Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1970: Anh Bắc Minh, em sai rồi!
Ss Tần
26/05/2024
“Ha ha, Diệp Bắc Minh chết đến nơi rồi còn cứng miệng như vậy à?”
Giang Tiên Nhi lắc đầu, cười lạnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Các chị em, mời chồng của mọi người ra tay thôi?”
“Được!”
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau thay chị em mình giành lấy thằng nhóc này!”
Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi nhìn nhau cười xảo trá!
Ba người Nguyên Lập, Tiêu Lăng Thiên, Vương Lỗi siết chặt nắm đấm, nở nụ cười xấu xa đi tới!
“Nhóc con, quỳ xuống rồi lại nói!”
Nguyên Lập sải một bước liền xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đột ngột vỗ xuống một chưởng.
Bùm! Sau một tiếng vang như bị bóp nghẹt, năm ngón tay của Nguyên Lập đã móc lấy bờ vai Diệp Bắc Minh!
Thời điểm tiếp xúc với vai anh.
“A!”
Nguyên Lập lại hét thảm một tiếng, cánh tay vươn ra kia liền nổ tung tại chỗ!
“Chồng à!”
Khuôn mặt thanh tú của Tôn Nhiễm biến sắc.
Nguyên Lập kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, vội vàng lùi bước!
“Không phải anh kêu tôi quỳ xuống sao? Lùi lại làm gì?”, Diệp Bắc Minh cười khẩy trêu tức, vươn tay chụp vào không khí.
Một cỗ lực lượng không thể ngăn cản tóm chặt lấy Nguyên Lập kéo hắn bay về phía anh, tiếp đó không dư thừa lấy một giây mà đánh ra một chưởng!
Phần đầu của Nguyên Lập tức khắc nổ tung!
Hai chân vẫn cong gối quỳ trên đất, chết!
“Chồng ơi!!!”
Tôn Nhiễm khiếp đảm hét lên!
“Làm sao có thể, rõ ràng là anh đã uống Hóa Công Tán rồi mà!”
Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi sợ đến mức không ngừng lui về phía sau, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Cảnh giới, thực lực của Nguyên Lập tương đương với họ, vậy mà đang sống sờ sờ cứ như vậy bị một chưởng của Diệp Bắc Minh đánh chết!
Diệp Bắc Minh giống như thần chết đi về phía hai người họ: "Đừng sợ, cùng nhau tới đây quỳ xuống đi!”
Nói đoạn hai tay liền vươn về phía trước nắm lấy!
“Đừng mà…”
Trái tim hai người họ như rơi xuống hầm băng, đều tự mình tế ra một thanh bảo kiếm, trong nháy mắt kiếm khí vọt thẳng trời cao!
Diệp Bắc Minh tung ra một quyền chôn vùi tất cả kiếm khí, dư chấn còn lan rộng ra ngoài!
Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi nhếch nhác đập mạnh vào tường phòng như chó chết, phun ra một ngụm máu rồi trượt xuống nền đất!
Diệp Bắc Minh cách không nắm lấy, hai người lại như hai miếng giẻ rách rơi vào trong tay anh: “Cậu Diệp, đừng giết chúng tôi mà… đều là do bọn họ…”
Năm ngón tay thu lại!
Cổ của hai người nổ tung tại chỗ, đầu rơi xuống đất!
Thi thể tùy tiện ném sang một bên!
“Anh…”
Sắc mặt ba người Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi tái nhợt. Cái chết của chồng mình không khiến họ đau lòng bao nhiêu phần, ngược lại mang theo sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Vầng trán Giang Tiên Nhi không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, yêu kiều hét lên: “Các chị em, nếu chúng ta bắt tay kết trận còn có cơ hội giết hắn, báo thù cho chồng của mọi người!”
“Giết!”
Bốn người đồng thời gầm lên!
Tuy rằng đều là phụ nữ nhưng sát khí của họ không hề yếu chút nào!
Họ lập tức chiếm giữ bốn vị trí và tự mình phun ra một ngụm tinh huyết, nhanh nhẹn khắc xuống phù văn máu!
Trong nháy mắt trận pháp đã hoàn thành!
Khung cảnh của cả căn phòng thay đổi chóng mặt, Diệp Bắc Minh tựa hồ đột nhiên rơi vào địa ngục Tu La!
Ánh sáng màu máu ngưng kết bốn phía, hóa thành vô số ác quỷ nhảy bổ tới!
Diệp Bắc Minh giơ tay đấm một quyền, đánh tan tác đàn ác quỷ đang ập tới kia, nhưng ánh sáng đỏ sau khi tiêu tán lại tụ hợp lại thành một nhóm ác quỷ khác lao về phía anh!
Trải qua mấy chục vòng Diệp Bắc Minh phát hiện ra những ác quỷ này vô cùng vô tận!
Cho dù bị anh một quyền đánh tan thì vẫn sẽ nhào tới như cũ!
“Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, đây là trận pháp Dẫn Hồn được luyện hóa từ tinh huyết của của bốn người chúng tôi!”, giọng nói phấn khích của Giang Tiên Nhi vọng tới từ bên ngoài trận pháp.
“Chỉ cần bốn người chúng tôi không chết thì trận pháp này sẽ không bao giờ bị phá hủy!"
“Anh không thể giết hết ác quỷ bên trong đâu! Diệp Bắc Minh anh cứ tận hưởng rồi chết vì kiệt sức đi!”
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu!
Anh đột nhiên gầm lên một tiếng: “Quyền Càn Khôn Trấn Ngục!”
Cái bóng khổng lồ cao vạn trượng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện sau lưng anh đấm ra một quyền!
Cái bóng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục theo đó nghiền ép lên, răng rắc! Sau một tiếng vang giòn giã, trận pháp Dẫn Hồn giống như một mặt gương xuất hiện từng vết nứt rạn ra tứ phía rồi nổ tung, tất cả ác quỷ đều gào lên thảm thiết một tiếng và biến mất!
Trận pháp bị cưỡng chế phá vỡ!
Bốn người bị cắn trả, đều phun ra một ngụm máu!
Diệp Bắc Minh ngắm chuẩn hướng của Giang Tiên Nhi, một bước đi tới bóp lấy chiếc cổ trắng ngần của cô ta rồi nhấc lên cao!
“Anh Bắc Minh…. em sai rồi, đừng…”
Giang Tiên Nhi đáng thương cầu xin!
Trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh xuất hiện mười ba cây kim vàng, trong chớp mắt đã đâm sâu vào cơ thể cô ta!
“A! Đau quá, đây là thứ gì? Đau quá… Giết tôi đi, xin anh mau giết tôi đi!”, Giang Tiên Nhi điên cuồng la hét, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Cả người thoắt cả thấm đẫm mồ hôi lạnh giống như vừa vớt lên từ hồ nước!
“Cái này…”
Chứng kiến cảnh này, con ngươi Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi đều co rút lại!
Diệp Bắc Minh không quan tâm tới ba người họ, mà tiện tay ném Giang Tiên Nhi sang một bên: “Nấp lâu như vậy còn chưa định đi ra sao?”
"Ha ha ha! Nhóc con, cậu quả nhiên có chút bản lĩnh đó, vậy mà có thể phát hiện ra sự tồn tại của lão phu?”
Một tiếng cười sảng khoái vang lên từ phía sau ba người họ!
“Kỷ lão cũng tới rồi?”
Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi giật mình, Giang Tiên Nhi thế nhưng không nói cho bọn họ biết.
Vừa ngoảnh đầu nhìn lại!
Kỷ Bách Nghiệp cùng mười mấy người đi vào, liếc nhìn Giang Tiên Nhi đang quằn quại đau đớn lăn lộn trên đất mà nói: “Cậu làm gì với con bé thế? Lão phu ra lệnh cho cậu lập tức thả nó ra!”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: “Yên tâm cô ta không chết được đâu! Bất quá, sống không bằng chết!”
“Nhãi con, lão phu biết cậu có rất nhiều mánh khóe!"
Ánh mắt Kỷ Bách Nghiệp tối sầm lại: “Nhưng lão phu rất có hứng thú đối với công pháp luyện thể giả trong tay cậu!”
“Tự mình giao nộp rồi buông tha cho Giang Tiên Nhi đi! Lão phu cho phép cậu nhảy vào nước đen, không biết chừng may mắn còn thể sống sót!”
"Bằng không, nếu để lão phu thực sự ra tay, cậu có lẽ ngay cả cơ hội toàn thây cũng không còn nữa đâu!”, Kỷ Bách Nghiệp đang dài dòng đe dọa.
Bỗng nhiên.
“Kỷ lão, bắt được một người phụ nữ!”
Một người đàn ông trung niên của Đạo tông áp giải Hướng Ly Ly bị trói như bó giò tiến vào: “Người phụ nữ này vậy mà chèo một chiếc thuyền được chế tạo từ gỗ Vạn Niên Dương ngay phía sau thuyền của chúng ta!”
“Đi cùng còn có một ông già, trong quá trình phản kháng thì bị đánh chết rồi!”
“Cô Hướng?”
Kỷ Bách Nghiệp nhận ra Hướng Ly Ly: “Cô đi theo chúng tôi làm gì? Diệp Bắc Minh, xem ra trong tay lão phu lại có nhiều thêm một quân cờ rồi!”
“Sao cô lại tới đây?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.
Khóe miệng Hướng Ly Ly còn dính máu tươi, yếu ớt đáp: “Xin lỗi, tôi gây thêm rắc rối cho anh rồi”.
Sau đó liền đảo mắt nói: “Kỷ Bách Nghiệp, ông tốt nhất vẫn nên thả tôi ra!”
"Nếu không, nhà họ Hướng sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
“Vậy sao?”
Kỷ Bách Nghiệp vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ: “Tuy rằng nhà họ Hướng cũng có một vị Đạo Tổ, nhưng làm sao biết được là cô chết trong tay lão phu đây?”
“Nhãi con, lão phu đếm tới ba, khôn hồn thì giao công pháp luyện thể giả ra đây!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Diệp Bắc Minh không hề có bất kỳ phản ứng gì!
Kỷ Bách Nghiệp có chút tức giận: "Ném cô Hướng đây vào nước đen!”
“Vâng!”
Người đàn ông trung niên đến từ Đạo tông bước ra khỏi phòng.
Diệp Bắc Minh tiến lên muốn đuổi theo ông ta!
“Nhóc con, giờ mới nóng ruột à?”
Kỷ Bách Nghiệp cười đùa, trực tiếp đánh về phía Diệp Bắc Minh, một chiếc dùi đen kịt cực kỳ sắc bén đâm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh!
Uy lực một đòn của cảnh giới Đạo Tổ trung kỳ không cần bàn cãi thêm!
Một cảm giác khủng hoảng ập tới!
Đối mặt với Đạo Tổ trung kỳ, Diệp Bắc Minh không rảnh để ý nhiều như vậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh!
Một kiếm chém ra!
Đi kèm tiếng rồng gầm vang là một con huyết long lao tới!
Khoảnh khắc nhìn thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng con huyết long kia, Kỷ Bách Nghiệp sững sờ trong giây lát, không hiểu sao lại cảm thấy nguy cơ chưa từng có!
Tình thế chiến đấu chớp mắt thay đổi nghiêng trời lệch đất, không có thời gian dư thừa cho phép ông ta cân nhắc thêm!
Huyết long đã lao tới!
“Bịch!”
Kỷ Bách Nghiệp gầm một tiếng!
Chiếc dùi đen trong tay đập thẳng vào đầu huyết long!
Một luồng năng lượng bùng nổ, toàn bộ căn phòng nổ tung, Kỷ Bách Nghiệp cũng bị bắn ngược ra ngoài!
Giang Tiên Nhi lắc đầu, cười lạnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Các chị em, mời chồng của mọi người ra tay thôi?”
“Được!”
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau thay chị em mình giành lấy thằng nhóc này!”
Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi nhìn nhau cười xảo trá!
Ba người Nguyên Lập, Tiêu Lăng Thiên, Vương Lỗi siết chặt nắm đấm, nở nụ cười xấu xa đi tới!
“Nhóc con, quỳ xuống rồi lại nói!”
Nguyên Lập sải một bước liền xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đột ngột vỗ xuống một chưởng.
Bùm! Sau một tiếng vang như bị bóp nghẹt, năm ngón tay của Nguyên Lập đã móc lấy bờ vai Diệp Bắc Minh!
Thời điểm tiếp xúc với vai anh.
“A!”
Nguyên Lập lại hét thảm một tiếng, cánh tay vươn ra kia liền nổ tung tại chỗ!
“Chồng à!”
Khuôn mặt thanh tú của Tôn Nhiễm biến sắc.
Nguyên Lập kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, vội vàng lùi bước!
“Không phải anh kêu tôi quỳ xuống sao? Lùi lại làm gì?”, Diệp Bắc Minh cười khẩy trêu tức, vươn tay chụp vào không khí.
Một cỗ lực lượng không thể ngăn cản tóm chặt lấy Nguyên Lập kéo hắn bay về phía anh, tiếp đó không dư thừa lấy một giây mà đánh ra một chưởng!
Phần đầu của Nguyên Lập tức khắc nổ tung!
Hai chân vẫn cong gối quỳ trên đất, chết!
“Chồng ơi!!!”
Tôn Nhiễm khiếp đảm hét lên!
“Làm sao có thể, rõ ràng là anh đã uống Hóa Công Tán rồi mà!”
Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi sợ đến mức không ngừng lui về phía sau, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Cảnh giới, thực lực của Nguyên Lập tương đương với họ, vậy mà đang sống sờ sờ cứ như vậy bị một chưởng của Diệp Bắc Minh đánh chết!
Diệp Bắc Minh giống như thần chết đi về phía hai người họ: "Đừng sợ, cùng nhau tới đây quỳ xuống đi!”
Nói đoạn hai tay liền vươn về phía trước nắm lấy!
“Đừng mà…”
Trái tim hai người họ như rơi xuống hầm băng, đều tự mình tế ra một thanh bảo kiếm, trong nháy mắt kiếm khí vọt thẳng trời cao!
Diệp Bắc Minh tung ra một quyền chôn vùi tất cả kiếm khí, dư chấn còn lan rộng ra ngoài!
Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi nhếch nhác đập mạnh vào tường phòng như chó chết, phun ra một ngụm máu rồi trượt xuống nền đất!
Diệp Bắc Minh cách không nắm lấy, hai người lại như hai miếng giẻ rách rơi vào trong tay anh: “Cậu Diệp, đừng giết chúng tôi mà… đều là do bọn họ…”
Năm ngón tay thu lại!
Cổ của hai người nổ tung tại chỗ, đầu rơi xuống đất!
Thi thể tùy tiện ném sang một bên!
“Anh…”
Sắc mặt ba người Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi tái nhợt. Cái chết của chồng mình không khiến họ đau lòng bao nhiêu phần, ngược lại mang theo sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Vầng trán Giang Tiên Nhi không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, yêu kiều hét lên: “Các chị em, nếu chúng ta bắt tay kết trận còn có cơ hội giết hắn, báo thù cho chồng của mọi người!”
“Giết!”
Bốn người đồng thời gầm lên!
Tuy rằng đều là phụ nữ nhưng sát khí của họ không hề yếu chút nào!
Họ lập tức chiếm giữ bốn vị trí và tự mình phun ra một ngụm tinh huyết, nhanh nhẹn khắc xuống phù văn máu!
Trong nháy mắt trận pháp đã hoàn thành!
Khung cảnh của cả căn phòng thay đổi chóng mặt, Diệp Bắc Minh tựa hồ đột nhiên rơi vào địa ngục Tu La!
Ánh sáng màu máu ngưng kết bốn phía, hóa thành vô số ác quỷ nhảy bổ tới!
Diệp Bắc Minh giơ tay đấm một quyền, đánh tan tác đàn ác quỷ đang ập tới kia, nhưng ánh sáng đỏ sau khi tiêu tán lại tụ hợp lại thành một nhóm ác quỷ khác lao về phía anh!
Trải qua mấy chục vòng Diệp Bắc Minh phát hiện ra những ác quỷ này vô cùng vô tận!
Cho dù bị anh một quyền đánh tan thì vẫn sẽ nhào tới như cũ!
“Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, đây là trận pháp Dẫn Hồn được luyện hóa từ tinh huyết của của bốn người chúng tôi!”, giọng nói phấn khích của Giang Tiên Nhi vọng tới từ bên ngoài trận pháp.
“Chỉ cần bốn người chúng tôi không chết thì trận pháp này sẽ không bao giờ bị phá hủy!"
“Anh không thể giết hết ác quỷ bên trong đâu! Diệp Bắc Minh anh cứ tận hưởng rồi chết vì kiệt sức đi!”
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu!
Anh đột nhiên gầm lên một tiếng: “Quyền Càn Khôn Trấn Ngục!”
Cái bóng khổng lồ cao vạn trượng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện sau lưng anh đấm ra một quyền!
Cái bóng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục theo đó nghiền ép lên, răng rắc! Sau một tiếng vang giòn giã, trận pháp Dẫn Hồn giống như một mặt gương xuất hiện từng vết nứt rạn ra tứ phía rồi nổ tung, tất cả ác quỷ đều gào lên thảm thiết một tiếng và biến mất!
Trận pháp bị cưỡng chế phá vỡ!
Bốn người bị cắn trả, đều phun ra một ngụm máu!
Diệp Bắc Minh ngắm chuẩn hướng của Giang Tiên Nhi, một bước đi tới bóp lấy chiếc cổ trắng ngần của cô ta rồi nhấc lên cao!
“Anh Bắc Minh…. em sai rồi, đừng…”
Giang Tiên Nhi đáng thương cầu xin!
Trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh xuất hiện mười ba cây kim vàng, trong chớp mắt đã đâm sâu vào cơ thể cô ta!
“A! Đau quá, đây là thứ gì? Đau quá… Giết tôi đi, xin anh mau giết tôi đi!”, Giang Tiên Nhi điên cuồng la hét, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Cả người thoắt cả thấm đẫm mồ hôi lạnh giống như vừa vớt lên từ hồ nước!
“Cái này…”
Chứng kiến cảnh này, con ngươi Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi đều co rút lại!
Diệp Bắc Minh không quan tâm tới ba người họ, mà tiện tay ném Giang Tiên Nhi sang một bên: “Nấp lâu như vậy còn chưa định đi ra sao?”
"Ha ha ha! Nhóc con, cậu quả nhiên có chút bản lĩnh đó, vậy mà có thể phát hiện ra sự tồn tại của lão phu?”
Một tiếng cười sảng khoái vang lên từ phía sau ba người họ!
“Kỷ lão cũng tới rồi?”
Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi giật mình, Giang Tiên Nhi thế nhưng không nói cho bọn họ biết.
Vừa ngoảnh đầu nhìn lại!
Kỷ Bách Nghiệp cùng mười mấy người đi vào, liếc nhìn Giang Tiên Nhi đang quằn quại đau đớn lăn lộn trên đất mà nói: “Cậu làm gì với con bé thế? Lão phu ra lệnh cho cậu lập tức thả nó ra!”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: “Yên tâm cô ta không chết được đâu! Bất quá, sống không bằng chết!”
“Nhãi con, lão phu biết cậu có rất nhiều mánh khóe!"
Ánh mắt Kỷ Bách Nghiệp tối sầm lại: “Nhưng lão phu rất có hứng thú đối với công pháp luyện thể giả trong tay cậu!”
“Tự mình giao nộp rồi buông tha cho Giang Tiên Nhi đi! Lão phu cho phép cậu nhảy vào nước đen, không biết chừng may mắn còn thể sống sót!”
"Bằng không, nếu để lão phu thực sự ra tay, cậu có lẽ ngay cả cơ hội toàn thây cũng không còn nữa đâu!”, Kỷ Bách Nghiệp đang dài dòng đe dọa.
Bỗng nhiên.
“Kỷ lão, bắt được một người phụ nữ!”
Một người đàn ông trung niên của Đạo tông áp giải Hướng Ly Ly bị trói như bó giò tiến vào: “Người phụ nữ này vậy mà chèo một chiếc thuyền được chế tạo từ gỗ Vạn Niên Dương ngay phía sau thuyền của chúng ta!”
“Đi cùng còn có một ông già, trong quá trình phản kháng thì bị đánh chết rồi!”
“Cô Hướng?”
Kỷ Bách Nghiệp nhận ra Hướng Ly Ly: “Cô đi theo chúng tôi làm gì? Diệp Bắc Minh, xem ra trong tay lão phu lại có nhiều thêm một quân cờ rồi!”
“Sao cô lại tới đây?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.
Khóe miệng Hướng Ly Ly còn dính máu tươi, yếu ớt đáp: “Xin lỗi, tôi gây thêm rắc rối cho anh rồi”.
Sau đó liền đảo mắt nói: “Kỷ Bách Nghiệp, ông tốt nhất vẫn nên thả tôi ra!”
"Nếu không, nhà họ Hướng sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
“Vậy sao?”
Kỷ Bách Nghiệp vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ: “Tuy rằng nhà họ Hướng cũng có một vị Đạo Tổ, nhưng làm sao biết được là cô chết trong tay lão phu đây?”
“Nhãi con, lão phu đếm tới ba, khôn hồn thì giao công pháp luyện thể giả ra đây!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Diệp Bắc Minh không hề có bất kỳ phản ứng gì!
Kỷ Bách Nghiệp có chút tức giận: "Ném cô Hướng đây vào nước đen!”
“Vâng!”
Người đàn ông trung niên đến từ Đạo tông bước ra khỏi phòng.
Diệp Bắc Minh tiến lên muốn đuổi theo ông ta!
“Nhóc con, giờ mới nóng ruột à?”
Kỷ Bách Nghiệp cười đùa, trực tiếp đánh về phía Diệp Bắc Minh, một chiếc dùi đen kịt cực kỳ sắc bén đâm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh!
Uy lực một đòn của cảnh giới Đạo Tổ trung kỳ không cần bàn cãi thêm!
Một cảm giác khủng hoảng ập tới!
Đối mặt với Đạo Tổ trung kỳ, Diệp Bắc Minh không rảnh để ý nhiều như vậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh!
Một kiếm chém ra!
Đi kèm tiếng rồng gầm vang là một con huyết long lao tới!
Khoảnh khắc nhìn thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng con huyết long kia, Kỷ Bách Nghiệp sững sờ trong giây lát, không hiểu sao lại cảm thấy nguy cơ chưa từng có!
Tình thế chiến đấu chớp mắt thay đổi nghiêng trời lệch đất, không có thời gian dư thừa cho phép ông ta cân nhắc thêm!
Huyết long đã lao tới!
“Bịch!”
Kỷ Bách Nghiệp gầm một tiếng!
Chiếc dùi đen trong tay đập thẳng vào đầu huyết long!
Một luồng năng lượng bùng nổ, toàn bộ căn phòng nổ tung, Kỷ Bách Nghiệp cũng bị bắn ngược ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.