Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1833: Bố của tôi?
Ss Tần
30/04/2024
Lại có vài phần giống với Bạch phu nhân!
“Được rồi được rồi!”
Diệp Bắc Minh hơi hỗn loạn: “Cô cứ giữ dáng vẻ ban đầu đi, đừng biến nữa! Để người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm!”
“Được”.
Cô bé trở lại dáng vẻ sáu bảy tuổi vừa nãy.
Chỉ là toàn thân đỏ máu, không phải màu sắc bình thường.
“Cô về trước tiêu hóa đi, có chuyện tôi lại gọi cô”.
“Được, chủ nhân”.
Bóng hình màu đỏ máu vút lên rồi tắt, biến mất.
Diệp Bắc Minh đến bên cạnh hai sư tỷ, truyền thần lực vào trong cơ thể hai người.
Rồi lấy ra kim châm và đan dược.
Một lát sau, Liễu Như Khanh tỉnh lại trước: “Tiểu sư đệ!”
Liền nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, không ngừng thút thít: “Gặp được đệ thật tốt quá, hu hu…”
“Tộc Thiên Hồ có chín cái mạng, bây giờ tiểu yêu tỷ tỷ chỉ còn một cái mạng thôi!”
Phòng tuyền tâm lý căng chặt liền suy sụp.
Diệp Bắc Minh vừa an ủi, vừa nhìn một cái đuôi cuối cùng của Đạm Đài Yêu Yêu!
Đôi mắt càng lạnh như băng: “Thất sư tỷ, tỷ yên tâm, nợ máu phải trả bằng máu!”
“Những kẻ đó, đệ sẽ không tha cho một ai!”
Liễu Như Khanh gật đầu mạnh, vẫn đang run rẩy.
Không dám buông Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh an ủi một lúc lâu, cuối cùng cảm xúc Liễu Như Khanh ổn định lại, mới hỏi: “Thất sư tỷ, tại sao các tỷ đều Thần Quốc Hỗn Độn trước đệ một bước vậy?”
“Các sư tỷ khác đâu?”
“Tại sao tỷ và Tiểu Yêu tỷ tỷ lại bị đám người Bạch Tông Hà truy giết?”
Liễu Như Khanh buông Diệp Bắc Minh ra, trực tiếp lấy ra một thứ từ trong chiếc nhẫn trữ vật.
Đây là một thanh kiếm nhỏ màu đen tinh xảo, có lẽ chỉ dài bằng lòng bàn tay!
Trên thân kiếm có một con rồng đen sống động như thật vờn quanh!
“Đây là…”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu đen giống y hệt từ trong chiếc nhẫn trữ vật!
Liễu Như Khanh hơi ngạc nhiên: “Tiểu sư đệ, đệ có được vật này từ nơi nào?”
Diệp Bắc Minh nói hết nguồn cơn sự việc một lượt, nói vật này có được từ trong vương Mị tộc!
Đồng thời, anh không nhịn được hỏi: “Thất sư tỷ, thứ này là cái gì? Có tác dụng gì?”
Liễu Như Khanh trực tiếp nói: “Đây là thứ của Hoa vương năm đó để lại, tên là Hắc Long Lệnh!”
“Vật này có tất cả ba cái, chỉ cần thu thập đủ ba cái thì có thể mở được tổ địa Hoa tộc!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Tổ địa Hoa tộc?”
“Đúng thế!”
Liễu Như Khanh gật đầu: “Ban đầu, sau khi Hoa tộc bị bao vây tấn công, Hoa vương biết Hoa tộc chắc chắn có kiếp nạn này!”
“Cho nên trực tiếp phong ấn tổ địa Hoa tộc và để lại ba Hắc Long Lệnh!”
Một cái ở bốn thánh địa lớn, một cái ở đế cung của Thần Quốc Hỗn Độn! Còn cái thứ ba không biết ở đâu, không ngờ lại ở trong tay Mị Vương!”
“Tốt quá rồi, chỉ cần chúng ta tìm được Hắc Long Lệnh thứ ba, chúng ta…”
Còn chưa nói hết câu.
Gru! Gru! Gru!
Tiếng gầm vang lên từ sâu trong Phong Ma Cốc, một luồng ma khí màu đen cuồn cuộn đến như sóng thần!
Sau trong màu đen hiện lên rất nhiều đôi mắt tanh đỏ: “Các người là ai? Tại sao cầm Hắc Long Lệnh! Ma tộc tôi đã tìm kiếm vật này hàng ngàn hàng vạn năm mà không được, giao ra đây!”
Ầm!
Sát ý băng lạnh ập đến, ma khí ngút trời bao quanh như sóng thần!
Đột nhiên.
Huyết dịch Diệp Bắc Minh sôi sục, có một cảm giác cực kỳ thân thiết.
Không kịp nghĩ nhiều.
Bước ra một bước, chặn trước người Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm con mắt tanh đỏ lộ ra từ trong ma khí: “Các vị, tôi chỉ là người qua đường, nếu các vị còn tiến thêm một bước!”
“Đừng trách tôi giết không tha!”
Vừa dứt lời.
“Ha ha ha!”
Sâu trong ma khí vang lên một giọng cười lớn.
“Giết không tha?”
“Ha ha ha, tên nhóc này nói giết không tha?”
“Thú vị! Dạ Huyền, Dạ Huyền, mẹ kiếp, con trai ông đúng là giống y hệt tính cách của ông, cũng chỉ có ông mới sinh ra được con trai như vậy!”
Một giọng sảng khoái vang lên.
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Dạ Huyền? Bố của tôi?”
Vù!
Ma khí dao động, một sinh vật toàn thân màu đất, đá nham tạo nên từng miếng da thịt!
Khoảnh khắc nhìn thấy vật này, trong đầu Diệp Bắc Minh nghĩ đến nhân vật điều khiển trong một trò chơi chiến đấu từng chơi!
Người đá!
Đúng!
Vật trước mắt, hoàn toàn là một sinh vật hìn người được tạo thành từ đá!
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang!”
“Tôi là bác hai của cậu, Địa Ma!”
Diệp Bắc Minh trố mắt, không thể tin nổi lên tiếng: “Địa Ma? Bác hai của tôi? Làm sao có thể?”
Địa Ma lạnh lùng hừ một tiếng: “Tại sao không thể? Nhóc con, chẳng lẽ ngay cả bác hai mà cậu cũng không biết sao?”
“Ôi trời!”
Địa Ma tức đến nhảy lên, hai tay đập lên lồng ngực!
Trời rung núi chuyển!
“Ngu xuẩn! Đừng dọa cháu của chúng ta nữa!”
Một giọng nói khiến người ta lạnh thấu xương vang lên.
Sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người vô cùng yêu mị chậm rãi bước ra từ trong ma khí, vừa nhìn là khiến người khô hết miệng!
“Khà khà khà…”
“Được rồi được rồi!”
Diệp Bắc Minh hơi hỗn loạn: “Cô cứ giữ dáng vẻ ban đầu đi, đừng biến nữa! Để người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm!”
“Được”.
Cô bé trở lại dáng vẻ sáu bảy tuổi vừa nãy.
Chỉ là toàn thân đỏ máu, không phải màu sắc bình thường.
“Cô về trước tiêu hóa đi, có chuyện tôi lại gọi cô”.
“Được, chủ nhân”.
Bóng hình màu đỏ máu vút lên rồi tắt, biến mất.
Diệp Bắc Minh đến bên cạnh hai sư tỷ, truyền thần lực vào trong cơ thể hai người.
Rồi lấy ra kim châm và đan dược.
Một lát sau, Liễu Như Khanh tỉnh lại trước: “Tiểu sư đệ!”
Liền nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, không ngừng thút thít: “Gặp được đệ thật tốt quá, hu hu…”
“Tộc Thiên Hồ có chín cái mạng, bây giờ tiểu yêu tỷ tỷ chỉ còn một cái mạng thôi!”
Phòng tuyền tâm lý căng chặt liền suy sụp.
Diệp Bắc Minh vừa an ủi, vừa nhìn một cái đuôi cuối cùng của Đạm Đài Yêu Yêu!
Đôi mắt càng lạnh như băng: “Thất sư tỷ, tỷ yên tâm, nợ máu phải trả bằng máu!”
“Những kẻ đó, đệ sẽ không tha cho một ai!”
Liễu Như Khanh gật đầu mạnh, vẫn đang run rẩy.
Không dám buông Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh an ủi một lúc lâu, cuối cùng cảm xúc Liễu Như Khanh ổn định lại, mới hỏi: “Thất sư tỷ, tại sao các tỷ đều Thần Quốc Hỗn Độn trước đệ một bước vậy?”
“Các sư tỷ khác đâu?”
“Tại sao tỷ và Tiểu Yêu tỷ tỷ lại bị đám người Bạch Tông Hà truy giết?”
Liễu Như Khanh buông Diệp Bắc Minh ra, trực tiếp lấy ra một thứ từ trong chiếc nhẫn trữ vật.
Đây là một thanh kiếm nhỏ màu đen tinh xảo, có lẽ chỉ dài bằng lòng bàn tay!
Trên thân kiếm có một con rồng đen sống động như thật vờn quanh!
“Đây là…”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu đen giống y hệt từ trong chiếc nhẫn trữ vật!
Liễu Như Khanh hơi ngạc nhiên: “Tiểu sư đệ, đệ có được vật này từ nơi nào?”
Diệp Bắc Minh nói hết nguồn cơn sự việc một lượt, nói vật này có được từ trong vương Mị tộc!
Đồng thời, anh không nhịn được hỏi: “Thất sư tỷ, thứ này là cái gì? Có tác dụng gì?”
Liễu Như Khanh trực tiếp nói: “Đây là thứ của Hoa vương năm đó để lại, tên là Hắc Long Lệnh!”
“Vật này có tất cả ba cái, chỉ cần thu thập đủ ba cái thì có thể mở được tổ địa Hoa tộc!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Tổ địa Hoa tộc?”
“Đúng thế!”
Liễu Như Khanh gật đầu: “Ban đầu, sau khi Hoa tộc bị bao vây tấn công, Hoa vương biết Hoa tộc chắc chắn có kiếp nạn này!”
“Cho nên trực tiếp phong ấn tổ địa Hoa tộc và để lại ba Hắc Long Lệnh!”
Một cái ở bốn thánh địa lớn, một cái ở đế cung của Thần Quốc Hỗn Độn! Còn cái thứ ba không biết ở đâu, không ngờ lại ở trong tay Mị Vương!”
“Tốt quá rồi, chỉ cần chúng ta tìm được Hắc Long Lệnh thứ ba, chúng ta…”
Còn chưa nói hết câu.
Gru! Gru! Gru!
Tiếng gầm vang lên từ sâu trong Phong Ma Cốc, một luồng ma khí màu đen cuồn cuộn đến như sóng thần!
Sau trong màu đen hiện lên rất nhiều đôi mắt tanh đỏ: “Các người là ai? Tại sao cầm Hắc Long Lệnh! Ma tộc tôi đã tìm kiếm vật này hàng ngàn hàng vạn năm mà không được, giao ra đây!”
Ầm!
Sát ý băng lạnh ập đến, ma khí ngút trời bao quanh như sóng thần!
Đột nhiên.
Huyết dịch Diệp Bắc Minh sôi sục, có một cảm giác cực kỳ thân thiết.
Không kịp nghĩ nhiều.
Bước ra một bước, chặn trước người Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm con mắt tanh đỏ lộ ra từ trong ma khí: “Các vị, tôi chỉ là người qua đường, nếu các vị còn tiến thêm một bước!”
“Đừng trách tôi giết không tha!”
Vừa dứt lời.
“Ha ha ha!”
Sâu trong ma khí vang lên một giọng cười lớn.
“Giết không tha?”
“Ha ha ha, tên nhóc này nói giết không tha?”
“Thú vị! Dạ Huyền, Dạ Huyền, mẹ kiếp, con trai ông đúng là giống y hệt tính cách của ông, cũng chỉ có ông mới sinh ra được con trai như vậy!”
Một giọng sảng khoái vang lên.
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Dạ Huyền? Bố của tôi?”
Vù!
Ma khí dao động, một sinh vật toàn thân màu đất, đá nham tạo nên từng miếng da thịt!
Khoảnh khắc nhìn thấy vật này, trong đầu Diệp Bắc Minh nghĩ đến nhân vật điều khiển trong một trò chơi chiến đấu từng chơi!
Người đá!
Đúng!
Vật trước mắt, hoàn toàn là một sinh vật hìn người được tạo thành từ đá!
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang!”
“Tôi là bác hai của cậu, Địa Ma!”
Diệp Bắc Minh trố mắt, không thể tin nổi lên tiếng: “Địa Ma? Bác hai của tôi? Làm sao có thể?”
Địa Ma lạnh lùng hừ một tiếng: “Tại sao không thể? Nhóc con, chẳng lẽ ngay cả bác hai mà cậu cũng không biết sao?”
“Ôi trời!”
Địa Ma tức đến nhảy lên, hai tay đập lên lồng ngực!
Trời rung núi chuyển!
“Ngu xuẩn! Đừng dọa cháu của chúng ta nữa!”
Một giọng nói khiến người ta lạnh thấu xương vang lên.
Sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người vô cùng yêu mị chậm rãi bước ra từ trong ma khí, vừa nhìn là khiến người khô hết miệng!
“Khà khà khà…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.