Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1791: Bắt trả giá

Ss Tần

18/04/2024

“Không… không có…”

Trương Trác Nhã kinh sợ lắc đầu.

Mẹ kiếp, ai dám có thắc mắc chứ!

Bà đây không muốn biến thành sương máu!

Diệp Bắc Minh không nhìn đến ánh mắt kinh sợ của mọi người, chậm rãi đi đến trước Trương Đạc ném ra một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể chữa nội thương của anh!”

Trương Đạc được sủng mà sợ hãi: “Diệp… Diệp tông chủ, tại sao anh giúp tôi?”

Diệp Bắc Minh cười: “Diệp Phong là bạn của tôi, anh ta từng nhắc đến anh với tôi”.

“A!”

Con mắt của Trương Đạc sáng lên: “Thì ra là lão đại…”

Trong lòng vô cùng cảm động, không nhịn được lau nước mắt: “Tôi còn tưởng lão đại nói đùa cơ, không ngờ thực sự coi tôi là bạn!”

“Hu hu… từ sau khi ông nội tôi bị phế, cả nhà họ Trương không ai coi tôi là con người”.

Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc: “Ông nội anh bị phế, có chuyện gì vậy?”

Trương Đạc cười, nở nụ cười với Diệp Bắc Minh: “Đã qua hết rồi, Diệp tông chủ, anh đến Dịch Bảo Các muốn làm gì? Không chừng tôi có thể giúp anh”.

Anh ta không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh có thể giúp được ông nội!

Dù sao, kinh mạch của ông nội vỡ hết, đan điền tổn hại!

Hoàn toàn thành phế nhân!

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Tôi muốn dị bảo, tốt nhất là loại sinh ra linh khí!”

“Dị bảo sinh ra linh khí?”

Trương Đạc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Diệp tông chủ, anh đến thật đúng lúc!”

“Chiều này có hội bán đấu giá, có người có được một món thần binh tuyệt thế từ trong di tích thượng cổ, sắp bán đấu giá đấy!”

“Tôi dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi trước, đợi hội bán đấu giá bắt đầu thì tôi đưa anh đi”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.



Trương Đạc dẫn Diệp Bắc Minh đến một phòng nghỉ bình thường.

Chỉ khoảng mười mét vuông, bên trong có hai chiếc ghế.

Một bàn trà bình thường.

Vô cùng lạnh lẽo!

Trương Đạc hơi lúng túng, vội tiến lên pha trà: “Diệp tông chủ, xin lỗi, với địa vị của tôi chỉ có thể sắp xếp phòng nghỉ như này thôi”.

“Đủ rồi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Trương Đạc rất hiểu chuyện lùi ra ngoài cửa: “Diệp tông chủ, tôi canh ở ngoài cửa, anh nghỉ ngơi đi”.

“Đợi đến hội đấu giá bắt đầu thì tôi gọi anh”.

Đóng cửa lại.



“Diệp Bắc Minh đáng chết này!”

Trương Trác Nhã vừa thay một chiếc váy sạch sẽ, tức đến tát cho nha hoàn hầu hạ đến miệng chảy máu!

Lúc này.

Một người đàn ông trung niên đi vào phòng: “Con gái, gọi bố đến gấp thế làm gì?”

Lướt nhìn nha hoàn ngã ngất xỉu một cái: “Nổi giận thế làm gì?”

“Chỗ bố còn có mấy vị khách quý, con có chuyện gì thì nói mau lên, bố còn phải về tiếp khách”.

Nhìn thấy Trương La Vân đi vào, Trương Trác Nhã trực tiếp nói: “Bố à! Diệp Bắc Minh đang ở Dịch Bảo Các chúng ta!”

“Cái gì, Diệp Bắc Minh, Diệp Nam Thần…”

Trương La Vân vừa lên tiếng, cơ thể lập tức run lên: “Đợi đã! Con nói ai?”

“Tông chủ Thái Dương Tông, Diệp Bắc Minh?”

“Đúng thế!”

Trương Trác Nhã gật đầu.



Trương La Vân hít khí lạnh: “Suýt! Sao tên sát thần đó lại đến đây? Con gái, con không đắc tội với hắn chứ?”

Trương Trác Nhã lắc đầu: “Con gái không đắc tội với hắn! Nhưng hắn khiến con gái mất hết mặt mũi!”

“Sau này con gái không thể gặp ai được nữa, tôi phải bắt hắn trả giá!”

Trương La Vân vội ngăn cản: “Con gái, con đừng làm bừa!”

Trương Trác Nhã nói: “Đã muộn rồi! Con đã thông báo cho người của nhà họ Trần và năm đại thần tông”.

“Con…”

Trương La Vân tức đến dậm chân: “Con điên rồi! Đắc tội với tên sát thần đó, chẳng may hắn đại khai sát giới…”

“Bố!”

Trương Trác Nhã sầm mặt: “Có biết tại sao bao nhiêu năm nay, bố vẫn luôn dậm chân tại chỗ ở nhà họ Trương không?”

“Chính là vì tính cách e dè sợ sệt của bố, nếu lần này chúng ta khiến Diệp Bắc Minh hoàn toàn ở lại Dịch Bảo Các!”

“Thì nhà họ Trần và năm tông môn nợ chúng ta một ân tình, bố sẽ là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Trương”.

Trương La Vân bình tĩnh lại!

Ông ta suy nghĩ một lát, cau chặt mày: “Nhưng, sát danh của tên nhóc đó…”

“Bố!”

Trương Trác Nhã gọi một tiếng: “Bố sợ cái gì?”

“Bố tin lời đồn bên ngoài thật à? Bố thực sự nghĩ tên nhóc đó có thực lực mạnh như vậy ư?”

Trương La Vân nghi hoặc: “Ý của con là?”

Trương Trác Nhã hừ lạnh lùng một tiếng: “Con cảm thấy là nghe nhầm đồn bậy thôi!”

“Chắc chắn Thái Dương Tông có Tổ Cảnh tọa trấn, mười tám phật tử đều do Tổ Cảnh đó giết!”

“Hôm nay con đã gặp Diệp Bắc Minh, ngoài vẻ đẹp trai ra thì tất cả đều rất bình thường, không có gì đáng sợ!”

“Hơn nữa không cần chúng ta ra tay! Chúng ta chỉ cần dụ hắn vào phòng nghỉ của khách quý, rồi mở trận pháp của phòng nghỉ ngơi giữ hắn đến khi người của nhà họ Trần và năm thần tông đến…”

Trương La Vân vẫn do dự: “Chẳng may…”

“Không có chẳng may!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook