Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1637: Biết sai rồi thì đi chết đi
Ss Tần
17/03/2024
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ân tình mà tôi nợ cô, tôi đã trả lúc ở học viện Viễn Cổ rồi!”
Ngư Thất Tình ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ cầu xin: “Anh Diệp, tôi biết anh không nợ gì tôi hết, nhưng ông ấy là bố của tôi!”
“Xin anh Diệp nể tình lúc ở thành Thiên Dung, Thất Tình cũng từng giúp anh vài lần!”
“Tha cho bố tôi một mạng đi, Thất Tình nguyện từ nay về sau làm trâu làm ngựa báo đáp anh Diệp!”
“Thậm chí, nếu anh Diệp coi thường Thất Tình, Thất Tình một mạng đổi một mạng cũng được!”
Nói xong.
Ngư Thất Tình lấy ra một con dao găm, đâm về phía cổ họng của mình!
‘Choang’một tiếng vang lên, một luồng sức mạnh ập đến.
Con dao găm bay đi!
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đây là lần cuối cùng, đầu của bố cô tạm thời được giữ trên cổ của ông ta!”
Nắm ngón tay nắm lại!
Mười ba cây kim châm bay về lòng bàn tay!
Ngư Chính Dương giống như chết một lần, nằm dưới đất không ngừng run rẩy!
Nỗi đau, sợ hãi vừa nãy, ông ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!
“Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp!”, Ngư Thất Tình kích động xông đến.
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn sang Ngư Thanh Thư: “Còn mày, kích bác những người ở đây sỉ nhục chín sư tỷ của tao!”
“Đáng chết!”
Năm ngón tay áp xuống!
Ngư Thanh Thư sợ đến gào thét” “Cứu tôi… Ngư Thất Tình, con tiện nhân này mau cứu tôi!”
Phụt!
Một luồng sương máu nổ tung!
“Con trai…”, đồng tử của Ngư Chính Dương co lại.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Bắc Minh khóa chặt mấy chục người đám gã đàn ông mập.
Chính họ lên tiếng sỉ nhục chín sư tỷ: “Tôi từng cho các người cơ hội, các người lại không biết trân trọng!”
“Bây giờ, vui vẻ hưởng thụ cái chết đi!”
“Cái chết? Ha ha ha!”, đôi mắt gã đàn ông mập đỏ bừng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày nghĩ mày là ai, vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn thì vô địch hả?”
“Mấy chục người chúng tôi cùng liên thủ, không tin không giết người mày, xông lên cho tôi!”
Vừa dứt lời, gã đàn ông mập dậm chân, xông về phía Diệp Bắc Minh!
Mấy chục người phía sau lại đứng tại chỗ, không nhúc nhích!
Gã đàn ông mập quay đầu sắc mặt kinh sợ: “Chẳng phải đã nói cùng ra tay sao? Các người…”
Cùng lúc đó, một luồng khí tức chết chóc ập đến!
Gã đàn ông mập nhìn sang Diệp Bắc Minh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng giơ tay, lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa!
Trong phút chốc, ngọn lửa hóa thành hình dạng kim châm!
“Khí tức này là? Phần Thiên Chi Diễm!”
“Kẻ này lại có Phần Thiên Chi Diễm?”
Trưởng lão của các đại tông môn kinh ngạc, ánh mắt từng người nhìn Diệp Bắc Minh đều thay đổi: “Tên nhóc này vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn, lại còn có Phần Thiên Chi Diễm?”
“Kẻ này, không đơn giản!”
Phụt! Phụt! Phụt!
Hỏa châm do Phần Thiên Chi Diễm hình thành bay ra, chui vào trong người gã đàn ông mập!
Chui sâu vào xương tủy!
“A!”, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đừng lại đây, các người la cái gì?”
“Đừng lại đây…”
Gã đàn ông mập đưa hai tay ra, điên cuồng tóm máu thịt của mình!
Trong chớp mắt, máu thịt lẫn lộn một mảng!
Máu tươi đầm đìa!
Sau một khắc, gã đàn ông mập lại cào xé toàn bộ máu thịt toàn thân mình, lộ ra xương trắng ghê rợn!
Ngọn lửa bốc cháy từ trong xương tủy!
Trong phút chốc, gã đàn ông mập chẳng còn cả xương trắng!
Biến thành tro bụi!
“Suýt…”
Các võ giả khác đều hít khí lạnh!
Ác!
Thủ đoạn giết người này, quá độc ác!
Thụp! Thụp! Thụp!
Toàn bộ quỳ dưới đất, dập đầu cầu xin: “Diệp tông chủ xin tha mạng, chúng tôi nhận sai!”
“Đúng đúng đúng, Diệp tông chủ, chúng tôi không nên sỉ nhục sư tỷ của cậu!”
“Họ đều là băng thanh ngọc khiết, chúng tôi mới là kẻ bẩn thỉu nhất thế gian!”
Diệp Bắc Minh bị chọc tức cười: “Biết sai rồi, vậy thì đi chết đi!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Phần Thiên Chi Diễm hóa thành hàng trăm câu hỏa châm, đều chui vào trong cơ thể họ!
Sau một hồi tiếng kêu thảm thiết vô tận, ngọn lửa thiêu cháy!
Tất cả trở về tĩnh lặng!
Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng đứng ở sơn môn Thái Dương Tông, uy nghiêm vô thượng: “Còn ai muốn có ý đồ với Thái Dương Tông không?”
“Xương Chí Tôn đều ở trong cơ thể tôi, các người dù là ai muốn, cứ việc đến lấy!”
Những chỗ ánh mắt lướt qua.
Hiện trường tĩnh mịch, im lặng như tờ!
Vô số người cúi thấp đầu.
Toàn thân Vương Tư Đạo run lên, nén thấp giọng: “Yên Nhi, bắt đầu từ hôm nay Diệp tông chủ và cái tên của Thái Dương Tông, sợ rằng sẽ trở thành ác mộng của rất nhiều người!”
Vương Yên Nhi gật đầu hiểu rõ.
Sắc mặt Vương Nguyên tái nhợt, nghĩ đến cảnh xảy ra ở học viện Viễn Cổ!
‘Mẹ kiếp, cũng may lúc đó mình thông minh! Nếu không mình chết thế nào cũng không biết!’
Ngư Chính Dương sợ đến không ngừng run lên: “Đi… mau đi thôi, chúng ta đi…”
Ngư Thất Tình chỉ có thể dìu Ngư Chính Dương, quay người định rời đi.
Đồng thời một giọng nói vang lên: “Cô Ngư, đợi đã!”
Ngư Thất Tình ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ cầu xin: “Anh Diệp, tôi biết anh không nợ gì tôi hết, nhưng ông ấy là bố của tôi!”
“Xin anh Diệp nể tình lúc ở thành Thiên Dung, Thất Tình cũng từng giúp anh vài lần!”
“Tha cho bố tôi một mạng đi, Thất Tình nguyện từ nay về sau làm trâu làm ngựa báo đáp anh Diệp!”
“Thậm chí, nếu anh Diệp coi thường Thất Tình, Thất Tình một mạng đổi một mạng cũng được!”
Nói xong.
Ngư Thất Tình lấy ra một con dao găm, đâm về phía cổ họng của mình!
‘Choang’một tiếng vang lên, một luồng sức mạnh ập đến.
Con dao găm bay đi!
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đây là lần cuối cùng, đầu của bố cô tạm thời được giữ trên cổ của ông ta!”
Nắm ngón tay nắm lại!
Mười ba cây kim châm bay về lòng bàn tay!
Ngư Chính Dương giống như chết một lần, nằm dưới đất không ngừng run rẩy!
Nỗi đau, sợ hãi vừa nãy, ông ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!
“Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp!”, Ngư Thất Tình kích động xông đến.
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn sang Ngư Thanh Thư: “Còn mày, kích bác những người ở đây sỉ nhục chín sư tỷ của tao!”
“Đáng chết!”
Năm ngón tay áp xuống!
Ngư Thanh Thư sợ đến gào thét” “Cứu tôi… Ngư Thất Tình, con tiện nhân này mau cứu tôi!”
Phụt!
Một luồng sương máu nổ tung!
“Con trai…”, đồng tử của Ngư Chính Dương co lại.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Bắc Minh khóa chặt mấy chục người đám gã đàn ông mập.
Chính họ lên tiếng sỉ nhục chín sư tỷ: “Tôi từng cho các người cơ hội, các người lại không biết trân trọng!”
“Bây giờ, vui vẻ hưởng thụ cái chết đi!”
“Cái chết? Ha ha ha!”, đôi mắt gã đàn ông mập đỏ bừng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày nghĩ mày là ai, vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn thì vô địch hả?”
“Mấy chục người chúng tôi cùng liên thủ, không tin không giết người mày, xông lên cho tôi!”
Vừa dứt lời, gã đàn ông mập dậm chân, xông về phía Diệp Bắc Minh!
Mấy chục người phía sau lại đứng tại chỗ, không nhúc nhích!
Gã đàn ông mập quay đầu sắc mặt kinh sợ: “Chẳng phải đã nói cùng ra tay sao? Các người…”
Cùng lúc đó, một luồng khí tức chết chóc ập đến!
Gã đàn ông mập nhìn sang Diệp Bắc Minh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng giơ tay, lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa!
Trong phút chốc, ngọn lửa hóa thành hình dạng kim châm!
“Khí tức này là? Phần Thiên Chi Diễm!”
“Kẻ này lại có Phần Thiên Chi Diễm?”
Trưởng lão của các đại tông môn kinh ngạc, ánh mắt từng người nhìn Diệp Bắc Minh đều thay đổi: “Tên nhóc này vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn, lại còn có Phần Thiên Chi Diễm?”
“Kẻ này, không đơn giản!”
Phụt! Phụt! Phụt!
Hỏa châm do Phần Thiên Chi Diễm hình thành bay ra, chui vào trong người gã đàn ông mập!
Chui sâu vào xương tủy!
“A!”, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đừng lại đây, các người la cái gì?”
“Đừng lại đây…”
Gã đàn ông mập đưa hai tay ra, điên cuồng tóm máu thịt của mình!
Trong chớp mắt, máu thịt lẫn lộn một mảng!
Máu tươi đầm đìa!
Sau một khắc, gã đàn ông mập lại cào xé toàn bộ máu thịt toàn thân mình, lộ ra xương trắng ghê rợn!
Ngọn lửa bốc cháy từ trong xương tủy!
Trong phút chốc, gã đàn ông mập chẳng còn cả xương trắng!
Biến thành tro bụi!
“Suýt…”
Các võ giả khác đều hít khí lạnh!
Ác!
Thủ đoạn giết người này, quá độc ác!
Thụp! Thụp! Thụp!
Toàn bộ quỳ dưới đất, dập đầu cầu xin: “Diệp tông chủ xin tha mạng, chúng tôi nhận sai!”
“Đúng đúng đúng, Diệp tông chủ, chúng tôi không nên sỉ nhục sư tỷ của cậu!”
“Họ đều là băng thanh ngọc khiết, chúng tôi mới là kẻ bẩn thỉu nhất thế gian!”
Diệp Bắc Minh bị chọc tức cười: “Biết sai rồi, vậy thì đi chết đi!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Phần Thiên Chi Diễm hóa thành hàng trăm câu hỏa châm, đều chui vào trong cơ thể họ!
Sau một hồi tiếng kêu thảm thiết vô tận, ngọn lửa thiêu cháy!
Tất cả trở về tĩnh lặng!
Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng đứng ở sơn môn Thái Dương Tông, uy nghiêm vô thượng: “Còn ai muốn có ý đồ với Thái Dương Tông không?”
“Xương Chí Tôn đều ở trong cơ thể tôi, các người dù là ai muốn, cứ việc đến lấy!”
Những chỗ ánh mắt lướt qua.
Hiện trường tĩnh mịch, im lặng như tờ!
Vô số người cúi thấp đầu.
Toàn thân Vương Tư Đạo run lên, nén thấp giọng: “Yên Nhi, bắt đầu từ hôm nay Diệp tông chủ và cái tên của Thái Dương Tông, sợ rằng sẽ trở thành ác mộng của rất nhiều người!”
Vương Yên Nhi gật đầu hiểu rõ.
Sắc mặt Vương Nguyên tái nhợt, nghĩ đến cảnh xảy ra ở học viện Viễn Cổ!
‘Mẹ kiếp, cũng may lúc đó mình thông minh! Nếu không mình chết thế nào cũng không biết!’
Ngư Chính Dương sợ đến không ngừng run lên: “Đi… mau đi thôi, chúng ta đi…”
Ngư Thất Tình chỉ có thể dìu Ngư Chính Dương, quay người định rời đi.
Đồng thời một giọng nói vang lên: “Cô Ngư, đợi đã!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.