, có lẽ đó là chuyện đáng tiếc nhất đời này của nàng.
Vân Dao nghĩ tới nghĩ lui, dần dà, chút ý thức này cũng từ từ tan biến theo gió —— Trong hải dương ánh sáng mà thần hồn của nàng đang dạo chơi, nơi mà nàng không thể “nhìn thấy”, vô số tiên cách vô chủ to nhỏ không đồng đều lướt qua người nàng.
Như sợ hãi, như kiêng kỵ, như hâm mộ, như khát khao……
Tiên cách vô chủ mang theo những cảm xúc khác nhau trôi nổi quanh người nàng, đáng tiếc, hồn thể của nàng không thể cảm nhận được.
Vật đổi sao dời, tuế nguyệt lưu trường.
Thần hồn của Vân Dao chợt cảm nhận được một sức mạnh quen thuộc và hùng mạnh không gì sánh bằng.
Trong hải dương kim quang, một con bướm vàng óng thức tỉnh giữa biển khơi.
Khoảnh khắc nó vỗ cánh, vô số tiên cách vô chủ trong hải dương run cầm cập, cuối cùng ngoan ngoãn ẩn núp quanh hồ điệp vàng óng.
Cả hải dương kim quang như bị thời gian ngưng đọng.
Kim điệp vỗ cánh, bay về phía thần hồn đang đến gần.
Nó bắt đầu thu liễm sức mạnh, thân hình từ từ thu nhỏ lại giữa không trung, mãi cho đến khi sắp chui vào giữa trán của thần hồn nàng ——
Bất thình lình, một luồng ánh sáng màu xanh bạc giáng xuống từ trên cao.
【Khởi Thủy (*), cuối cùng ngươi vẫn thất bại.】
(*) Khởi thủy (起始) là bắt đầu, trái nghĩa với Chung yên (kết thúc).
Hải dương kim quang lần nữa sôi sục, có sùng kính, cũng có sợ hãi.
Tiên cách vô chủ run lẩy bẩy chui xuống đáy biển kim quang, hệt như đang quỳ bái thần âm vang vọng giữa hư không.
Thần hồn của Vân Dao cũng nghe thấy, nhưng nàng chỉ có thể ngỡ ngàng lơ lửng tại chỗ.
Âm thanh này hơi quen tai.
Nhưng nàng không nhớ rõ.
Nàng trôi nổi trong biển kim quang này quá lâu rồi, lâu đến mức quên mất mình là ai, từ đâu đến, muốn đi đâu.
【…… Từ đầu ta đã nói rồi, thần linh từ bi như ngươi, không nên chấp chưởng Tư Thiên Cung……】
【Quên đi, Khởi Thủy.】
【Chỉ khi ngươi lãng quên tất cả, chúng ta mới không đứng ở hai mặt đối lập……】
Thần âm tiêu tán.
Một luồng sáng màu xanh bạc trói cánh kim điệp.
Kim sắc quang điệp vùng vẫy, nhưng bởi vì vừa rồi đã phóng thích hơn một nửa tiên lực để dung hợp với thần hồn này, lúc này đây sự đấu tranh của nó rõ ràng chỉ phí công, gông xiềng xanh bạc khóa chặt cánh bướm, vầng sáng trên người kim điệp nổi lên vì bị phong cấm.
Chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt chưa đến một phần mười, kim điệp run run rẩy rẩy, chui vào mi tâm thần hồn của Vân Dao.
Kim quang mãnh liệt.
Chút ý thức cuối cùng của thần hồn Vân Dao biến mất.
—— Cho đến khi nàng mở mắt ra.
Thiếu nữ đi chân trần ngơ ngác đứng giữa thanh vân đang lướt nhẹ qua người mình, hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy hoa hòe đầy trời, từng đàn tiên hạc ngậm màu ráng chiều, rải xuống những đám mây dưới nhân gian.
“Đây là…… Tiên giới?”
Trong tăm tối, ý thức mách bảo nàng như thế.
Thiếu nữ giật mình cúi đầu, bên tai vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch.
Nàng quay sang một bên, nhìn thấy một con linh điểu với bộ lông sặc sỡ bay đến. Hào quang rọi xuống, y phục tiên tử trắng tinh như mây, che kín nàng từ đầu đến chân.
“Chúc mừng tiên tử phi tiên. Lễ Tiên Mộc đã kết thúc, quên đi quá khứ, từ nay về sau tiên tử sẽ được hưởng cuộc đời thần tiên vô tận, cô có thể tự đặt cho mình một cái tên.”
Linh điểu sặc sỡ lượn quanh người nàng.
Tiểu tiên tử vô thức giơ tay chạm lên trán.
Nàng khẽ nói: “Vân Dao.”
Linh điểu sặc sỡ bay vút lên, thanh âm lảnh lót êm tai vang vọng khắp Tiên giới, như tuyên bố như ca hát ——
“Tân tấn tiểu tiên Vân Dao, phân vào Tư Thiên Cung!”
“.......”
Tiểu tiên Vân Dao chuẩn bị bước lên cầu thang dài trước mặt.
Nhưng bất thình lình nhận ra, mọi thứ trước mắt nàng giống như bong bóng, trở nên chậm chạp, sau đó trôi xa dần.
Cùng lúc đó, một tiếng niệm Phật tựa như đến từ bến bờ sông dài thời gian, phá vỡ cảnh tượng huyền ảo trước mặt nàng.
Trong tiếng niệm Phật, một giọng nói quen thuộc vang lên trong thức hải của Vân Dao ——
【Đã phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng vào kim liên.】
【Vân thí chủ, tháp Luân Hồi sắp đóng, cô có thể trở về.】
…
…
Khi Vân Dao thật sự tỉnh lại, nàng vẫn đang ở trong ngôi nhà trúc của đại hòa thượng trong Phạn Thiên Tự.
Hư ảnh tháp Luân Hồi đã biến mất từ lâu, ký ức kiếp này bị phong ấn cũng đã khôi phục.
Đêm trăng tròn đã qua, bên ngoài nhà trúc là trời trong nắng ấm, chim chóc núp trong rừng trúc hót líu lo.
…… Quả thật là một lần luân hồi dài đằng đẵng.
Vân Dao giơ tay lên, cầm một chiếc thủy kính, nhìn mi tâm của chính mình.
Thần văn tiên cách màu vàng nhạt giữa trán chợt tỏa sáng, sau đó lập tức biến mất.
Khoảnh khắc này đủ để nàng chắc chắn rằng, Chủng Yên Hỏa Chủng thật sự đã được lấy ra, xem ra, không còn phiền toái gì nữa.
Nhưng mà……
Nhớ tới kiếp trước mà mình trải qua trong tháp Luân Hồi, Vân Dao thở dài. Có lẽ cho dù chặt hết rừng trúc bên ngoài phòng, chẻ thành từng mảnh trúc để làm thành sách, cũng không thể viết hết tâm tình phức tạp của nàng lúc này.
Suy cho cùng, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng ——
Tiểu tiên Vân Dao là nàng.
Vân Dao giới Càn Nguyên, cũng là nàng.
Và, sau khi nàng phi thăng Tiên giới với tư cách là tiểu tiên Vân Dao, quá khứ mà nàng đã quên sau khi trải qua lễ Tiên Mộc, hóa ra chính là kiếp trước khi nàng là Càn Môn Vân Dao.
Nhưng mà, tại sao nàng lại quay về giới Càn Nguyên, trước khi mọi chuyện xảy ra?
[Khởi Thủy……]
[Quên đi, Khởi Thủy.]
Thần âm ở nơi tăm tối lại văng vẳng trong đầu.
Tiên cách bị tiên thuật phong ấn giữa mi tâm dường như cũng đang giãy giụa vì không cam lòng.
Ngoại trừ kiếp trước, nàng còn quên điều gì?
Vân Dao cảm thấy mọi thứ như được giấu trong sương mù khổng lồ, sự thật mà nàng đã lãng quên dường như đang ở rất gần nàng, như ẩn như hiện.
“Vân thí chủ, cô cảm thấy khó chịu sao?”
“......”
Giọng nói phía sau kéo nàng về thực tại. Vân Dao ngoảnh đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm vô trần của đại hòa thượng.
“Không sao.” Vân Dao dời tầm mắt, nhìn xuống, trông thấy Phật Tiền Kim Liên lơ lửng trước mặt đại hòa thượng.
So với trước khi nàng vào tháp Luân Hồi, dường như đóa kim liên này lớn hơn một chút.
Nếu dùng thần hồn dò xét, có thể nhận thấy bên trong những tầng cánh hoa đang khép chặt, thay thế đài sen, chính là “nhụy hoa” đỏ tươi như máu.
Rõ ràng đó chính là Chung Yên Hỏa Chủng bị kim liên phong ấn, dưới sự gột rửa của Phật quang, thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.
“Vân thí chủ, mời cô thuyên chuyển một tia lực lượng thần văn, rót vào đó.” Đại hòa thượng chỉ vào tim sen.
Vân Dao khựng lại.
Đối với chuyện đại hòa thượng biết về sự tồn tại của thần văn tiên cách giữa mi tâm nàng, nàng phát hiện ấy thế mà mình không hề ngạc nhiên chút nào.
Có lẽ khi trải qua kiếp trước trong tháp Luân Hồi, đã mang đến cho nàng đủ chấn động.
Vân Dao nghĩ như thế, sau đó rút một tia lực lượng thần văn tiên cách, biến nó thành một điểm kim quang nhàn nhạt, ngưng tụ trên đầu ngón tay của nàng, sau đó chậm rãi rót vào trong kim liên.
“Thế này, có thể phong cấm Chung Yên Hỏa Chủng sao?” Vân Dao hỏi.
“Sẽ mất một lát. Sau khi ta trợ giúp luyện hóa kim liên xong, sẽ báo cho Vân thí chủ biết. Vân thí chủ có thể đi ngắm cảnh trong chùa, yên tĩnh chờ đợi.”
“......”
Ý tứ đuổi khách quá mức trắng trợn khiến Vân Dao ngượng ngùng không dám nán lại lâu.
Nhưng khá đúng lúc, Vân Dao cũng có chuyện quan trọng muốn làm.
Rời khỏi phòng trúc của đại hòa thượng, Vân Dao phóng thích thần thức, lượn quanh Phạn Thiên Tự một vòng, sau đó xác định được vị trí của Mộ Hàn Uyên.
Hình bóng đỏ rực biến mất trong rừng trúc xanh biếc.
—— Chung Yên Hỏa Chủng đã giải quyết xong.
Nhưng trải qua toàn bộ ký ức kiếp trước, nàng nhận ra rằng, những sợi tơ huyết sắc còn sót lại trong cơ thể Mộ Hàn Uyên chắc chắn có ảnh hưởng không thua gì Chung Yên Hỏa Chủng.
Về phần nguyên nhân, chẳng lẽ bởi vì Chung Yên phong cấm trong cơ thể của hắn quá lâu?
Nhưng kiếp trước nàng phong cấm Chung Yên Hỏa Chủng ba trăm năm, hình như không hề sinh ra những sợi hỏa chủng ấy.
Nhưng bất kể thế nào, kiếp này, nàng tuyệt đối không để cho Mộ Hàn Uyên nhập ma nữa.
—
Phạn Thiên Tự, tăng lư biệt viện.
Mộ Hàn Uyên ngồi trên giường.
Hắn lại chìm trong một cơn ác mộng quen thuộc —— là thứ mà hắn nhìn thấy cách màn sáng trong nhà trọ cách núi Tàng Long trăm dặm, là núi thây biển máu nuốt chửng mặt trời, cùng với hình bóng hắc quan tóc trắng hờ hững đánh đàn giữa ma diễm và hàng nghìn hàng vạn ác quỷ oan hồn.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, lần này hắn đã trở thành ma kia.
Ngón tay dưới ống tay áo đang lười biếng gảy đàn Mẫn Sinh đen như mực vì bị đầy ma diễm quấn quanh, từ lâu đã không còn chút dáng vẻ của ngày xưa. Tiếng đàn vang lên dưới dây đàn, tiếng gào rú của ác quỷ oan hồn dưới vòm trời dệt thành ma âm mê hoặc lòng người.
Tử vong như thương hải nuốt trọn bãi bể nương dâu, thong thả tiến về phía đường chân trời vô tận.
Nhưng Ma tôn tạo tội lỗi sát nghiệt chết trăm lần không hết tội lại thờ ơ mất hứng không vui không buồn, hắn nhìn tịch dương đang chìm xuống đường chân trời, dây đàn dưới ngón tay chậm rãi dừng lại.
Ánh hoàng hôn cuối cùng sắp tắt.
Tàn sắc tại nơi chân trời bố thí cho hắn chút ánh sáng mỏng manh. Ánh sáng vàng nhạt chảy xuống ống tay áo của hắn, che giấu ma diễm trong chốc lát.
Trong khoảnh khắc mờ ảo ấy, hắn mơ hồ nhớ đến một buổi hoàng hôn, cũng tráng lệ như thế này, chỉ là dưới ánh chiều tà ấy, trên đỉnh Thiên Huyền, có một hình bóng đỏ rực.
Là mơ hay là đã từng.
Hắn quên mất rồi.
Ánh vàng loang lổ chói mắt, khiến hắn nhắm hai mắt lại.
Dù rằng đằng sau có tiếng gió táp ập đến.
“Phập.”
Lưỡi dao lạnh buốt xuyên qua tim hắn.
Sau đó với thù hận thấu cốt, nó hung hăng vặn một vòng trong tim hắn.
Máu trào ra từ đôi môi mỏng lạnh của Ma tôn.
Sau lưng hắn, bóng người ẩn trong hư không xuất hiện, âm thanh hưng phấn dữ tợn lấn át tiếng gió thổi vù vù: “Ta thật sự đã giết được hắn —— Ta đã giết Ma tôn! Ta đã giết tên ma đầu Mộ Hàn Uyên này!! Ta ——”
Két.
Ma diễm ghìm chặt cổ người kia, khiến tiếng cười điên cuồng dữ tợn của người nọ trở thành nổi kinh hồn ngạt thở.
Trước đôi mắt mở to của người nọ, bóng lưng đen tuyền kia chậm rãi xoay lại.
Dao găm cắm trước ngực hắn tan chảy từng chút một.
Trước đôi mắt hung tợn đang trừng to của đối phương, lỗ máu dữ tợn trống rỗng bị vô số sợi tơ huyết sắc quấn lấy, chúng nó phân nhánh, lan ra, hợp lại, cuối cùng nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Ma diễm bao phủ lồng ngực của hắn, trên áo bào màu mực thậm chí không thể tìm thấy một chút vết tích nào.
Như thời gian đảo ngược.
“Làm sao…… có thể, tại sao…… Dựa, dựa vào đâu…… Ma đầu như ngươi…… được trời ưu ái……”
Đáp lại giọng nói khàn đặc đầy ghen ghét căm giận của kẻ đó, Ma tôn hơi nghiêng đầu.
“Được trời, ưu ái?”
Ma tôn dừng lại một lúc lâu, đột nhiên cười to, ma văn huyết sắc khắc trên đuôi mắt hơi cong lên, như giọt nước mắt bằng máu chảy xuống từ một khối ngọc mỏng, nhẹ nhàng rơi xuống đuôi mắt của hắn.
Ngừng cười, hắn lại cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy lại nhuộm đầy lệ ý đỏ tươi khắc cốt ghi tâm ——
“Ngươi có biết cơn ác mộng đáng sợ nhất thế gian là gì không?”
“Đó là cho dù ta tự sát hơn vạn lần, vẫn không thể chết được.”
“Ta sẵn lòng tặng ban ân cầu mà không được này cho mỗi người các ngươi —— Cho đến khi nơi đây biến thành địa ngục Vô Gián, vong hồn tự sẽ trở về, phải không?”
“......!!”
Rắc.
Ma diễm quét qua, trong hàng nghìn hàng vạn ác quỷ vong hồn lại có thêm một con bé nhỏ không đáng kể.
“Hôm nay đến đây thôi.” Mộ Hàn Uyên vuốt ve chiếc đàn đen như mực: “Ngươi cũng mệt rồi, phải không?”
Lời vừa dứt, hình bóng kia đã biến mất trên bầu trời mờ mịt.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Dưới ánh chiều tà, bóng người hắc quan tóc trắng nọ xuất hiện trong sơn môn Càn Môn, trên đỉnh Thiên Huyền.
Nơi này đã hoang vắng từ lâu.
Hắn bước qua bậc thang đầy cỏ dại và động phủ đầy rêu xanh, từng bước bước vào sơn cốc sau núi.
Chỉ có nơi đây vẫn như thuở ban đầu.
Chỉ có một điều thay đổi: Đằng sau bia đá của ngôi mộ thứ tám, có một chiếc quan tài mở sẵn đặt trong ngôi mộ mới đào.
Mộ Hàn Uyên bình tĩnh nằm vào trong quan tài.
Nhìn tấm bia trống không có một chữ nào trước mặt, hắn cụp mắt mỉm cười: “Ngủ ngon, sư tôn.”
“Trong mơ gặp.”
Khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, sơn cốc rung chuyển.
Nếu Vân Dao có mặt, nàng sẽ thấy sát trận kim quang quen thuộc đột nhiên nhô lên từ mặt đất, cự kiếm hiển ảnh, tiếp đó lập tức đâm xuống ——
Mũi kiếm nghiền nát máu thịt và gân cốt của hắn từng tấc từng tấc một.
Máu tươi bắn tung tóe lên bia đá, thấm vào tấm bia sắp bị mài đến nhẵn nhụi.
Ma không ngủ.
Nhưng may mắn thay, hắn có thể lợi dụng từng cái chết, để mơ về nàng mỗi đêm.
——
——
“Mộ Hàn Uyên!”
Dường như đã cách mấy đời, một giọng nữ xuyên qua cửa phòng, đánh thức Mộ Hàn Uyên đang khoanh chân chìm trong mộng ở trên giường.
Hắn chợt mở mắt ra.
Hồng y xuất hiện ngay trước mắt, Mộ Hàn Uyên vừa thoát khỏi giấc mơ, chỉ cảm thấy tim mình bị một sức mạnh khổng lồ bóp chặt, nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời lập tức lấp đầy trái tim hắn.
Mộ Hàn Uyên không hề nghĩ ngợi gì, khi Vân Dao chạy đến trước giường, hắn đứng lên, giơ tay kéo nàng vào lòng.
“Đừng đi……!”
Giọng nói khàn khàn đè nén nỗi buồn gần như tuyệt vọng.
Vân Dao vô cùng lúng túng cứng đờ tại chỗ, nghe được câu này, nàng vô thức ngước mắt lên để xác nhận ——
Áo trắng tóc đen, Ngân Ti Liên Hoa Quan.
Và cả nốt ruồi nhạt màu nho nhỏ.
Không thay đổi.
…… Hoàn hảo.
Trái tim treo cao của Vân Dao cuối cùng cũng hạ xuống, nàng đẩy bàn tay đang ôm eo mình của Mộ Hàn Uyên, sau đó lặng lẽ, lặng lẽ di chuyển cách hắn một trượng, rồi mới hỏi: “Ngươi sao thế? Gặp ác mộng sao?”
Mộ Hàn Uyên im lặng.
Khoảnh khắc hắn ôm lấy cơ thể của Vân Dao, xác thực cảm tri khiến hắn hoàn hồn, nhưng hắn lại tham luyến chốc lát, không muốn buông tay.
“...... Vâng.” Mộ Hàn Uyên hạ ống tay áo xuống, che đi những đốt ngón tay đang siết chặt của mình, giọng nói khôi phục vẻ ôn hòa đúng mực: “Nhất thời kinh mộng mà thôi, mạo phạm sư tôn, xin sư tôn thứ tội.”
Bên tai hắn.
Trong khoảng không xa xôi, vang lên một tiếng cười giễu cợt của ma. Như đang trào phúng hắn lừa mình dối người.
Vân Dao không chú ý đến lưu quang gợn sóng trong mắt Mộ Hàn Uyên khi hắn cụp mắt xuống, nàng nhớ đến mục đích quan trọng nhất khi mình đến đây: “Không sao, ta vội vã qua đây, vì khi bế quan ta chợt nhớ đến một chuyện ——”
“Ngươi vẫn đang tu luyện tơ huyết sắc trong cơ thể sao?”
Dường như Mộ Hàn Uyên hơi bất ngờ nên bèn ngước mắt lên: “Vâng.”
“Đừng luyện nữa, cũng đừng chạm vào nó.” Vân Dao quả quyết nói: “Tuy rằng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tiến cảnh tu vi của ngươi, tạm thời không giải thích rõ với ngươi được, nhưng thứ này nguy hiểm ——”
“Vâng.”
“......” Một đống lời muốn nói chợt nghẹn lại, Vân Dao ngẩng mặt lên: “Hả?”
Mộ Hàn Uyên mỉm cười không rõ rệt: “Tu vi của sư tôn đã khôi phục, tệ bệnh đã trừ, có sư tôn ở bên, tất thảy không lo, ta tu luyện chậm một chút cũng được. Bất kể nguyên do là gì, đương nhiên ta sẽ nghe theo lời sai bảo của sư tôn.”
Vân Dao: “.”
Vừa bị hắc Mộ Hàn Uyên trong tháp Luân Hồi dằn vặt, hiện tại nàng hơi không quen lắm với sự ngoan ngoãn của bạch Mộ Hàn Uyên.
Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống một lát, sau đó chợt nói: “Nhưng mà.”
Vân Dao lập tức cảnh giác: “Nhưng cái gì”
“Khế ước sư đồ, hình như mất rồi.” Mộ Hàn Uyên trầm ngâm nâng mắt lên nhìn nàng: “Là do sư tôn ngăn ta tu luyện chúng sao?”
Vân Dao nghẹn lời.
Chung Yên Hỏa Chủng đã được rút khỏi mi tâm của nàng, nên đương nhiên lực hấp dẫn giữa hai người không còn nữa.
Nhưng phải giải thích thế nào với Mộ Hàn Uyên đây.
“Ờ thì, nó……”
Khi Vân Dao đang xoắn xuýt, một tiểu sa di đứng bên ngoài phòng, lớn tiếng gọi: “Thí chủ, sư tổ nói, kim liên đã định, mời hai vị qua đó.”
Vân Dao ngẩn người, quay đầu nhìn ra ngoài: “Hai người bọn ta đều đi à?”
“Vâng.”
“......”
Vân Dao quay lại, trong lòng đột nhiên có kế sách.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần tơ huyết sắc vẫn còn đó, cảm nhận của Mộ Hàn Uyên đối với Chung Yên Hỏa Chủng sẽ không thể cắt đứt, nếu hắn đi theo, ắt sẽ nhận ra kim liên kỳ lạ.
Chi bằng nàng thuận nước đẩy thuyền ——
“Ờ thì, khế ước sư đồ bị ta làm thành một…… pháp bảo lợi hại.” Vân Dao ngập ngừng một chút, nhưng nghĩ đến có thể dùng Phật Tiền Kim Liên làm lá chắn, thế là nàng yên tâm thoải mái: “Nói chung là một điều bất ngờ, ngươi đi xem cùng ta, được không?”
“Vâng, sư tôn.”
Nói xong, Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, thoáng thấy một chiếc lá xanh dính trên tóc mai của Vân Dao.
Hắn nghĩ có lẽ nàng vội vàng đến, nên bị dính trong rừng trúc.
Mộ Hàn Uyên giơ tay áo lên định lấy xuống, nhưng ngón tay chưa kịp chạm vào tóc mai của nàng.
Khóe mắt Vân Dao liếc xéo qua: “......!!”
Hồng y nữ tử gần như nhảy dựng lên tại chỗ, chạy ra xa hơn một trượng.
Mộ Hàn Uyên khựng lại: “Sư tôn?”
“......”
Vân Dao khóc không ra nước mắt.
Nên giải thích thế nào đây, vừa rồi khi ngón tay của hắn gần kề, nàng ngửi thấy lãnh hương nhàn nhạt quen thuộc trên cổ tay của hắn, trong chớp mắt, trong đầu xuất hiện vô số cảnh tượng má ấp môi kề không thể diễn tả bằng lời?
Ký ức kiếp trước chết tiệt này, nàng phải tìm cơ hội trút đi hết mới được.
“Ừm, không có gì, ta đột nhiên muốn vươn người thôi mà.” Vân Dao che hai gò má đỏ bừng, cười gượng bước ra ngoài: “Đừng để đại sư chờ lâu quá, chúng ta mau đi thôi.”
Nhìn Vân Dao giữa khoảng cách như có như không với mình.
Mộ Hàn Uyên khẽ nhíu mày, chốc lát sau, hắn cụp mắt đi theo.
——
Cho đến khi đến bên ngoài căn nhà trúc của đại hòa thượng, Vân Dao vẫn đang tổng kết bài học kinh nghiệm của kiếp trước, thuận tiện dạy dỗ ngoan đồ.
Nhớ đến hình bóng trên Dao Thành, cái kẻ lừa nàng ba trăm năm —— Không đúng, cộng hai kiếp lại chính là sáu trăm năm, sư huynh tốt để nàng một mình nhiều lần trải qua đau khổ mà vẫn giả chết.
Vân Dao không kìm được mà nghiến răng nghiến lợi.
Bước lên bậc thềm bên ngoài căn nhà trúc của đại hòa thượng, Vân Dao nghiêng người nhắc nhở Mộ Hàn Uyên đang đi phía sau cách nàng một hai trượng.
“Ngươi nhớ kỹ, sau này bất kể ai châm ngòi chia rẽ, ngươi cũng phải tin ta, ngươi và tên chó Mộ Cửu Thiên kia không hề giống như chút xíu nào! Huynh ấy ——”
Chưa nói hết câu, Vân Dao vừa bước chân vào nhà trúc chợt dừng lại.
Trong tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ tròn vo, đôi chân ngắn ngủn, nhanh như chớp lao về phía cánh cửa.
Bịch. Tiểu hòa thượng chỉ cao đến đầu gối nàng bất chợt ôm chân nàng.
Vân Dao dừng lại: “Ngươi……”
“Mẫu thân!”
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên, trên trán có ấn ký kim liên, giòn giã gọi nàng.
Một câu khiến vân Dao ngớ người: “?”
Mộ Hàn Uyên cũng bước vào.
Nghe vậy, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, liếc Vân Dao.
Vân Dao định giải thích.
Tiểu hòa thượng quay người, ôm lấy Mộ Hàn Uyên ——
“Phụ thân!”
Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống: “......?”
Vân Dao: “??????”
— — —
《Quyển 2: Tháp Luân Hồi》, Kết thúc.
Nàng không cảm nhận được cơ thể của mình, chỉ có mỗi ý thức tồn tại.
Nàng nghĩ mình đã chết.
Chuyện này rất bình thường, đồng quy vu tận với tà diễm diệt thế trong mi tâm, nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý hồn phi phách tán, không vào luân hồi, ấy thế mà có thể giữ lại một sợi thần hồn, dạo chơi ở nơi không biết là Minh Phủ hay Phàm giới này, đã may mắn lắm rồi,
Chỉ là không biết, sau khi nàng chết, Mộ Hàn Uyên sẽ như thế nào. Liệu hắn có bắt được đóa hoa sen mà nàng dốc hết sức lực cuối cùng giữ lại, liệu hắn có nghe được “di mệnh” mà nàng để lại cho hắn trong đóa sen ấy không.
Không dạy tốt thiếu niên mà nàng chính tay dẫn về từ Ma Vực, gây họa cho tông môn và Tiên Vực, có lẽ đó là chuyện đáng tiếc nhất đời này của nàng.
Vân Dao nghĩ tới nghĩ lui, dần dà, chút ý thức này cũng từ từ tan biến theo gió —— Trong hải dương ánh sáng mà thần hồn của nàng đang dạo chơi, nơi mà nàng không thể “nhìn thấy”, vô số tiên cách vô chủ to nhỏ không đồng đều lướt qua người nàng.
Như sợ hãi, như kiêng kỵ, như hâm mộ, như khát khao……
Tiên cách vô chủ mang theo những cảm xúc khác nhau trôi nổi quanh người nàng, đáng tiếc, hồn thể của nàng không thể cảm nhận được.
Vật đổi sao dời, tuế nguyệt lưu trường.
Thần hồn của Vân Dao chợt cảm nhận được một sức mạnh quen thuộc và hùng mạnh không gì sánh bằng.
Trong hải dương kim quang, một con bướm vàng óng thức tỉnh giữa biển khơi.
Khoảnh khắc nó vỗ cánh, vô số tiên cách vô chủ trong hải dương run cầm cập, cuối cùng ngoan ngoãn ẩn núp quanh hồ điệp vàng óng.
Cả hải dương kim quang như bị thời gian ngưng đọng.
Kim điệp vỗ cánh, bay về phía thần hồn đang đến gần.
Nó bắt đầu thu liễm sức mạnh, thân hình từ từ thu nhỏ lại giữa không trung, mãi cho đến khi sắp chui vào giữa trán của thần hồn nàng ——
Bất thình lình, một luồng ánh sáng màu xanh bạc giáng xuống từ trên cao.
【Khởi Thủy (*), cuối cùng ngươi vẫn thất bại.】
(*) Khởi thủy (起始) là bắt đầu, trái nghĩa với Chung yên (kết thúc).
Hải dương kim quang lần nữa sôi sục, có sùng kính, cũng có sợ hãi.
Tiên cách vô chủ run lẩy bẩy chui xuống đáy biển kim quang, hệt như đang quỳ bái thần âm vang vọng giữa hư không.
Thần hồn của Vân Dao cũng nghe thấy, nhưng nàng chỉ có thể ngỡ ngàng lơ lửng tại chỗ.
Âm thanh này hơi quen tai.
Nhưng nàng không nhớ rõ.
Nàng trôi nổi trong biển kim quang này quá lâu rồi, lâu đến mức quên mất mình là ai, từ đâu đến, muốn đi đâu.
【…… Từ đầu ta đã nói rồi, thần linh từ bi như ngươi, không nên chấp chưởng Tư Thiên Cung……】
【Quên đi, Khởi Thủy.】
【Chỉ khi ngươi lãng quên tất cả, chúng ta mới không đứng ở hai mặt đối lập……】
Thần âm tiêu tán.
Một luồng sáng màu xanh bạc trói cánh kim điệp.
Kim sắc quang điệp vùng vẫy, nhưng bởi vì vừa rồi đã phóng thích hơn một nửa tiên lực để dung hợp với thần hồn này, lúc này đây sự đấu tranh của nó rõ ràng chỉ phí công, gông xiềng xanh bạc khóa chặt cánh bướm, vầng sáng trên người kim điệp nổi lên vì bị phong cấm.
Chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt chưa đến một phần mười, kim điệp run run rẩy rẩy, chui vào mi tâm thần hồn của Vân Dao.
Kim quang mãnh liệt.
Chút ý thức cuối cùng của thần hồn Vân Dao biến mất.
—— Cho đến khi nàng mở mắt ra.
Thiếu nữ đi chân trần ngơ ngác đứng giữa thanh vân đang lướt nhẹ qua người mình, hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy hoa hòe đầy trời, từng đàn tiên hạc ngậm màu ráng chiều, rải xuống những đám mây dưới nhân gian.
“Đây là…… Tiên giới?”
Trong tăm tối, ý thức mách bảo nàng như thế.
Thiếu nữ giật mình cúi đầu, bên tai vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch.
Nàng quay sang một bên, nhìn thấy một con linh điểu với bộ lông sặc sỡ bay đến. Hào quang rọi xuống, y phục tiên tử trắng tinh như mây, che kín nàng từ đầu đến chân.
“Chúc mừng tiên tử phi tiên. Lễ Tiên Mộc đã kết thúc, quên đi quá khứ, từ nay về sau tiên tử sẽ được hưởng cuộc đời thần tiên vô tận, cô có thể tự đặt cho mình một cái tên.”
Linh điểu sặc sỡ lượn quanh người nàng.
Tiểu tiên tử vô thức giơ tay chạm lên trán.
Nàng khẽ nói: “Vân Dao.”
Linh điểu sặc sỡ bay vút lên, thanh âm lảnh lót êm tai vang vọng khắp Tiên giới, như tuyên bố như ca hát ——
“Tân tấn tiểu tiên Vân Dao, phân vào Tư Thiên Cung!”
“.......”
Tiểu tiên Vân Dao chuẩn bị bước lên cầu thang dài trước mặt.
Nhưng bất thình lình nhận ra, mọi thứ trước mắt nàng giống như bong bóng, trở nên chậm chạp, sau đó trôi xa dần.
Cùng lúc đó, một tiếng niệm Phật tựa như đến từ bến bờ sông dài thời gian, phá vỡ cảnh tượng huyền ảo trước mặt nàng.
Trong tiếng niệm Phật, một giọng nói quen thuộc vang lên trong thức hải của Vân Dao ——
【Đã phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng vào kim liên.】
【Vân thí chủ, tháp Luân Hồi sắp đóng, cô có thể trở về.】
…
…
Khi Vân Dao thật sự tỉnh lại, nàng vẫn đang ở trong ngôi nhà trúc của đại hòa thượng trong Phạn Thiên Tự.
Hư ảnh tháp Luân Hồi đã biến mất từ lâu, ký ức kiếp này bị phong ấn cũng đã khôi phục.
Đêm trăng tròn đã qua, bên ngoài nhà trúc là trời trong nắng ấm, chim chóc núp trong rừng trúc hót líu lo.
…… Quả thật là một lần luân hồi dài đằng đẵng.
Vân Dao giơ tay lên, cầm một chiếc thủy kính, nhìn mi tâm của chính mình.
Thần văn tiên cách màu vàng nhạt giữa trán chợt tỏa sáng, sau đó lập tức biến mất.
Khoảnh khắc này đủ để nàng chắc chắn rằng, Chủng Yên Hỏa Chủng thật sự đã được lấy ra, xem ra, không còn phiền toái gì nữa.
Nhưng mà……
Nhớ tới kiếp trước mà mình trải qua trong tháp Luân Hồi, Vân Dao thở dài. Có lẽ cho dù chặt hết rừng trúc bên ngoài phòng, chẻ thành từng mảnh trúc để làm thành sách, cũng không thể viết hết tâm tình phức tạp của nàng lúc này.
Suy cho cùng, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng ——
Tiểu tiên Vân Dao là nàng.
Vân Dao giới Càn Nguyên, cũng là nàng.
Và, sau khi nàng phi thăng Tiên giới với tư cách là tiểu tiên Vân Dao, quá khứ mà nàng đã quên sau khi trải qua lễ Tiên Mộc, hóa ra chính là kiếp trước khi nàng là Càn Môn Vân Dao.
Nhưng mà, tại sao nàng lại quay về giới Càn Nguyên, trước khi mọi chuyện xảy ra?
[Khởi Thủy……]
[Quên đi, Khởi Thủy.]
Thần âm ở nơi tăm tối lại văng vẳng trong đầu.
Tiên cách bị tiên thuật phong ấn giữa mi tâm dường như cũng đang giãy giụa vì không cam lòng.
Ngoại trừ kiếp trước, nàng còn quên điều gì?
Vân Dao cảm thấy mọi thứ như được giấu trong sương mù khổng lồ, sự thật mà nàng đã lãng quên dường như đang ở rất gần nàng, như ẩn như hiện.
“Vân thí chủ, cô cảm thấy khó chịu sao?”
“......”
Giọng nói phía sau kéo nàng về thực tại. Vân Dao ngoảnh đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm vô trần của đại hòa thượng.
“Không sao.” Vân Dao dời tầm mắt, nhìn xuống, trông thấy Phật Tiền Kim Liên lơ lửng trước mặt đại hòa thượng.
So với trước khi nàng vào tháp Luân Hồi, dường như đóa kim liên này lớn hơn một chút.
Nếu dùng thần hồn dò xét, có thể nhận thấy bên trong những tầng cánh hoa đang khép chặt, thay thế đài sen, chính là “nhụy hoa” đỏ tươi như máu.
Rõ ràng đó chính là Chung Yên Hỏa Chủng bị kim liên phong ấn, dưới sự gột rửa của Phật quang, thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.
“Vân thí chủ, mời cô thuyên chuyển một tia lực lượng thần văn, rót vào đó.” Đại hòa thượng chỉ vào tim sen.
Vân Dao khựng lại.
Đối với chuyện đại hòa thượng biết về sự tồn tại của thần văn tiên cách giữa mi tâm nàng, nàng phát hiện ấy thế mà mình không hề ngạc nhiên chút nào.
Có lẽ khi trải qua kiếp trước trong tháp Luân Hồi, đã mang đến cho nàng đủ chấn động.
Vân Dao nghĩ như thế, sau đó rút một tia lực lượng thần văn tiên cách, biến nó thành một điểm kim quang nhàn nhạt, ngưng tụ trên đầu ngón tay của nàng, sau đó chậm rãi rót vào trong kim liên.
“Thế này, có thể phong cấm Chung Yên Hỏa Chủng sao?” Vân Dao hỏi.
“Sẽ mất một lát. Sau khi ta trợ giúp luyện hóa kim liên xong, sẽ báo cho Vân thí chủ biết. Vân thí chủ có thể đi ngắm cảnh trong chùa, yên tĩnh chờ đợi.”
“......”
Ý tứ đuổi khách quá mức trắng trợn khiến Vân Dao ngượng ngùng không dám nán lại lâu.
Nhưng khá đúng lúc, Vân Dao cũng có chuyện quan trọng muốn làm.
Rời khỏi phòng trúc của đại hòa thượng, Vân Dao phóng thích thần thức, lượn quanh Phạn Thiên Tự một vòng, sau đó xác định được vị trí của Mộ Hàn Uyên.
Hình bóng đỏ rực biến mất trong rừng trúc xanh biếc.
—— Chung Yên Hỏa Chủng đã giải quyết xong.
Nhưng trải qua toàn bộ ký ức kiếp trước, nàng nhận ra rằng, những sợi tơ huyết sắc còn sót lại trong cơ thể Mộ Hàn Uyên chắc chắn có ảnh hưởng không thua gì Chung Yên Hỏa Chủng.
Về phần nguyên nhân, chẳng lẽ bởi vì Chung Yên phong cấm trong cơ thể của hắn quá lâu?
Nhưng kiếp trước nàng phong cấm Chung Yên Hỏa Chủng ba trăm năm, hình như không hề sinh ra những sợi hỏa chủng ấy.
Nhưng bất kể thế nào, kiếp này, nàng tuyệt đối không để cho Mộ Hàn Uyên nhập ma nữa.
—
Phạn Thiên Tự, tăng lư biệt viện.
Mộ Hàn Uyên ngồi trên giường.
Hắn lại chìm trong một cơn ác mộng quen thuộc —— là thứ mà hắn nhìn thấy cách màn sáng trong nhà trọ cách núi Tàng Long trăm dặm, là núi thây biển máu nuốt chửng mặt trời, cùng với hình bóng hắc quan tóc trắng hờ hững đánh đàn giữa ma diễm và hàng nghìn hàng vạn ác quỷ oan hồn.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, lần này hắn đã trở thành ma kia.
Ngón tay dưới ống tay áo đang lười biếng gảy đàn Mẫn Sinh đen như mực vì bị đầy ma diễm quấn quanh, từ lâu đã không còn chút dáng vẻ của ngày xưa. Tiếng đàn vang lên dưới dây đàn, tiếng gào rú của ác quỷ oan hồn dưới vòm trời dệt thành ma âm mê hoặc lòng người.
Tử vong như thương hải nuốt trọn bãi bể nương dâu, thong thả tiến về phía đường chân trời vô tận.
Nhưng Ma tôn tạo tội lỗi sát nghiệt chết trăm lần không hết tội lại thờ ơ mất hứng không vui không buồn, hắn nhìn tịch dương đang chìm xuống đường chân trời, dây đàn dưới ngón tay chậm rãi dừng lại.
Ánh hoàng hôn cuối cùng sắp tắt.
Tàn sắc tại nơi chân trời bố thí cho hắn chút ánh sáng mỏng manh. Ánh sáng vàng nhạt chảy xuống ống tay áo của hắn, che giấu ma diễm trong chốc lát.
Trong khoảnh khắc mờ ảo ấy, hắn mơ hồ nhớ đến một buổi hoàng hôn, cũng tráng lệ như thế này, chỉ là dưới ánh chiều tà ấy, trên đỉnh Thiên Huyền, có một hình bóng đỏ rực.
Là mơ hay là đã từng.
Hắn quên mất rồi.
Ánh vàng loang lổ chói mắt, khiến hắn nhắm hai mắt lại.
Dù rằng đằng sau có tiếng gió táp ập đến.
“Phập.”
Lưỡi dao lạnh buốt xuyên qua tim hắn.
Sau đó với thù hận thấu cốt, nó hung hăng vặn một vòng trong tim hắn.
Máu trào ra từ đôi môi mỏng lạnh của Ma tôn.
Sau lưng hắn, bóng người ẩn trong hư không xuất hiện, âm thanh hưng phấn dữ tợn lấn át tiếng gió thổi vù vù: “Ta thật sự đã giết được hắn —— Ta đã giết Ma tôn! Ta đã giết tên ma đầu Mộ Hàn Uyên này!! Ta ——”
Két.
Ma diễm ghìm chặt cổ người kia, khiến tiếng cười điên cuồng dữ tợn của người nọ trở thành nổi kinh hồn ngạt thở.
Trước đôi mắt mở to của người nọ, bóng lưng đen tuyền kia chậm rãi xoay lại.
Dao găm cắm trước ngực hắn tan chảy từng chút một.
Trước đôi mắt hung tợn đang trừng to của đối phương, lỗ máu dữ tợn trống rỗng bị vô số sợi tơ huyết sắc quấn lấy, chúng nó phân nhánh, lan ra, hợp lại, cuối cùng nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Ma diễm bao phủ lồng ngực của hắn, trên áo bào màu mực thậm chí không thể tìm thấy một chút vết tích nào.
Như thời gian đảo ngược.
“Làm sao…… có thể, tại sao…… Dựa, dựa vào đâu…… Ma đầu như ngươi…… được trời ưu ái……”
Đáp lại giọng nói khàn đặc đầy ghen ghét căm giận của kẻ đó, Ma tôn hơi nghiêng đầu.
“Được trời, ưu ái?”
Ma tôn dừng lại một lúc lâu, đột nhiên cười to, ma văn huyết sắc khắc trên đuôi mắt hơi cong lên, như giọt nước mắt bằng máu chảy xuống từ một khối ngọc mỏng, nhẹ nhàng rơi xuống đuôi mắt của hắn.
Ngừng cười, hắn lại cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy lại nhuộm đầy lệ ý đỏ tươi khắc cốt ghi tâm ——
“Ngươi có biết cơn ác mộng đáng sợ nhất thế gian là gì không?”
“Đó là cho dù ta tự sát hơn vạn lần, vẫn không thể chết được.”
“Ta sẵn lòng tặng ban ân cầu mà không được này cho mỗi người các ngươi —— Cho đến khi nơi đây biến thành địa ngục Vô Gián, vong hồn tự sẽ trở về, phải không?”
“......!!”
Rắc.
Ma diễm quét qua, trong hàng nghìn hàng vạn ác quỷ vong hồn lại có thêm một con bé nhỏ không đáng kể.
“Hôm nay đến đây thôi.” Mộ Hàn Uyên vuốt ve chiếc đàn đen như mực: “Ngươi cũng mệt rồi, phải không?”
Lời vừa dứt, hình bóng kia đã biến mất trên bầu trời mờ mịt.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Dưới ánh chiều tà, bóng người hắc quan tóc trắng nọ xuất hiện trong sơn môn Càn Môn, trên đỉnh Thiên Huyền.
Nơi này đã hoang vắng từ lâu.
Hắn bước qua bậc thang đầy cỏ dại và động phủ đầy rêu xanh, từng bước bước vào sơn cốc sau núi.
Chỉ có nơi đây vẫn như thuở ban đầu.
Chỉ có một điều thay đổi: Đằng sau bia đá của ngôi mộ thứ tám, có một chiếc quan tài mở sẵn đặt trong ngôi mộ mới đào.
Mộ Hàn Uyên bình tĩnh nằm vào trong quan tài.
Nhìn tấm bia trống không có một chữ nào trước mặt, hắn cụp mắt mỉm cười: “Ngủ ngon, sư tôn.”
“Trong mơ gặp.”
Khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, sơn cốc rung chuyển.
Nếu Vân Dao có mặt, nàng sẽ thấy sát trận kim quang quen thuộc đột nhiên nhô lên từ mặt đất, cự kiếm hiển ảnh, tiếp đó lập tức đâm xuống ——
Mũi kiếm nghiền nát máu thịt và gân cốt của hắn từng tấc từng tấc một.
Máu tươi bắn tung tóe lên bia đá, thấm vào tấm bia sắp bị mài đến nhẵn nhụi.
Ma không ngủ.
Nhưng may mắn thay, hắn có thể lợi dụng từng cái chết, để mơ về nàng mỗi đêm.
——
——
“Mộ Hàn Uyên!”
Dường như đã cách mấy đời, một giọng nữ xuyên qua cửa phòng, đánh thức Mộ Hàn Uyên đang khoanh chân chìm trong mộng ở trên giường.
Hắn chợt mở mắt ra.
Hồng y xuất hiện ngay trước mắt, Mộ Hàn Uyên vừa thoát khỏi giấc mơ, chỉ cảm thấy tim mình bị một sức mạnh khổng lồ bóp chặt, nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời lập tức lấp đầy trái tim hắn.
Mộ Hàn Uyên không hề nghĩ ngợi gì, khi Vân Dao chạy đến trước giường, hắn đứng lên, giơ tay kéo nàng vào lòng.
“Đừng đi……!”
Giọng nói khàn khàn đè nén nỗi buồn gần như tuyệt vọng.
Vân Dao vô cùng lúng túng cứng đờ tại chỗ, nghe được câu này, nàng vô thức ngước mắt lên để xác nhận ——
Áo trắng tóc đen, Ngân Ti Liên Hoa Quan.
Và cả nốt ruồi nhạt màu nho nhỏ.
Không thay đổi.
…… Hoàn hảo.
Trái tim treo cao của Vân Dao cuối cùng cũng hạ xuống, nàng đẩy bàn tay đang ôm eo mình của Mộ Hàn Uyên, sau đó lặng lẽ, lặng lẽ di chuyển cách hắn một trượng, rồi mới hỏi: “Ngươi sao thế? Gặp ác mộng sao?”
Mộ Hàn Uyên im lặng.
Khoảnh khắc hắn ôm lấy cơ thể của Vân Dao, xác thực cảm tri khiến hắn hoàn hồn, nhưng hắn lại tham luyến chốc lát, không muốn buông tay.
“...... Vâng.” Mộ Hàn Uyên hạ ống tay áo xuống, che đi những đốt ngón tay đang siết chặt của mình, giọng nói khôi phục vẻ ôn hòa đúng mực: “Nhất thời kinh mộng mà thôi, mạo phạm sư tôn, xin sư tôn thứ tội.”
Bên tai hắn.
Trong khoảng không xa xôi, vang lên một tiếng cười giễu cợt của ma. Như đang trào phúng hắn lừa mình dối người.
Vân Dao không chú ý đến lưu quang gợn sóng trong mắt Mộ Hàn Uyên khi hắn cụp mắt xuống, nàng nhớ đến mục đích quan trọng nhất khi mình đến đây: “Không sao, ta vội vã qua đây, vì khi bế quan ta chợt nhớ đến một chuyện ——”
“Ngươi vẫn đang tu luyện tơ huyết sắc trong cơ thể sao?”
Dường như Mộ Hàn Uyên hơi bất ngờ nên bèn ngước mắt lên: “Vâng.”
“Đừng luyện nữa, cũng đừng chạm vào nó.” Vân Dao quả quyết nói: “Tuy rằng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tiến cảnh tu vi của ngươi, tạm thời không giải thích rõ với ngươi được, nhưng thứ này nguy hiểm ——”
“Vâng.”
“......” Một đống lời muốn nói chợt nghẹn lại, Vân Dao ngẩng mặt lên: “Hả?”
Mộ Hàn Uyên mỉm cười không rõ rệt: “Tu vi của sư tôn đã khôi phục, tệ bệnh đã trừ, có sư tôn ở bên, tất thảy không lo, ta tu luyện chậm một chút cũng được. Bất kể nguyên do là gì, đương nhiên ta sẽ nghe theo lời sai bảo của sư tôn.”
Vân Dao: “.”
Vừa bị hắc Mộ Hàn Uyên trong tháp Luân Hồi dằn vặt, hiện tại nàng hơi không quen lắm với sự ngoan ngoãn của bạch Mộ Hàn Uyên.
Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống một lát, sau đó chợt nói: “Nhưng mà.”
Vân Dao lập tức cảnh giác: “Nhưng cái gì”
“Khế ước sư đồ, hình như mất rồi.” Mộ Hàn Uyên trầm ngâm nâng mắt lên nhìn nàng: “Là do sư tôn ngăn ta tu luyện chúng sao?”
Vân Dao nghẹn lời.
Chung Yên Hỏa Chủng đã được rút khỏi mi tâm của nàng, nên đương nhiên lực hấp dẫn giữa hai người không còn nữa.
Nhưng phải giải thích thế nào với Mộ Hàn Uyên đây.
“Ờ thì, nó……”
Khi Vân Dao đang xoắn xuýt, một tiểu sa di đứng bên ngoài phòng, lớn tiếng gọi: “Thí chủ, sư tổ nói, kim liên đã định, mời hai vị qua đó.”
Vân Dao ngẩn người, quay đầu nhìn ra ngoài: “Hai người bọn ta đều đi à?”
“Vâng.”
“......”
Vân Dao quay lại, trong lòng đột nhiên có kế sách.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần tơ huyết sắc vẫn còn đó, cảm nhận của Mộ Hàn Uyên đối với Chung Yên Hỏa Chủng sẽ không thể cắt đứt, nếu hắn đi theo, ắt sẽ nhận ra kim liên kỳ lạ.
Chi bằng nàng thuận nước đẩy thuyền ——
“Ờ thì, khế ước sư đồ bị ta làm thành một…… pháp bảo lợi hại.” Vân Dao ngập ngừng một chút, nhưng nghĩ đến có thể dùng Phật Tiền Kim Liên làm lá chắn, thế là nàng yên tâm thoải mái: “Nói chung là một điều bất ngờ, ngươi đi xem cùng ta, được không?”
“Vâng, sư tôn.”
Nói xong, Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, thoáng thấy một chiếc lá xanh dính trên tóc mai của Vân Dao.
Hắn nghĩ có lẽ nàng vội vàng đến, nên bị dính trong rừng trúc.
Mộ Hàn Uyên giơ tay áo lên định lấy xuống, nhưng ngón tay chưa kịp chạm vào tóc mai của nàng.
Khóe mắt Vân Dao liếc xéo qua: “......!!”
Hồng y nữ tử gần như nhảy dựng lên tại chỗ, chạy ra xa hơn một trượng.
Mộ Hàn Uyên khựng lại: “Sư tôn?”
“......”
Vân Dao khóc không ra nước mắt.
Nên giải thích thế nào đây, vừa rồi khi ngón tay của hắn gần kề, nàng ngửi thấy lãnh hương nhàn nhạt quen thuộc trên cổ tay của hắn, trong chớp mắt, trong đầu xuất hiện vô số cảnh tượng má ấp môi kề không thể diễn tả bằng lời?
Ký ức kiếp trước chết tiệt này, nàng phải tìm cơ hội trút đi hết mới được.
“Ừm, không có gì, ta đột nhiên muốn vươn người thôi mà.” Vân Dao che hai gò má đỏ bừng, cười gượng bước ra ngoài: “Đừng để đại sư chờ lâu quá, chúng ta mau đi thôi.”
Nhìn Vân Dao giữa khoảng cách như có như không với mình.
Mộ Hàn Uyên khẽ nhíu mày, chốc lát sau, hắn cụp mắt đi theo.
——
Cho đến khi đến bên ngoài căn nhà trúc của đại hòa thượng, Vân Dao vẫn đang tổng kết bài học kinh nghiệm của kiếp trước, thuận tiện dạy dỗ ngoan đồ.
Nhớ đến hình bóng trên Dao Thành, cái kẻ lừa nàng ba trăm năm —— Không đúng, cộng hai kiếp lại chính là sáu trăm năm, sư huynh tốt để nàng một mình nhiều lần trải qua đau khổ mà vẫn giả chết.
Vân Dao không kìm được mà nghiến răng nghiến lợi.
Bước lên bậc thềm bên ngoài căn nhà trúc của đại hòa thượng, Vân Dao nghiêng người nhắc nhở Mộ Hàn Uyên đang đi phía sau cách nàng một hai trượng.
“Ngươi nhớ kỹ, sau này bất kể ai châm ngòi chia rẽ, ngươi cũng phải tin ta, ngươi và tên chó Mộ Cửu Thiên kia không hề giống như chút xíu nào! Huynh ấy ——”
Chưa nói hết câu, Vân Dao vừa bước chân vào nhà trúc chợt dừng lại.
Trong tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ tròn vo, đôi chân ngắn ngủn, nhanh như chớp lao về phía cánh cửa.
Bịch. Tiểu hòa thượng chỉ cao đến đầu gối nàng bất chợt ôm chân nàng.
Vân Dao dừng lại: “Ngươi……”
“Mẫu thân!”
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên, trên trán có ấn ký kim liên, giòn giã gọi nàng.
Một câu khiến vân Dao ngớ người: “?”
Mộ Hàn Uyên cũng bước vào.
Nghe vậy, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, liếc Vân Dao.
Vân Dao định giải thích.
Tiểu hòa thượng quay người, ôm lấy Mộ Hàn Uyên ——
“Phụ thân!”
Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống: “......?”
Vân Dao: “??????”
— — —
《Quyển 2: Tháp Luân Hồi》, Kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.