Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1381: Cấm chế đã giải trừ

Ss Tần

18/01/2024

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một thanh niên với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo đi đến.

Vạn Càn!

Phía sau hắn ta là một lão già trông giống rắn độc đi theo.

Mắt tam giác, cái trán nhô lên.

Trên đầu chỉ có mấy cọng tóc.

Nhìn thấy Vạn Càn, trong nháy mắt Lạc Kiều đã thay đổi sắc mặt.

Cô ta chủ động tiến lên, toàn bộ thân thể gần như dán lên trên người Vạn Càn: "Đế tử, sao anh lại tới đây?"

"Nơi này là linh đường, quá xúi quẩy!"

"Cơ thể vàng bạc của anh, sao có thể tới chỗ như thế chứ?"

"Hay là đến phòng của nô gia, nô gia sẽ pha trà cho anh để giải toả thật tốt!"

Bốp!

Vạn Càn vỗ một cái vào phía sau Lạc Kiều, cực kỳ đàn hồi: "Bản đế tử có chút việc trước đã, đợi lát nữa sẽ đi tìm cô sau!"

"Đế tử, anh thật xấu!"

Lạc Kiều dậm chân, không dám cản đường.

Tùy ý để Vạn Càn vượt qua cô ta, đi đến trước quan tài của Lạc Khuynh Thành.

Hắn ta đưa tay nắm lấy nắp quan tài, bỗng nhiên dùng lực!

“Răng rắc” một tiếng, nắp quan tài nổ tung!

Lộ ra dung nhan tuyệt thế của Lạc Khuynh Thành!

Cô ấy lẳng lặng nằm trong quan tài, hai mắt nhắm chặt.

Ngoại trừ việc không có một chút hô hấp và nhịp tim nào ra thì không khác gì ngủ thiếp đi!

Vạn Càn thò tay vào trong quan tài!

"Chị!"

Lạc Vô Tà điên cuồng giãy giụa, hai tay điên cuồng cào trên mặt đất, bên trong móng tay đều là máu tươi!

"Vạn Càn, mẹ nó mày đừng chạm vào chị tao!"

"Đệch! Đệch! Đệch!"



Vạn Càn nhướng mày: "Huyền Lão, bắt cậu ta im miệng đi!"

"Vâng, đế tử!"

Lão già giống như rắn độc nhếch miệng cười một tiếng, một con rắn nhỏ màu đen bay ra từ trong tay áo.

Sau đó cắn lên cổ Lạc Vô Tà một cái, để lại hai cái dấu răng!

Trên cổ Lạc Vô Tà nổi gân xanh, hô hấp lập tức trở nên cực kỳ khó khăn, tròng mắt lồi ra!

Cả người trong nháy mắt trở nên đen kịt, giống như là mới vừa được vớt ra từ trong đống mực viết vậy!

Đám người còn lại của nhà họ Lạc bị dọa đến mức không ngừng lùi lại!

Vạn Càn tay tiếp tục thò tay về phía Lạc Khuynh Thành, trong nháy mắt sắp chạm đến da thịt của cô ấy!

"A!"

Vạn Càn kêu thảm một tiếng, ôm tay lui lại!

Hắn ta nhìn chòng chọc vào quan tài của Lạc Khuynh Thành, nổi giận mắng: "Tiện nhân đáng chết, cho dù đã chết cũng không nguyện ý để tôi chạm thử sao?"

"Huyền Lão, xem cô ta cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Tối hôm qua lúc hắn ta chuẩn bị bắt được Lạc Khuynh Thành!

Ai biết Lạc Khuynh Thành cận kề cái chết mà vẫn không nghe theo, sau khi nuốt một viên đan dược liền biến thành dạng này!

Lúc đầu Vạn Càn nghĩ nhân lúc còn nóng...

Đáng tiếc, thi thể của Lạc Khuynh Thành lại giống như có gai.

Chỉ cần hắn ta đụng vào sẽ như đụng phải kim đâm!

Huyền Lão híp mắt lại, nhanh chóng tiến lên, đôi mắt già nua toả ra ánh sáng đỏ như máu: "Đế tử, trên người người phụ nữ này đã bị hạ cấm chế!"

"Cấm chế chưa bị xoá bỏ thì bất kỳ người nào đều không thể chạm vào cô ta!"

Ánh mắt của Vạn Càn trầm xuống: "Ông có biện pháp giải trừ không?"

Huyền Lão cười gật đầu: "Có! Đế tử chờ tôi một lát!"

Sau đó, Huyền Lão cắn nát đầu ngón tay, nhỏ ra mấy giọt máu, lại vẽ hơn mười phù văn vào xung quanh quan tài.

Sau khi vẽ xong một phù văn cuối cùng, tất cả phù văn đồng thời sáng lên, ánh sáng màu đỏ đầy trời ngưng tụ cùng một chỗ!

Một lực lượng cường đại đánh vào bên trong quan tài!

Một tiếng pha lê vỡ vụn “răng rắc” truyền đến!



Huyền Lão mỉm cười: "Đế tử, cấm chế đã giải trừ!"

Vạn Càn nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng đi đến phía trước quan tài của Lạc Khuynh Thành, con mắt đỏ bừng hướng nhìn vào bên trong quan tài!

"Tất cả mọi người đi ra ngoài cho tôi, không có sự cho phép của bản đế tử, bất cứ kẻ nào đều không được tiến vào!"

Đám người Huyền Lão xoay người rời đi.

Lạc Kiều than khóc: "Đế tử, chẳng lẽ tôi còn không bằng một người chết sao?"

"Cút!"

Vạn Càn vung một bàn tay ra ngoài!

Lạc Kiều bị dọa đến tè ra quần, lập tức chạy ra bên ngoài đại điện.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Vạn Càn nhìn chòng chọc vào thi thể của Lạc Khuynh Thành, vẻ mặt điên cuồng: "Lạc Khuynh Thành, cô cho rằng cô chết rồi là sẽ có thể bảo vệ được cơ thể sao?"

"Người phụ nữ mà bản đế tử muốn, không có bất kỳ người nào có thể từ chối được!"

"Cho dù cô đã chết, bản đế tử cũng muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi!"

Nói xong, hắn ta liền đưa tay chộp về phía ngực Lạc Khuynh Thành!

Cùng lúc đó, một tiếng rồng gầm vang lên!

Gào!

Vạn Càn khẽ giật mình, cảm giác được một sự nguy hiểm cực lớn!

"Người nào?"

Bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lẽo của Huyền Lão!

Một giây sau.

Một tiếng vang “loảng xoảng” thật lớn, cánh cửa thiên điện nổ tung ầm ầm!

Trong nháy mắt Vạn Càn quay đầu lại, một kiếm khí huyết sắc đánh tới, trực tiếp rơi vào trên cánh tay sắp đụng vào Lạc Khuynh Thành của hắn ta!

Phập!

Kiếm khí nghiền ép xuống, cánh tay hóa thành một đống máu tươi, biến mất!

"A!"

Vạn Càn phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, bóng người một thanh niên vọt vào, trực tiếp đụng bay Vạn Càn!

"Cậu… là cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook