Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1297: Bố mẹ Diệp Bắc Minh bỏ đi
Ss Tần
31/12/2023
Đông Phương Xá Nguyệt nắm bàn tay lại.
Tâm ma tiêu tan!
Một giọng nói vang lên trong đầu cô ta: “Ha ha ha ha… Ta sẽ còn trở lại!”
“Chỉ cần trong lòng cô vẫn còn bóng dáng của người đàn ông đó, tôi sẽ tồn tại bên cạnh cô cả đời!”
…
Hồi lâu sau.
Diệp Bắc Minh đứng trước một khu phế tích cổ xưa: “Tiểu Tháp, ở đây à?”
Đằng trước không một ngọn cỏ, tựa như lối vào địa ngục!
Một vài ma thú xung quanh đi ngang qua đều lựa chọn đi vòng qua đây!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nơi này rất đặc biệt, dường như có trận pháp nào đó ngăn cản bản đế tìm kiếm bên trong!”
“Chắc hẳn bố mẹ cậu đã đi vào nơi này!”
Vụt!
Diệp Bắc Minh lập tức đi vào khu vực đổ nát này không chút do dự.
Anh đi vào cực kỳ thuận lợi, cho đến khi một tế đàn khổng lồ xuất hiện ở trước mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc, hơi thở của bố mẹ cậu biến mất ở đây!”
Tế đàn có đường kính khoảng trăm mét, cao hơn mười mét!
Diệp Bắc Minh đi một vòng quanh tế đàn, bỗng phát hiện một viên lưu ảnh thạch.
Anh rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch, hình ảnh ảo của bố mẹ xuất hiện trước mặt.
“Bố, mẹ!”
Diệp Bắc Minh kích động.
Hình ảnh ảo của Dạ Huyền từ tốn nói: “Minh nhi, nếu con có thể tìm được đến đây thì không cần tiếp tục tìm bố mẹ nữa!”
“Bố và mẹ con phải đi làm nốt việc chưa làm xong!”
“Nếu có duyên, cả nhà chúng ta sẽ có ngày gặp lại!”
“Nếu duyên phận bố con đã hết, vậy thì con tìm vài cô gái mình thích lấy làm vợ, sau đó sinh cho bố một đàn cháu là được!”
“Con không cần lo lắng cho an toàn của bố mẹ!”
Diệp Thanh Lam mỉm cười: “Minh nhi, tương lai của nhà họ Diệp giao cho con đấy!”
“Mẹ tin tưởng con nhất định có thể làm được thật tốt!”
“Không cần tìm mẹ và bố con!”
“Con trai, bảo trọng!”
Hình ảnh kết thúc.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bố mẹ có ý gì?”
“Việc chưa làm xong là việc gì?”
“Rốt cuộc bọn họ đi đâu?”
Trong lúc Diệp Bắc Minh đang bối rối với một mớ câu hỏi chưa có lời giải, có hai bóng người lao nhanh về phía này!
Một đôi nam nữ trẻ tuổi, diện mạo khác với người bình thường!
Hai người bọn họ đều cầm la bàn!
Cây kim trên la bàn xoay tròn liên tục, cuối cùng chỉ về hướng tế đàn dưới chân!
Hai người mừng rơn: “Ở dưới tế đàn này!”
“Đào đi!”
Đôi mắt chàng trai ngập tràn sự phấn khích!
Cô gái nhướng mày, tầm mắt lia về phía Diệp Bắc Minh và Sở Sở: “Hai người kia thì sao?”
“Một người cảnh giới Tạo Hóa, một người cảnh giới Thiên Huyền, loại rác rưởi gì thế?”, chàng thanh niên chẳng buồn nhìn hai người họ: “Giết là được!”
Dứt lời, một binh khí màu đen vừa giống đao vừa giống kiếm xuất hiện trong tay anh ta!
Thuận tay nhắm chuẩn về phía Diệp Bắc Minh và Sở Sở!
Rầm!
Một tiếng nổ vang!
Sóng xung kích bùng nổ!
Chắc hẳn hai người đó đã biến thành máu loãng rồi nhỉ?
Chàng trai không thèm ngẩng đầu lên, mà cúi đầu nhìn tế đàn dưới chân: “Được rồi, thứ đó đang ở dưới tế đàn!”
“Chúng ta nghĩ cách hủy diệt tế đàn này, đưa thứ đó về nhà họ Lạc!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại đây giúp tôi!”
Giọng nói đầy kinh ngạc của cô gái vang lên: “Hai người là ai?”
“Hử?”
Chàng trai cảm thấy không ổn, bèn ngẩng đầu lên nhìn?
Thì thấy.
Diệp Bắc Minh che chở Sở Sở, ánh mắt anh lạnh như băng!
Mặt Sở Sở trắng bệch, người thanh niên vừa ra tay là võ giả cảnh giới Chúa Tể!
Ban nãy khi đòn tấn công ấy nhằm về phía cô ta, cô ta thật sự cho rằng mình sẽ phải chết!
May mà Diệp Bắc Minh đứng ra đỡ đòn!
“Nhãi ranh, cậu là ai?”
Chàng trai nheo mắt: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền mà lại có thể đỡ được một chiêu của tôi mà không chết?”
Diệp Bắc Minh giơ hai ngón tay ra: “Hai câu hỏi!”
“Đầu tiên, hai người các anh là ai?”
“Thứ hai, hai người đang tìm cái gì?”
Chàng trai mỉm cười nghiền ngẫm: “Nhóc, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Đây không phải câu trả lời mà tôi muốn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, di chuyển bước chân!
Chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt chàng trai kia, anh giơ tay lên tung một chưởng!
Rầm!
Chàng trai như bị sét đánh trúng, lăn ra ngoài như chó chết, binh khí trong tay anh ta cũng bay ra xa mấy chục mét!
“Mày…”
Anh ta vừa định đứng dậy thì đã bị Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu!
Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Chết tiệt! Thằng chó, mày dám…”
Diệp Bắc Minh tung một cước đạp vỡ mồm chàng trai!
Sau đó lại đạp tiếp một cú lên đùi anh ta!
Bùm!
Tâm ma tiêu tan!
Một giọng nói vang lên trong đầu cô ta: “Ha ha ha ha… Ta sẽ còn trở lại!”
“Chỉ cần trong lòng cô vẫn còn bóng dáng của người đàn ông đó, tôi sẽ tồn tại bên cạnh cô cả đời!”
…
Hồi lâu sau.
Diệp Bắc Minh đứng trước một khu phế tích cổ xưa: “Tiểu Tháp, ở đây à?”
Đằng trước không một ngọn cỏ, tựa như lối vào địa ngục!
Một vài ma thú xung quanh đi ngang qua đều lựa chọn đi vòng qua đây!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nơi này rất đặc biệt, dường như có trận pháp nào đó ngăn cản bản đế tìm kiếm bên trong!”
“Chắc hẳn bố mẹ cậu đã đi vào nơi này!”
Vụt!
Diệp Bắc Minh lập tức đi vào khu vực đổ nát này không chút do dự.
Anh đi vào cực kỳ thuận lợi, cho đến khi một tế đàn khổng lồ xuất hiện ở trước mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc, hơi thở của bố mẹ cậu biến mất ở đây!”
Tế đàn có đường kính khoảng trăm mét, cao hơn mười mét!
Diệp Bắc Minh đi một vòng quanh tế đàn, bỗng phát hiện một viên lưu ảnh thạch.
Anh rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch, hình ảnh ảo của bố mẹ xuất hiện trước mặt.
“Bố, mẹ!”
Diệp Bắc Minh kích động.
Hình ảnh ảo của Dạ Huyền từ tốn nói: “Minh nhi, nếu con có thể tìm được đến đây thì không cần tiếp tục tìm bố mẹ nữa!”
“Bố và mẹ con phải đi làm nốt việc chưa làm xong!”
“Nếu có duyên, cả nhà chúng ta sẽ có ngày gặp lại!”
“Nếu duyên phận bố con đã hết, vậy thì con tìm vài cô gái mình thích lấy làm vợ, sau đó sinh cho bố một đàn cháu là được!”
“Con không cần lo lắng cho an toàn của bố mẹ!”
Diệp Thanh Lam mỉm cười: “Minh nhi, tương lai của nhà họ Diệp giao cho con đấy!”
“Mẹ tin tưởng con nhất định có thể làm được thật tốt!”
“Không cần tìm mẹ và bố con!”
“Con trai, bảo trọng!”
Hình ảnh kết thúc.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bố mẹ có ý gì?”
“Việc chưa làm xong là việc gì?”
“Rốt cuộc bọn họ đi đâu?”
Trong lúc Diệp Bắc Minh đang bối rối với một mớ câu hỏi chưa có lời giải, có hai bóng người lao nhanh về phía này!
Một đôi nam nữ trẻ tuổi, diện mạo khác với người bình thường!
Hai người bọn họ đều cầm la bàn!
Cây kim trên la bàn xoay tròn liên tục, cuối cùng chỉ về hướng tế đàn dưới chân!
Hai người mừng rơn: “Ở dưới tế đàn này!”
“Đào đi!”
Đôi mắt chàng trai ngập tràn sự phấn khích!
Cô gái nhướng mày, tầm mắt lia về phía Diệp Bắc Minh và Sở Sở: “Hai người kia thì sao?”
“Một người cảnh giới Tạo Hóa, một người cảnh giới Thiên Huyền, loại rác rưởi gì thế?”, chàng thanh niên chẳng buồn nhìn hai người họ: “Giết là được!”
Dứt lời, một binh khí màu đen vừa giống đao vừa giống kiếm xuất hiện trong tay anh ta!
Thuận tay nhắm chuẩn về phía Diệp Bắc Minh và Sở Sở!
Rầm!
Một tiếng nổ vang!
Sóng xung kích bùng nổ!
Chắc hẳn hai người đó đã biến thành máu loãng rồi nhỉ?
Chàng trai không thèm ngẩng đầu lên, mà cúi đầu nhìn tế đàn dưới chân: “Được rồi, thứ đó đang ở dưới tế đàn!”
“Chúng ta nghĩ cách hủy diệt tế đàn này, đưa thứ đó về nhà họ Lạc!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại đây giúp tôi!”
Giọng nói đầy kinh ngạc của cô gái vang lên: “Hai người là ai?”
“Hử?”
Chàng trai cảm thấy không ổn, bèn ngẩng đầu lên nhìn?
Thì thấy.
Diệp Bắc Minh che chở Sở Sở, ánh mắt anh lạnh như băng!
Mặt Sở Sở trắng bệch, người thanh niên vừa ra tay là võ giả cảnh giới Chúa Tể!
Ban nãy khi đòn tấn công ấy nhằm về phía cô ta, cô ta thật sự cho rằng mình sẽ phải chết!
May mà Diệp Bắc Minh đứng ra đỡ đòn!
“Nhãi ranh, cậu là ai?”
Chàng trai nheo mắt: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền mà lại có thể đỡ được một chiêu của tôi mà không chết?”
Diệp Bắc Minh giơ hai ngón tay ra: “Hai câu hỏi!”
“Đầu tiên, hai người các anh là ai?”
“Thứ hai, hai người đang tìm cái gì?”
Chàng trai mỉm cười nghiền ngẫm: “Nhóc, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Đây không phải câu trả lời mà tôi muốn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, di chuyển bước chân!
Chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt chàng trai kia, anh giơ tay lên tung một chưởng!
Rầm!
Chàng trai như bị sét đánh trúng, lăn ra ngoài như chó chết, binh khí trong tay anh ta cũng bay ra xa mấy chục mét!
“Mày…”
Anh ta vừa định đứng dậy thì đã bị Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu!
Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Chết tiệt! Thằng chó, mày dám…”
Diệp Bắc Minh tung một cước đạp vỡ mồm chàng trai!
Sau đó lại đạp tiếp một cú lên đùi anh ta!
Bùm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.