Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 181: Bị phạt
Ss Tần
17/04/2023
Mười giây.
Vẫn cứ như không liên quan đến mình, vui vẻ nhảy nhót.
Có cảm giác thoát khỏi kiếp nạn.
Thanh niên này vui mừng: “Cảm ơn lão Quỷ, quả nhiên Diệp Bắc Minh đó lừa…”
Vẫn chưa nói hết.
“A!”
Bỗng nhiên.
Thanh niên này kêu thảm một tiếng.
Tất cả nội lực lập tức tụ vào trong đan điền!
Phập!
Bụng của anh ta nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
Máu tươi bắn lên người lão Quỷ.
Ông lão và một thanh niên khác suýt nữa sợ chết ngất, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Lão Quỷ, xin cứu mạng!”
“Ừm?”
Trong đôi mắt của lão Quỷ đầy vẻ kinh ngạc!
Sau đó, chuyển thành vui mừng, lão ta kích động nói: “Thuận theo châm thì sống, nghịch châm thì chết!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm, mẹ kiếp, là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền mấy chục năm, bây giờ lại xuất hiện!”
Lão Quỷ kích động!
Lão ta xoẹt một cái đứng bật dậy!
Đến trước mặt thanh niên đó, ba cây kim châm xuất hiện trong tay: “Ta thử nhé?”
“Phụt! Phụt! Phụt!”
Khoảnh khắc ba kim châm cắm vào cơ thể.
Phập!
Cơ thể thanh niên này trực tiếp nổ tung.
Lão Quỷ càng hưng phấn: “Ha ha ha, mẹ kiếp, đúng là Quỷ Môn Thập Tam Châm thật”.
“Diệp Bắc Minh, cũng giỏi đấy!”
Ánh mắt của lão Quỷ sầm xuống, nhìn sang ông lão.
Sắc mặt của ông lão tái nhợt, không ngừng lùi lại: “Lão Quỷ… đừng… đừng mà, ông nghĩ kỹ trước đã, đừng vội…”
“Ông đang nghi ngờ tôi?”
Lão Quỷ cười hung dữ một tiếng.
Đưa một tay ra.
Một lực hút đáng sợ trực tiếp hút ông lão vào tay!
Lão ta ra tay phá giải ba kim châm của Diệp Bắc Minh.
Phập!
Khoảnh khắc vừa ra tay, cơ thể của ông lão cũng nổ tung.
“A!”
Lão Quỷ kêu thảm một tiếng, một cánh tay lại nổ gãy, lão ta tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày chưa xong với tao đâu!”
…
Diệp Bắc Minh vừa về đến Giang Nam.
Vạn Lăng Phong đích thân lái xe đến đón.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại đổ chuông.
Anh ấn phím nghe.
Sau đó giọng của Hầu Tử vang lên: “Anh Diệp, nghe nói anh về Giang Nam rồi à?”
“Hôm nay còn ở Giang Nam không?”
“Buổi tối đến cửa hàng của tôi, tôi mời anh bữa cơm”.
Diệp Bắc Minh cười.
Vừa về đến Giang Nam đã được ăn chực.
Vô cùng vui lòng.
Bên đồng ý với Hầu Tử, bảo Vạn Lăng Phong đưa Diệp Bắc Minh đến nhà hàng của Hầu Tử.
Sau khi Hầu Tử về Trung Hải về, vẫn tiếp tục công việc ban đầu của mình.
Mở một nhà hàng đồ nướng!
Kế mưu sinh mà, làm gì cũng không xấu hổ.
Diệp Bắc Minh cũng muốn biết tình hình hiện giờ của Hầu Tử thế nào.
Dù sao cũng là anh em!
Chiếc xe vừa đến cửa nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử, Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong xuống xe.
Thì thấy trong nhà hàng đồ nướng có mấy gã đàn ông hung dữ bao vây Hầu Tử.
Bọn họ cũng không động tay động chân!
Chỉ bao vây Hầu Tử.
Một cảm giác áp bức ập đến!
Một gã khoảng ba mươi tuổi nở nụ cười: “Nhóc con, nhà hàng này bài trí cũng đẹp đấy!”
“Tốn hết bao nhiêu tiền?”
“Dạo này mấy anh em tao thiếu tiền, vay một trăm ngàn tiêu đỡ vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong, tôi đã dặn cái gì?”
“Ừm?”
“Chiến thần Lăng Phong?”
“Trong phạm vị quản lý của ông, mà lại có người đến thu phí bảo kê của anh em tôi?”
Đúng là nực cười!
Thụp!
Vạn Lăng Phong trực tiếp quỳ xuống, sợ muốn chết.
Vãi!
Chẳng phải mình đã dặn dò thuộc hạ rồi sao?
Cho người trông coi nhà hàng đồ nướng của Vương Khinh Hậu, thế này là sao? Lại có người đến thu phí bảo kê!
Việc này không chỉ là vấn đề phí bảo kê.
Mà là vấn đề năng lực cá nhân của Vạn Lăng Phong.
Diệp Bắc Minh tin tưởng ông ta như vậy.
Bảo Vạn Lăng Phong quan tâm đến anh em của mình.
Vậy là cũng không làm tốt, sau này làm sao được chủ nhân tin tưởng?
Lúc này, trong lòng Vạn Lăng Phong đang rất muốn giết người, ông ta quỳ dưới đất: “Chủ nhân, là lỗi của tôi!”
“Cho tôi một phút, tôi lập tức giải quyết chuyện này”.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ông giải quyết hết cho tôi”.
Vạn Lăng Phong đứng lên, xông vào nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử.
Ném mấy gã này ra như con chó chết.
Hầu Tử ngẩn người tại chỗ.
Sau đó Diệp Bắc Minh mới đi vào.
Hầu Tử hiểu ra, cười khổ lắc đầu: “Anh Diệp, tôi biết ngay là người của anh mà”.
Anh ta cũng không khách sao, thể hiện đã chuẩn bị xong.
Kéo Diệp Bắc Minh vào trong phòng bao.
Hai người hàn huyên ôn lại chuyện cũ một hồi.
Ba tiếng sau.
Diệp Bắc Minh mới từ nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử đi ra, Vạn Lăng Phong vẫn quỳ trước cửa nhà hàng đủ ba tiếng đồng hồ.
“Ông ta là ai?”
“Đàn ông cao to thế này lại quỳ ở đây làm gì?”
“Ý, hình như là Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam chúng ta!”
“Vạn Lăng Phong? Chiến thần Lăng Phong!”
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh truyền đến từ đám người qua lại.
“Không phải chứ? Là ông ta?”
“Không thể nào là ông ta, chắc chắn là nhầm rồi!”
Tất cả người đi qua đường đều lắc đầu, vốn không tin đó là Vạn Lăng Phong.
Đường đường chiến thần Vạn Lăng Phong, làm sao có thể quỳ ở một nhà hàng đồ nướng?
Đùa hả?
Mọi người đều không tin.
Nhân vật lớn như thế sẽ không đến thành phố Giang Nam.
Diệp Bắc Minh đi đến.
“Chủ nhân! Tôi biết sai rồi!”
Vạn Lăng Phong cúi đầu.
Trong lòng hối hận muốn chết!
Những tên thuộc hạ không đáng tin đó đã bị ông ta xử lý hết.
Mấy người vừa đến thu phí bảo kê sẽ không xuất hiện trên đời này nữa.
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Còn có lần sau, tôi sẽ lấy đi hết mọi thứ của ông”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nghiêm túc đáp lại.
Đúng là ông ta đã sơ suất, làm việc cho Diệp Bắc Minh, là tuyệt đối không được sơ suất hay qua loa.
“Lên xe đi”.
“Cảm ơn chủ nhân”.
Vạn Lăng Phong thở nhẹ nhõm.
Sau khi lên xe, Diệp Bắc Minh giơ tay đưa cho ông ta mấy viên đan dược.
“Ông giữ mấy viên đan dược này mà trị thương, nếu tu luyện xảy ra vấn đề gì thì có thể giữ được kinh mạch của ông”.
Vạn Lăng Phong vui mừng: “Chủ nhân, cậu…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Được rồi, đưa tôi về nhà đi”.
“Vâng!”
Vẫn cứ như không liên quan đến mình, vui vẻ nhảy nhót.
Có cảm giác thoát khỏi kiếp nạn.
Thanh niên này vui mừng: “Cảm ơn lão Quỷ, quả nhiên Diệp Bắc Minh đó lừa…”
Vẫn chưa nói hết.
“A!”
Bỗng nhiên.
Thanh niên này kêu thảm một tiếng.
Tất cả nội lực lập tức tụ vào trong đan điền!
Phập!
Bụng của anh ta nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
Máu tươi bắn lên người lão Quỷ.
Ông lão và một thanh niên khác suýt nữa sợ chết ngất, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Lão Quỷ, xin cứu mạng!”
“Ừm?”
Trong đôi mắt của lão Quỷ đầy vẻ kinh ngạc!
Sau đó, chuyển thành vui mừng, lão ta kích động nói: “Thuận theo châm thì sống, nghịch châm thì chết!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm, mẹ kiếp, là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền mấy chục năm, bây giờ lại xuất hiện!”
Lão Quỷ kích động!
Lão ta xoẹt một cái đứng bật dậy!
Đến trước mặt thanh niên đó, ba cây kim châm xuất hiện trong tay: “Ta thử nhé?”
“Phụt! Phụt! Phụt!”
Khoảnh khắc ba kim châm cắm vào cơ thể.
Phập!
Cơ thể thanh niên này trực tiếp nổ tung.
Lão Quỷ càng hưng phấn: “Ha ha ha, mẹ kiếp, đúng là Quỷ Môn Thập Tam Châm thật”.
“Diệp Bắc Minh, cũng giỏi đấy!”
Ánh mắt của lão Quỷ sầm xuống, nhìn sang ông lão.
Sắc mặt của ông lão tái nhợt, không ngừng lùi lại: “Lão Quỷ… đừng… đừng mà, ông nghĩ kỹ trước đã, đừng vội…”
“Ông đang nghi ngờ tôi?”
Lão Quỷ cười hung dữ một tiếng.
Đưa một tay ra.
Một lực hút đáng sợ trực tiếp hút ông lão vào tay!
Lão ta ra tay phá giải ba kim châm của Diệp Bắc Minh.
Phập!
Khoảnh khắc vừa ra tay, cơ thể của ông lão cũng nổ tung.
“A!”
Lão Quỷ kêu thảm một tiếng, một cánh tay lại nổ gãy, lão ta tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày chưa xong với tao đâu!”
…
Diệp Bắc Minh vừa về đến Giang Nam.
Vạn Lăng Phong đích thân lái xe đến đón.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại đổ chuông.
Anh ấn phím nghe.
Sau đó giọng của Hầu Tử vang lên: “Anh Diệp, nghe nói anh về Giang Nam rồi à?”
“Hôm nay còn ở Giang Nam không?”
“Buổi tối đến cửa hàng của tôi, tôi mời anh bữa cơm”.
Diệp Bắc Minh cười.
Vừa về đến Giang Nam đã được ăn chực.
Vô cùng vui lòng.
Bên đồng ý với Hầu Tử, bảo Vạn Lăng Phong đưa Diệp Bắc Minh đến nhà hàng của Hầu Tử.
Sau khi Hầu Tử về Trung Hải về, vẫn tiếp tục công việc ban đầu của mình.
Mở một nhà hàng đồ nướng!
Kế mưu sinh mà, làm gì cũng không xấu hổ.
Diệp Bắc Minh cũng muốn biết tình hình hiện giờ của Hầu Tử thế nào.
Dù sao cũng là anh em!
Chiếc xe vừa đến cửa nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử, Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong xuống xe.
Thì thấy trong nhà hàng đồ nướng có mấy gã đàn ông hung dữ bao vây Hầu Tử.
Bọn họ cũng không động tay động chân!
Chỉ bao vây Hầu Tử.
Một cảm giác áp bức ập đến!
Một gã khoảng ba mươi tuổi nở nụ cười: “Nhóc con, nhà hàng này bài trí cũng đẹp đấy!”
“Tốn hết bao nhiêu tiền?”
“Dạo này mấy anh em tao thiếu tiền, vay một trăm ngàn tiêu đỡ vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong, tôi đã dặn cái gì?”
“Ừm?”
“Chiến thần Lăng Phong?”
“Trong phạm vị quản lý của ông, mà lại có người đến thu phí bảo kê của anh em tôi?”
Đúng là nực cười!
Thụp!
Vạn Lăng Phong trực tiếp quỳ xuống, sợ muốn chết.
Vãi!
Chẳng phải mình đã dặn dò thuộc hạ rồi sao?
Cho người trông coi nhà hàng đồ nướng của Vương Khinh Hậu, thế này là sao? Lại có người đến thu phí bảo kê!
Việc này không chỉ là vấn đề phí bảo kê.
Mà là vấn đề năng lực cá nhân của Vạn Lăng Phong.
Diệp Bắc Minh tin tưởng ông ta như vậy.
Bảo Vạn Lăng Phong quan tâm đến anh em của mình.
Vậy là cũng không làm tốt, sau này làm sao được chủ nhân tin tưởng?
Lúc này, trong lòng Vạn Lăng Phong đang rất muốn giết người, ông ta quỳ dưới đất: “Chủ nhân, là lỗi của tôi!”
“Cho tôi một phút, tôi lập tức giải quyết chuyện này”.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ông giải quyết hết cho tôi”.
Vạn Lăng Phong đứng lên, xông vào nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử.
Ném mấy gã này ra như con chó chết.
Hầu Tử ngẩn người tại chỗ.
Sau đó Diệp Bắc Minh mới đi vào.
Hầu Tử hiểu ra, cười khổ lắc đầu: “Anh Diệp, tôi biết ngay là người của anh mà”.
Anh ta cũng không khách sao, thể hiện đã chuẩn bị xong.
Kéo Diệp Bắc Minh vào trong phòng bao.
Hai người hàn huyên ôn lại chuyện cũ một hồi.
Ba tiếng sau.
Diệp Bắc Minh mới từ nhà hàng đồ nướng của Hầu Tử đi ra, Vạn Lăng Phong vẫn quỳ trước cửa nhà hàng đủ ba tiếng đồng hồ.
“Ông ta là ai?”
“Đàn ông cao to thế này lại quỳ ở đây làm gì?”
“Ý, hình như là Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam chúng ta!”
“Vạn Lăng Phong? Chiến thần Lăng Phong!”
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh truyền đến từ đám người qua lại.
“Không phải chứ? Là ông ta?”
“Không thể nào là ông ta, chắc chắn là nhầm rồi!”
Tất cả người đi qua đường đều lắc đầu, vốn không tin đó là Vạn Lăng Phong.
Đường đường chiến thần Vạn Lăng Phong, làm sao có thể quỳ ở một nhà hàng đồ nướng?
Đùa hả?
Mọi người đều không tin.
Nhân vật lớn như thế sẽ không đến thành phố Giang Nam.
Diệp Bắc Minh đi đến.
“Chủ nhân! Tôi biết sai rồi!”
Vạn Lăng Phong cúi đầu.
Trong lòng hối hận muốn chết!
Những tên thuộc hạ không đáng tin đó đã bị ông ta xử lý hết.
Mấy người vừa đến thu phí bảo kê sẽ không xuất hiện trên đời này nữa.
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Còn có lần sau, tôi sẽ lấy đi hết mọi thứ của ông”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nghiêm túc đáp lại.
Đúng là ông ta đã sơ suất, làm việc cho Diệp Bắc Minh, là tuyệt đối không được sơ suất hay qua loa.
“Lên xe đi”.
“Cảm ơn chủ nhân”.
Vạn Lăng Phong thở nhẹ nhõm.
Sau khi lên xe, Diệp Bắc Minh giơ tay đưa cho ông ta mấy viên đan dược.
“Ông giữ mấy viên đan dược này mà trị thương, nếu tu luyện xảy ra vấn đề gì thì có thể giữ được kinh mạch của ông”.
Vạn Lăng Phong vui mừng: “Chủ nhân, cậu…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Được rồi, đưa tôi về nhà đi”.
“Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.