Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1350: Anh hùng cứu mỹ nhân

Ss Tần

18/01/2024

Không thể cử động.

“Chạy đi! Con mẹ mày chạy tiếp đi!”

Một lão già tiến lên, trên gương mặt già nua tràn đầy sự phẫn nộ: “Chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà đã giết mấy nghìn tên đệ tử của Thiên Đạo Tông tôi!”

“Long Khuynh Vũ cô đúng là đồ điên!”

Cô gái què kia chính là thánh nữ Tổ Long điện, Long Khuynh Vũ.

Trong ánh mắt của Long Khuynh Vũ tràn đầy sự cuồng loạn: “Ha ha ha... hơn trăm nghìn người của Tổ Long điện tôi bị các người giết sạch gần như chẳng còn ai!”

“Tôi hận không thể nhấn tất cả người của Thiên Đạo Tông các người xuống địa ngục!”

“Muốn giết thì cứ giết, Long Khuynh Vũ tôi thành quỷ cũng không bỏ qua các người đâu!”

“Hừ!”

Sắc mặt lão già kia trầm xuống: “Muốn làm quỷ không đơn giản vậy đâu!”

Rồi lão già kia vung kiếm lên.

Xoẹt xoẹt.

Kiếm khí cắt ngang qua quần áo của Long Khuynh Vũ.

Máu tươi trào ra, lộ một phần da thịt trắng nõn không tì vết.

Ánh mắt đệ tử Thiên Đạo Tông đỏ bừng, miệng lưỡi khô quắc.

“Mau giao máu Tổ Long ra đây, lão phu cho cô ra đi thanh thản!”

“Nếu không, lão phu sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Trường kiếm trong tay lão già kia vung qua vung lại.

Trong lúc ấy, sau lưng Long Khuynh Vũ đầm đìa máu tươi, chi chít vết kiếm.

Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời.

Lão già kia bất đắc dĩ, chỉ đành sai người bắt Long Khuynh Vũ về Thiên Đạo Tông rồi tính.

Bỗng nhiên.

Một người đàn ông tiến lên: “Ô trưởng lão, tôi có cách ép cô ta nói ra nơi cất giữ máu Tổ Long!”

Lão già kia nhướng mày: “Hàn Thông, cách gì thế?”

Hàn Thông nhếch mép cười khẩy: “Ô trưởng lão, nếu đưa về Thiên Đạo Tôi rồi để những người khác ép cung hỏi ra nơi cất giữ máu Tổ Long!”



“Vậy chẳng phải công lao sẽ thuộc về kẻ khác sao?”

Ô trưởng lão nhíu mày, quả thật khá có lý.

“Cậu có cách nào bắt cô ta mở miệng à?”

“Khà khà!”

Vẻ mặt của Hàn Thông rất đáng khinh: “Ô trưởng lão, Long Khuynh Vũ là tuyệt sắc đại mỹ nhân đứng thứ ba trong bảng Nữ Thần của thế giới Tam Thiên!”

“Chắc chắn sẽ có rất nhiều gã đàn ông muốn lột bỏ vẻ ngoài của cô ta, nếu chúng ta sẽ dụng lưu ảnh thạch ghi hình lại...”

Rồi gã ghé bên tai Ô trưởng lão.

Ô trưởng lão chợt hiểu ngay: “Thằng nhóc cậu nghĩ chu đáo đấy!”

Rồi ông ta lấy ra một lưu ảnh thạch.

Hàn Thông nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Ô trưởng lão, tôi đồng ý làm nam diễn viên!”

Ô trưởng lão nhíu mày: “Bảo đao của lão phu còn chưa già đâu!”

“Đương nhiên là lão phu ăn thịt còn cậu theo sau húp canh là được?”

Dứt lời, ông ta lấy ra một cái mặt nạ rồi đeo lên: “Khà khà khà, làm vậy sẽ không ai biết lão phu là ai!”

Hàn Thông mắng thầm trong lòng.

Gã nuốt một ngụm nước miếng rồi rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch.

Định bụng ghi hình lại khoảnh khắc ngàn năm có một này.

Long Khuynh Vũ tức giận run người: “Các người... các người định làm gì?”

Lẽ nào trước khi mình chết còn khó giữ được tấm thân trong trắng này hay sao?

Ô trưởng lão nhếch mép: “Chỉ cần cô giao máu Tổ Long ra đây, lão phu có thể tha cho cô!”

“Nếu không, lão phu sẽ không khách khí...”

Ô trưởng lão bắn ra vài luồng khí kình, cố định tứ chi của Long Khuynh Vũ lại.

Rồi kéo cô ta ra tạo thành một hình chữ “đại”.

Long Khuynh Vũ vốn đang trọng thương, bị trường kiếm ghim trên mặt đất, không cách nào phản kháng.

Động tác ngượng ngùng này làm cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên.



Vút!

Một tiếng xé gió ập tới.

Sau đó, bên tai cô ta truyền tới tiếng la hoảng sợ: “Ô trưởng lão!”

Long Khuynh Vũ mở to mắt, đúng lúc bắt gặp cái đầu đang trừng mắt của Ô trưởng lão lăn lóc trên mặt đất.

“Cậu là ai?”

“Nơi đây là Thiên Đạo Tông...”

Tiếng kêu la thảm thiết vang một hồi rồi im lặng lại.

Chỉ còn tiếng bước chân từ tốn lại gần mình.

Lúc này, Long Khuynh Vũ quỳ trên mặt đất, tạo thành một hình chữ “đại”.

Nên cô ta không thể thấy đó là ai.

Chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người nọ, cô ta lòng đầy căm phẫn quát: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh dám làm gì quấy rối tôi!”

“Tôi cam đoan dù thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Long, cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy à?”

Long Khuynh Vũ ngẩng ra, bỗng mừng rỡ: “Anh Diệp, cứu tôi với!”

Phụt!

Diệp Bắc Minh bước tới, rút trường kiếm của Ô trưởng lão ra.

Ngân châm giáng xuống, nháy mắt Long Khuynh Vũ đã có thể cử động.

Cô ta vừa định đứng lên thì một bộ quần áo đàn ông bay tới.

Nó bay tới đắp lên người Long Khuynh Vũ, che khuất vùng da thịt lộ ra ngoài.

Người đứng trước mặt cô quả nhiên là Diệp Bắc Minh.

Cô ta kích động đứng lên hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”

Bản thân cô ta vẫn còn trọng thương, chưa khôi phục.

Nên hai chân mềm nhũn, bổ nhào người về phía trước.

Diệp Bắc Minh bước lên đỡ lấy Long Khuynh Vũ.

Tay anh đúng lúc chạm vào cặp đồi núi mềm mại, mặt Long Khuynh Vũ đỏ bừng lan đến tận mang tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook