Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 915: Bị phế bỏ rồi cơ mà?
Ss Tần
22/09/2023
“Kế hoạch sắp tới của con thế nào?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Con muốn quay lại ngục giam Trấn Hồn một chuyến!”
“Cái gì?”
Diệp Thanh Lam hoảng sợ.
Bắt lấy tay Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, không được đâu con!”
“Nơi đó quá nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Mẹ, ngục Trấn Hồn đó con bắt buộc phải về”.
“Thứ nhất, con phải chính miệng hỏi lão tổ nhà họ Từ, rốt cuộc sư phụ con đã rơi vào mảnh không gian nào”.
“Thứ hai, nếu trong cơ thể con có huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, thì con nhất định phải biết vì sao nhà họ Diệp bị giết!”
“Thứ ba, long mạch Côn Luân chủ động tiến vào cơ thể con, nó cũng bảo con đến nhà tổ nhà họ Diệp…”
“Cái gì?”
Diệp Thanh Lam ngây người: “Long mạch Côn Luân chủ động vào trong cơ thể con ư?”
“Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, giẫm mạnh chân một cái.
Gào!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Một con kim long hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh!
Diệp Thanh Lam nghẹn họng nhìn trân trối: “Minh nhi… Con…”
……
Mẹ con Diệp Thanh Lam ra khỏi phòng, bên ngoài đã có rất nhiều người đứng chờ.
“Bắc Minh!”
“Minh nhi!”
“Long Soái, anh không sao rồi!”
Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ.
Ông ngoại Diệp Nam Thiên, cậu Diệp Thanh Dương và người nhà họ Diệp.
Một đám trưởng lão Thanh Huyền Tông, các chiến sĩ Long Hồn.
Chị em Tiêu Nhã Phi, Tiêu Dung Phi cũng không nhịn được đi theo cùng.
Ngoài ra, còn có Diệp Cấm Thành, Diệp Lăng Tiêu đã lâu không gặp.
Diệp Thanh Ca đứng sau lưng hai người, đôi mắt xinh đẹp không ngừng quan sát Diệp Bắc Minh: “Mấy tháng không gặp, dường như Diệp Bắc Minh đã không còn là người cùng thế giới với chúng ta nữa rồi…”
Diệp Bắc Minh gật đầu với tất cả mọi người: “Khiến mọi người phải lo lắng rồi”.
Thư ký Tiền cũng tới, anh ta cười cười: “Long Soái, ngài không sao là tốt rồi”.
“Làm mọi người lo lắng muốn chết, bây giờ cả núi Côn Luân đều biến thành vùng cấm!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Sư huynh của tôi đến ư?”
Thư ký Tiền lắc đầu: “Long Chủ bận rộn nhiều việc, tạm thời không thể phân thân”.
Diệp Bắc Minh nghĩ tới điều gì đó, gật đầu.
“Ha ha ha, anh Diệp!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hầu Tử gạt mọi người ra, hai mắt đỏ bừng: “Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi nghe nói anh bị thương hả”.
“Tôi đang rèn luyện trong rừng Ma Thú thì trực tiếp quay trở về đấy!”
Diệp Bắc Minh đi tới ôm Hầu Tử một cái thật mạnh.
“Thằng nhóc này, bây giờ đã là Võ Hoàng rồi cơ đấy”.
Chỉ mới có một năm mà thôi.
Người này đã từ võ giả bình thường, bước lên cảnh giới Võ Hoàng!
Thật sự là hơi khủng bố!
Hơn nữa, dáng người cũng trở nên cao ngất, không còn là một kẻ mọt sách yếu ớt như ngày xưa nữa.
Hầu Tử cười cười: “Cũng ít nhiều là nhờ võ kỹ và đan dược của anh”.
“Nếu không có anh Diệp giúp đỡ, thì bây giờ tôi muốn trở thành một Tông Sư thôi cũng khó”.
Diệp Bắc Minh lại ném cho anh ta một bình thuốc: “Hầu Tử, cầm lấy!”
Hầu Tử đổi sắc mặt: “Anh Diệp, cái này… Không được đâu”.
Mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm bình thuốc.
Đan dược bên trong đó chắc chắn sẽ khiến con người ta đỏ mắt!
Diệp Bắc Minh nhìn anh ta: “Sao thế? Không thèm hả? Thế tôi lấy lại!"
"Mẹ nó, tôi chỉ khách sáo thế thôi, tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại!”
Hầu Tử nhanh chóng cất bình thuốc đi, giữ chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hôm nay chúng ta không say không về”.
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “E là không được, tôi còn có chuyện khác gấp hơn cần làm”.
“Chờ tôi quay trở lại, chắc chắn sẽ cùng anh không say không về!”
“Được!”
Hầu Tử nghiêm túc gật đầu.
Anh ta biết Diệp Bắc Minh không hề nói đùa!
Diệp Bắc Minh chào tạm biệt mọi người, rồi tiến vào đỉnh Côn Luân trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Anh vừa đi, ánh mắt Diệp Thanh Lam đảo qua, nhìn thấy một bóng người xa xa.
Bà thoáng suy nghĩ một lát, đi tới: “Đã đến rồi, sao lại không xuất hiện?”
Long Chủ nhìn Diệp Thanh Lam: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành”.
“Sứ mệnh của Hoa tộc, giao lại cho cậu ấy”.
Biển Thiên Đảo, Tinh Thành.
Trước cửa sàn bán đấu giá của nhà họ Tô, hai ông lão một béo một gầy cúi đầu.
Đó chính xác là Lão Béo và Lão Gầy bên cạnh Tô Lê.
“Haiz, cô chủ bị gia chủ cấm cửa, hai chúng ta cũng bị làm khó làm dễ”.
“Bị bắt đến đây, e là cả đời cũng không thể quay lại đại lục Thượng Cổ”.
“Chúng ta thì không sao, nhưng mà cô chủ…”
Hai người bất đắc dĩ trò chuyện.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Tô Lê bị gì thế?”
“Giọng nói này…”
Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa của sàn bán đấu giá nhà họ Tô.
“Cậu… Cậu Diệp!”
Lão Béo và Lão Gầy đều ngây người.
Nghẹn họng nhìn Diệp Bắc Minh trân trân!
Quả thực không thể tin được vào hai mắt mình!
Diệp Bắc Minh đã bị phế đi rồi cơ mà?
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Con muốn quay lại ngục giam Trấn Hồn một chuyến!”
“Cái gì?”
Diệp Thanh Lam hoảng sợ.
Bắt lấy tay Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, không được đâu con!”
“Nơi đó quá nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Mẹ, ngục Trấn Hồn đó con bắt buộc phải về”.
“Thứ nhất, con phải chính miệng hỏi lão tổ nhà họ Từ, rốt cuộc sư phụ con đã rơi vào mảnh không gian nào”.
“Thứ hai, nếu trong cơ thể con có huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, thì con nhất định phải biết vì sao nhà họ Diệp bị giết!”
“Thứ ba, long mạch Côn Luân chủ động tiến vào cơ thể con, nó cũng bảo con đến nhà tổ nhà họ Diệp…”
“Cái gì?”
Diệp Thanh Lam ngây người: “Long mạch Côn Luân chủ động vào trong cơ thể con ư?”
“Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, giẫm mạnh chân một cái.
Gào!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Một con kim long hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh!
Diệp Thanh Lam nghẹn họng nhìn trân trối: “Minh nhi… Con…”
……
Mẹ con Diệp Thanh Lam ra khỏi phòng, bên ngoài đã có rất nhiều người đứng chờ.
“Bắc Minh!”
“Minh nhi!”
“Long Soái, anh không sao rồi!”
Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ.
Ông ngoại Diệp Nam Thiên, cậu Diệp Thanh Dương và người nhà họ Diệp.
Một đám trưởng lão Thanh Huyền Tông, các chiến sĩ Long Hồn.
Chị em Tiêu Nhã Phi, Tiêu Dung Phi cũng không nhịn được đi theo cùng.
Ngoài ra, còn có Diệp Cấm Thành, Diệp Lăng Tiêu đã lâu không gặp.
Diệp Thanh Ca đứng sau lưng hai người, đôi mắt xinh đẹp không ngừng quan sát Diệp Bắc Minh: “Mấy tháng không gặp, dường như Diệp Bắc Minh đã không còn là người cùng thế giới với chúng ta nữa rồi…”
Diệp Bắc Minh gật đầu với tất cả mọi người: “Khiến mọi người phải lo lắng rồi”.
Thư ký Tiền cũng tới, anh ta cười cười: “Long Soái, ngài không sao là tốt rồi”.
“Làm mọi người lo lắng muốn chết, bây giờ cả núi Côn Luân đều biến thành vùng cấm!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Sư huynh của tôi đến ư?”
Thư ký Tiền lắc đầu: “Long Chủ bận rộn nhiều việc, tạm thời không thể phân thân”.
Diệp Bắc Minh nghĩ tới điều gì đó, gật đầu.
“Ha ha ha, anh Diệp!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hầu Tử gạt mọi người ra, hai mắt đỏ bừng: “Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi nghe nói anh bị thương hả”.
“Tôi đang rèn luyện trong rừng Ma Thú thì trực tiếp quay trở về đấy!”
Diệp Bắc Minh đi tới ôm Hầu Tử một cái thật mạnh.
“Thằng nhóc này, bây giờ đã là Võ Hoàng rồi cơ đấy”.
Chỉ mới có một năm mà thôi.
Người này đã từ võ giả bình thường, bước lên cảnh giới Võ Hoàng!
Thật sự là hơi khủng bố!
Hơn nữa, dáng người cũng trở nên cao ngất, không còn là một kẻ mọt sách yếu ớt như ngày xưa nữa.
Hầu Tử cười cười: “Cũng ít nhiều là nhờ võ kỹ và đan dược của anh”.
“Nếu không có anh Diệp giúp đỡ, thì bây giờ tôi muốn trở thành một Tông Sư thôi cũng khó”.
Diệp Bắc Minh lại ném cho anh ta một bình thuốc: “Hầu Tử, cầm lấy!”
Hầu Tử đổi sắc mặt: “Anh Diệp, cái này… Không được đâu”.
Mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm bình thuốc.
Đan dược bên trong đó chắc chắn sẽ khiến con người ta đỏ mắt!
Diệp Bắc Minh nhìn anh ta: “Sao thế? Không thèm hả? Thế tôi lấy lại!"
"Mẹ nó, tôi chỉ khách sáo thế thôi, tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại!”
Hầu Tử nhanh chóng cất bình thuốc đi, giữ chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hôm nay chúng ta không say không về”.
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “E là không được, tôi còn có chuyện khác gấp hơn cần làm”.
“Chờ tôi quay trở lại, chắc chắn sẽ cùng anh không say không về!”
“Được!”
Hầu Tử nghiêm túc gật đầu.
Anh ta biết Diệp Bắc Minh không hề nói đùa!
Diệp Bắc Minh chào tạm biệt mọi người, rồi tiến vào đỉnh Côn Luân trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Anh vừa đi, ánh mắt Diệp Thanh Lam đảo qua, nhìn thấy một bóng người xa xa.
Bà thoáng suy nghĩ một lát, đi tới: “Đã đến rồi, sao lại không xuất hiện?”
Long Chủ nhìn Diệp Thanh Lam: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành”.
“Sứ mệnh của Hoa tộc, giao lại cho cậu ấy”.
Biển Thiên Đảo, Tinh Thành.
Trước cửa sàn bán đấu giá của nhà họ Tô, hai ông lão một béo một gầy cúi đầu.
Đó chính xác là Lão Béo và Lão Gầy bên cạnh Tô Lê.
“Haiz, cô chủ bị gia chủ cấm cửa, hai chúng ta cũng bị làm khó làm dễ”.
“Bị bắt đến đây, e là cả đời cũng không thể quay lại đại lục Thượng Cổ”.
“Chúng ta thì không sao, nhưng mà cô chủ…”
Hai người bất đắc dĩ trò chuyện.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Tô Lê bị gì thế?”
“Giọng nói này…”
Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa của sàn bán đấu giá nhà họ Tô.
“Cậu… Cậu Diệp!”
Lão Béo và Lão Gầy đều ngây người.
Nghẹn họng nhìn Diệp Bắc Minh trân trân!
Quả thực không thể tin được vào hai mắt mình!
Diệp Bắc Minh đã bị phế đi rồi cơ mà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.