Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1621: Bái sư

Ss Tần

13/03/2024

“Cậu nhóc, cho tôi xem tay trái của cậu!”

Diệp Bắc Minh đưa tay trái ra.

Ông lão nhếch nhác tóm lấy, ngắm kỹ một lúc, con mắt trở nên kích động: “Không hổ là cánh tay của thần, bị cảnh giới thần hoàng đỉnh phong tấn công cũng không có gì đáng ngại!”

“Nếu không phải là cánh tay này chưa hoàn toàn dung hợp với cậu, thì cậu cũng sẽ không bị thương!”

“Chẳng lẽ tất cả đều là ý trời sao…”

Nói xong,

Ông lão nhếch nhác rơi vào trầm tư!

Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh hơi cổ quái: “Tiền bối, tay trái này của tôi đã dung hợp một cánh tay xương chí tôn hoàn chỉnh, tại sao ông nói nó là tay trái của thần?”

Ông lão nhếch nhác không trả lời.

“Tiền bối?”

Diệp Bắc Minh gọi mấy lần.

Cuối cùng ông lão nhếch nhác phản ứng lại, ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, tôi vốn nghĩ Thái Dương Tông hoàn toàn đứt truyền thừa rồi!”

Bây giờ xem ra, cậu xuất hiện là ông trời lại cho Thái Dương Tông một cơ hội!”

“Bây giờ cậu đã là đệ tử của Thái Dương Tông, có muốn bái tôi làm sư không?”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Ông lão nhếch nhác thấy phản ứng của Diệp Bắc Minh, còn nghĩ anh không muốn.

Trong con mắt lóe lên tia thất vọng: “Nếu không muốn thì thôi vậy”.

“Các người đã thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên, muốn rời đi thì đi đi!”

“Mạch Thái Dương Tông coi như đã đứt truyền thừa…”

Nói xong.

Quay người định bỏ đi, bóng lừng đầy cô đơn!

Diệp Bắc Minh vội vàng lên tiếng: “Tiền bối, ông hiểu nhầm rồi!”

Trước khi gặp được tiền bối, vãn bối đã có một trăm linh năm vị sư phụ!”



“Nếu tiền bối muốn nhận vãn bối làm đồ đệ, thì sẽ là sư phụ thứ một trăm linh sáu của vãn bối!”

“Vãn bối do dự là vì lo lắng sau khi tiền bối biết chuyện này, sẽ phải suy nghĩ!”

Ông lão nhếch nhác dừng bước chân, quay đầu ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Thật không?”

“Hoàn toàn là thật!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh nói lại tình hình đại khái của mình một lượt.

Ông lão nhếch nhác cười lớn: “Ha ha ha, tôi coi là cái gì chứ!”

“Bao nhiêu người muốn nhận cậu làm đệ tử, cho thấy thiên phú của cậu thực sự nghịch thiên!”

“Thôi vậy!”

Nói xong, khẽ quát một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu có muốn làm đệ tử của Lâm Huyền Phong tôi không?”

“Đệ tử muốn!”

Diệp Bắc Minh thụp một tiếng quỳ xuống đất, trực tiếp dập đầu.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Lâm Huyền Phong kích động tiến lên, hai tay đỡ lên Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi ngoan, bắt đầu từ bây giờ, cậu không những là đệ tử của Lâm Huyền Phong tôi!”

“Hơn nữa vi sư cũng truyền lại vị trí tông chủ của Thái Dương Tông cho cậu!”

“Bắt đầu từ bây giờ, nhiệm vụ nặng nề chấn hưng Thái Dương Tông giao cho con đấy!”

“Vi sư tin con chắc chắn sẽ làm được!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người.

Chuyện gì vậy?

Nhiệm vụ nặng nề chấn hưng Thái Dương Tông?

Sao cứ có cảm giác mắc bẫy?

Anh giật khóe miệng: “Sư phụ, không cần nhanh thế chứ?”

“Đồ nhi cũng không chạy mà!”



Bỗng nhiên.

Lâm Huyền Phong ngồi khoanh chân.

Khí tức trên người mau chóng hư yếu, chớp mắt đã biến thành một ông lão gần đất xa trời, sinh mệnh có thể kết thúc bất cứ lúc nào!

“Sư phụ!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư phụ làm sao vậy?”

Lâm Huyền Phong cười khổ một tiếng: “Cậu đoán xem tại sao vừa nãy vi sư không trực tiếp giết Độc Cô Bá Đạo? Còn không phải vì không đủ sức mạnh ư!”

“Sinh mệnh của vi sư đã sắp kết thúc rồi!”

“Vừa nãy đã dùng sức lực cuối cùng, nhận các cậu vào Thái Dương Tông…”

Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh sững sờ.

Một cảm giác tự trách nổi lên trong lòng: “Sư phụ, xin lỗi, nếu không phải vì con thì sư phụ…”

Lâm Huyền Phong cười hào sảng một tiếng, cắt ngang Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, cậu cũng đừng tự trách”.

“Tất cả đều có số trời, Thái Dương Tông làm trái ý trời nên chịu báo ứng, dẫn đến truyền thừa suýt đứt đoạn”.

“Hôm nay, ông trời có thể cho Thái Dương Tông một cơ hội, vi sư đã rất biết đủ rồi”.

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sư phụ, chẳng lẽ Thái Dương Tông bị diệt môn còn có ẩn tình khác?”

“Ầy…”

Lâm Huyền Phong thở dài một tiếng: “Còn chẳng phải vì tham lam ư, năm đó Thái Dương Tông vô cùng hưng thịnh…”

“Chỉ tiếc là mấy vị lão tổ không biết nghe được tin từ đâu”.

“Sâu trong một chiến trường cổ xưa phát hiện lượng lớn xương chí tôn, lão tổ gần như dẫn cả những người cấp cao của Thái Dương Tông đến đó”.

“Sau này….”

Nói đến đây, trong đôi mắt đục ngầu của Lâm Huyền Phong lóe lên tia sợ hãi: “Chết… tất cả chết hết…”

“Bảy lão tổ, gần ba mươi thần hoàng đều chết ở đó…”

“Ha ha ha… báo ứng, toàn bộ đều là báo ứng!”

Lâm Huyền Phong trở nên điên cuồng, vừa cười lớn vừa chảy nước miếng.

Ngay cả sâu trong đôi mắt cũng nổi lên tia máu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook