Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2029: Cấm địa Thiên Ma? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện giờ!
Ss Tần
28/06/2024
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Một vị đại năng thượng cổ vẫn còn sống? Vậy ông ta phải bao nhiêu tuổi đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Trước đây một kỷ nguyên mới có thể gọi là thượng cổ”.
“Có thể gọi là đại năng thượng cổ ít nhất phải sống một trăm triệu năm!"
Một trăm triệu năm!
Là một con số đáng sợ biết bao!
Nếu ở trên trái đất, tương đương với việc người này sống sót từ thời đại khủng long và chứng kiến từng quá trình tiến hóa phát triển của loài người, từ thời kỳ phong kiến cho đến tận xã hội hiện đại!
Thật quá sức tưởng tượng!
"Đừng lo, chỉ cần tôi còn thì cho dù đại năng thượng cổ cũng không động tới nổi một cọng tóc của cậu!”
"Với thực lực hiện tại của cậu, cho dù không giết chết được đại năng thượng cổ, cũng có thể dốc sức chiến đấu một trận!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục an ủi.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm gật đầu.
Anh đã đột phá tới Hợp Đạo, là bất khả chiến bại dưới cảnh giới Thiên Tôn!
Nếu thực sự đụng phải đại năng thượng cổ, còn có thể kiểm tra sức mạnh của bản thân một phen!
Anh cũng không quấn quýt thêm.
Đảo mắt liền nhìn về phía hoàng cung của Thiên Ma tộc: “Làm thế nào để đột nhập vào đó đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu tốt nhất đừng cứng rắn xông vào, nếu quấy rầy tới vị đại năng thượng cổ kia, tuy rằng không sợ!”
“Nhưng nếu sau này muốn tiếp cận cấm địa Thiên Ma sẽ rất phiền toái!"
Diệp Bắc Minh suy tư một hồi, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Vậy thì cứ xông thẳng vào thôi!”
“Nhóc con, cậu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngờ vực.
Diệp Bắc Minh cười khà: “Không phải tôi mà là người khác!”
Chỉ bằng một ý nghĩ, dòng khí hỗn độn đã tràn ra, trong nháy mắt hóa thành hình dáng của Đế Cuồng!
Sau đó.
Để đảm bảo an toàn, anh còn lấy vài giọt tinh huyết của Đế Cuồng xoa lên quần áo!
Sau đó sải bước đi thẳng về phía hoàng cung của Thiên Ma tộc!
“Đứng lại!”
Quả nhiên bị mấy tên hộ vệ tuần tra ngăn cản lại: “Không có chỉ thị, bất cứ ai cũng không được phép tiến vào hoàng cung!”
Bốp!
Diệp Bắc Minh không nói không rằng quăng tới một cái tát: “Mắt chó đều mù hết rồi sao! Ngay cả ta cũng không nhận ra nữa à?”
Tên hộ vệ ngăn cản anh lập tức bắn ngược ra ngoài!
Va mạnh vào tường cung rồi nôn ra một ngụm máu, giãy giụa mấy hồi rồi chết!
Những tên hộ vệ khác chứng kiến một màn này đều sợ hãi nuốt nước bọt khan!
Tất cả đều sợ hãi cúi gằm mặt xuống!
Diệp Bắc Minh cứ như vậy nghênh ngang đi thẳng vào trong hoàng cung Thiên Ma.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút ngơ ngác: “Nhóc con à, chắc chỉ có cậu mới làm được như vậy!”
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Đế Cuồng xuất thân từ Đế tộc, còn mặc áo mãng xà bốn móng, thân phận nhất định không thấp!”
“Hơn nữa hắn còn ngạo mạn độc đoán, chắc chắn sẽ không có ai dám ngăn cản nếu hắn trực tiếp xông vào hoàng cung!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cậu tuy cược đúng rồi nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm!"
Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến về phía trước.
Mỗi khi có người chặn đường, anh sẽ không chút kiêng dè ra tay đàn áp!
Tuy rằng một đường suôn sẻ!
Không ai dám tiến lên xác nhận thân phận của anh!
“Xem ra địa vị của tên Đế Cuồng này rất cao đó!”
Đến gần hậu cung, khi anh vừa xông qua một cánh cửa cung!
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Cuồng Nhi, ta nghe có người báo con một đường đột nhập vào cung, đã giết chết hơn mười tên hộ vệ rồi”.
"Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại.
Là một người phụ nữ mặc cung trang ung dung phú quý đang bước tới.
Hơi thở của Thiên Tôn hậu kỳ không chút giấu diếm hiện ra!
Thân hình bà ta đẫy đà, gương mặt toát ra nét đẹp điên đảo chúng sinh!
Chính là Đế Cơ!
Thấy Diệp Bắc Minh sững người, mày đẹp của Đế Cơ khẽ nhíu: “Cuồng Nhi, sao thế? Không nhận ra ta nữa à?”
Diệp Bắc Minh vội truyền âm: “Tiểu Tháp, người này là ai vậy? Có quan hệ gì với Đế Cuồng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút không nói nên lời: "Tôi làm sao biết được?”
“Trời ạ!”
“Cậu đoán bừa một cái đi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Đế Cơ liền cảm thấy Diệp Bắc Minh có điểm gì đó không thích hợp, nếu không phải cảm nhận được mùi vị của Đế Cuồng từ trên người anh, bà ta thậm chí còn nghi ngờ người trước mắt này căn bản không phải là Đế Cuồng!
“Cuồng Nhi, con sao vậy?”
Đế Cơ từng bước ép sát tới, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi.
Diệp Bắc Minh trực tiếp phun ra một câu: “Mẫu hậu, tâm trạng con không tốt!”
“Muốn vào cung đi dạo, nhưng đám người có mắt như mù kia lại dám ngăn cản con!”
Lời này vừa vang.
Sắc mặt Đế Cơ liền đại biến!
Tất cả người Ma tộc xung quanh đều đứng hình!
Chết lặng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
“Không hay rồi, chẳng lẽ đoán sai rồi?”, Diệp Bắc Minh thầm nghĩ.
Giây tiếp theo.
Đế Cơ trực tiếp ra tay, nhưng lại không phải đối phó với Diệp Bắc Minh mà là mấy chục tên hộ vệ bên cạnh!
Một chưởng quét tới, cực kỳ bá đạo!
Tất cả hộ vệ Ma tộc chớp mắt nở rộ thành từng chùm sương máu!
Đế Cơ bước tới, ánh mắt u ám: “Cuồng Nhi, sao con lại nói sự thật ra ngoài rồi!?”
“Không phải ta đã nói với con là ta và bố con là anh em ruột sao!”
“Tại hoàng cung Ma tộc, con chỉ có thể gọi ta là cô!”
Trời ạ!
Nội tâm Diệp Bắc Minh như có sóng dậy biển dâng!
Bản thân chỉ ngẫu nhiên phỏng đoán vậy mà phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa!
Anh chỉ có thể thuận theo đó mà diễn tiếp, khàn giọng đáp: “Tâm trạng con không tốt, đừng chọc tới con! Con chỉ muốn quanh quẩn trong cung một lúc, ai chọc con con liền giết kẻ đó!”
"Xin lỗi……"
Trong mắt Đế Cơ xẹt qua một tia thống khổ.
“Mẹ không thể đường đường chính chính nhận con, để con phải tủi thân rồi!”
“Con không phải thích Phượng Cửu của Phượng tộc sao? Ngày mai mẹ sẽ lập tức hạ lệnh gả Phượng Cửu cho con!”
"Đủ rồi! Đừng nói chuyện với con nữa!”, Diệp Bắc Minh đè giọng gầm lên.
"Được rồi được rồi!"
Đế Cơ giống như một đứa trẻ mắc lỗi, tiện tay móc ra một tấm lệnh bài, nhẹ giọng dỗ dành: “Mẹ đưa con lệnh bài của mẹ, con cứ mặc sức đi dạo toàn bộ hoàng cung đại nội này!”
“Hừ!”
Diệp Bắc Minh một phát cướp lấy lệnh bài rồi biến mất.
Đế Cơ thở dài một tiếng, vừa định về cung nghỉ ngơi.
Thì một tên thái giám lại hớt hải lao tới hô to: “Thái hậu, xảy ra chuyện rồi!”
“Đế chủ dẫn theo đội quân triệu lính của Đế tộc bao vây lấy Cổ thành của Phượng tộc rồi!”
“Nói là phải san bằng Phượng tộc Cố thành, giao nộp ra hung thủ!”
Đế Cơ giật mình: “Anh trai ta điên rồi à?”
“Đi! Chuẩn bị loan giá tới Phượng tộc Cố thành!”
Nửa giờ sau, Đế Cơ cuối cùng cũng đuổi tới bên ngoài Phượng tộc Cố thành!
Đội quân của Đế tộc đang đang điên cuồng tấn công!
Phượng tộc Cố thành đã khởi động trận pháp, tạm thời chống đỡ lại thế công!
“Anh, anh đang làm gì vậy?”, Đế Cơ bước tới hỏi.
Hai mắt Đế Ngao đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu: “Cuồng Nhi chết rồi! Thằng bé bị một tên tiểu súc sinh không rõ danh tính giết chết, tên tiểu súc sinh đó đã cùng Phượng Cửu của Phượng tộc động phòng!”
“Cái chết của Cuồng Nhi chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Phượng tộc!”
“Ta phải nghiền nát Phượng tộc, báo thù cho Cuồng Nhi!"
Đế Cơ như chết đứng.
Cuồng Nhi chết rồi?
Vậy người mà bà ta vừa nhìn thấy ở hoàng cung là ai?
Nhất định là Đế Ngao hiểu lầm rồi!
Đế Cơ mỉm cười: “Anh, anh nhầm lẫn rồi chăng?”
“Nửa giờ trước, em còn nhìn thấy Cuồng Nhi ở trong cung, thằng bé còn sống khỏe mạnh lắm, chỉ là tâm tình không được tốt thôi”.
“Thằng bé đang dạo chơi trong hoàng cung, em còn đưa lệnh bài cho nó nữa!”
“Em nói cái gì?”
Đế Ngao bàng hoàng ngoảnh đầu lại: “Mang lên đây!”
Vừa phất tay liền có vài chục người thuộc Đế tộc khiêng một chiếc quan tài tới.
Bên trong đặt một thi thể khô cong, chính là Đế Cuồng!
“Nếu Cuồng Nhi chưa chết thì đây là cái gì?”, Đế Ngao đỏ hồng hai mắt, ngón tay run run chỉ vào xác khô nói.
Đế Cơ ngẩn người, cảm giác huyết mạch gắn kết lập tức tràn tới, chỉ cần một cái liếc mắt bà ta liền biết người trong quan tài chính là Đế Cuồng!
Con trai của bà ta, Đế Cuồng!
Chết rồi!
“Cuồng Nhi!!!”
Đế Cơ thét lên một tiếng đau xé ruột gan.
Đế Ngao lập tức phản ứng lại: “Không hay rồi! Thằng nhãi đó giả mạo Cuồng Nhi để thâm nhập vào hoàng cung rồi!”
“Hẳn muốn làm gì? Trong hoàng cung có thứ gì đáng giá để hắn… là cấm địa Thiên Ma! Nhất định là cấm địa Thiên Ma!”
“Đi! Mau trở về hoàng cung!”
……
Cùng lúc đó.
Diệp Bắc Minh thuận lợi một đường tới trước một tòa tháp cao chót vót tại nơi sâu nhất của hoàng cung Thiên Ma.
Khoảnh khắc nhìn thấy tòa tháp này, Diệp Bắc Minh đơ người.
Nghẹn họng nhìn trân trối!
Chiếc cằm cương nghị thiếu chút rớt xuống đất: “Tiểu Tháp à, đây chính là cấm địa của Thiên Ma tộc sao?”
“Đây không phải là tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?”
Trước mắt anh là một tòa tháp giống hệt Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tràn đầy cổ kính, cao vút trời mây
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Một vị đại năng thượng cổ vẫn còn sống? Vậy ông ta phải bao nhiêu tuổi đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Trước đây một kỷ nguyên mới có thể gọi là thượng cổ”.
“Có thể gọi là đại năng thượng cổ ít nhất phải sống một trăm triệu năm!"
Một trăm triệu năm!
Là một con số đáng sợ biết bao!
Nếu ở trên trái đất, tương đương với việc người này sống sót từ thời đại khủng long và chứng kiến từng quá trình tiến hóa phát triển của loài người, từ thời kỳ phong kiến cho đến tận xã hội hiện đại!
Thật quá sức tưởng tượng!
"Đừng lo, chỉ cần tôi còn thì cho dù đại năng thượng cổ cũng không động tới nổi một cọng tóc của cậu!”
"Với thực lực hiện tại của cậu, cho dù không giết chết được đại năng thượng cổ, cũng có thể dốc sức chiến đấu một trận!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục an ủi.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm gật đầu.
Anh đã đột phá tới Hợp Đạo, là bất khả chiến bại dưới cảnh giới Thiên Tôn!
Nếu thực sự đụng phải đại năng thượng cổ, còn có thể kiểm tra sức mạnh của bản thân một phen!
Anh cũng không quấn quýt thêm.
Đảo mắt liền nhìn về phía hoàng cung của Thiên Ma tộc: “Làm thế nào để đột nhập vào đó đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu tốt nhất đừng cứng rắn xông vào, nếu quấy rầy tới vị đại năng thượng cổ kia, tuy rằng không sợ!”
“Nhưng nếu sau này muốn tiếp cận cấm địa Thiên Ma sẽ rất phiền toái!"
Diệp Bắc Minh suy tư một hồi, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Vậy thì cứ xông thẳng vào thôi!”
“Nhóc con, cậu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngờ vực.
Diệp Bắc Minh cười khà: “Không phải tôi mà là người khác!”
Chỉ bằng một ý nghĩ, dòng khí hỗn độn đã tràn ra, trong nháy mắt hóa thành hình dáng của Đế Cuồng!
Sau đó.
Để đảm bảo an toàn, anh còn lấy vài giọt tinh huyết của Đế Cuồng xoa lên quần áo!
Sau đó sải bước đi thẳng về phía hoàng cung của Thiên Ma tộc!
“Đứng lại!”
Quả nhiên bị mấy tên hộ vệ tuần tra ngăn cản lại: “Không có chỉ thị, bất cứ ai cũng không được phép tiến vào hoàng cung!”
Bốp!
Diệp Bắc Minh không nói không rằng quăng tới một cái tát: “Mắt chó đều mù hết rồi sao! Ngay cả ta cũng không nhận ra nữa à?”
Tên hộ vệ ngăn cản anh lập tức bắn ngược ra ngoài!
Va mạnh vào tường cung rồi nôn ra một ngụm máu, giãy giụa mấy hồi rồi chết!
Những tên hộ vệ khác chứng kiến một màn này đều sợ hãi nuốt nước bọt khan!
Tất cả đều sợ hãi cúi gằm mặt xuống!
Diệp Bắc Minh cứ như vậy nghênh ngang đi thẳng vào trong hoàng cung Thiên Ma.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút ngơ ngác: “Nhóc con à, chắc chỉ có cậu mới làm được như vậy!”
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Đế Cuồng xuất thân từ Đế tộc, còn mặc áo mãng xà bốn móng, thân phận nhất định không thấp!”
“Hơn nữa hắn còn ngạo mạn độc đoán, chắc chắn sẽ không có ai dám ngăn cản nếu hắn trực tiếp xông vào hoàng cung!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cậu tuy cược đúng rồi nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm!"
Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến về phía trước.
Mỗi khi có người chặn đường, anh sẽ không chút kiêng dè ra tay đàn áp!
Tuy rằng một đường suôn sẻ!
Không ai dám tiến lên xác nhận thân phận của anh!
“Xem ra địa vị của tên Đế Cuồng này rất cao đó!”
Đến gần hậu cung, khi anh vừa xông qua một cánh cửa cung!
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Cuồng Nhi, ta nghe có người báo con một đường đột nhập vào cung, đã giết chết hơn mười tên hộ vệ rồi”.
"Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại.
Là một người phụ nữ mặc cung trang ung dung phú quý đang bước tới.
Hơi thở của Thiên Tôn hậu kỳ không chút giấu diếm hiện ra!
Thân hình bà ta đẫy đà, gương mặt toát ra nét đẹp điên đảo chúng sinh!
Chính là Đế Cơ!
Thấy Diệp Bắc Minh sững người, mày đẹp của Đế Cơ khẽ nhíu: “Cuồng Nhi, sao thế? Không nhận ra ta nữa à?”
Diệp Bắc Minh vội truyền âm: “Tiểu Tháp, người này là ai vậy? Có quan hệ gì với Đế Cuồng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút không nói nên lời: "Tôi làm sao biết được?”
“Trời ạ!”
“Cậu đoán bừa một cái đi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Đế Cơ liền cảm thấy Diệp Bắc Minh có điểm gì đó không thích hợp, nếu không phải cảm nhận được mùi vị của Đế Cuồng từ trên người anh, bà ta thậm chí còn nghi ngờ người trước mắt này căn bản không phải là Đế Cuồng!
“Cuồng Nhi, con sao vậy?”
Đế Cơ từng bước ép sát tới, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi.
Diệp Bắc Minh trực tiếp phun ra một câu: “Mẫu hậu, tâm trạng con không tốt!”
“Muốn vào cung đi dạo, nhưng đám người có mắt như mù kia lại dám ngăn cản con!”
Lời này vừa vang.
Sắc mặt Đế Cơ liền đại biến!
Tất cả người Ma tộc xung quanh đều đứng hình!
Chết lặng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
“Không hay rồi, chẳng lẽ đoán sai rồi?”, Diệp Bắc Minh thầm nghĩ.
Giây tiếp theo.
Đế Cơ trực tiếp ra tay, nhưng lại không phải đối phó với Diệp Bắc Minh mà là mấy chục tên hộ vệ bên cạnh!
Một chưởng quét tới, cực kỳ bá đạo!
Tất cả hộ vệ Ma tộc chớp mắt nở rộ thành từng chùm sương máu!
Đế Cơ bước tới, ánh mắt u ám: “Cuồng Nhi, sao con lại nói sự thật ra ngoài rồi!?”
“Không phải ta đã nói với con là ta và bố con là anh em ruột sao!”
“Tại hoàng cung Ma tộc, con chỉ có thể gọi ta là cô!”
Trời ạ!
Nội tâm Diệp Bắc Minh như có sóng dậy biển dâng!
Bản thân chỉ ngẫu nhiên phỏng đoán vậy mà phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa!
Anh chỉ có thể thuận theo đó mà diễn tiếp, khàn giọng đáp: “Tâm trạng con không tốt, đừng chọc tới con! Con chỉ muốn quanh quẩn trong cung một lúc, ai chọc con con liền giết kẻ đó!”
"Xin lỗi……"
Trong mắt Đế Cơ xẹt qua một tia thống khổ.
“Mẹ không thể đường đường chính chính nhận con, để con phải tủi thân rồi!”
“Con không phải thích Phượng Cửu của Phượng tộc sao? Ngày mai mẹ sẽ lập tức hạ lệnh gả Phượng Cửu cho con!”
"Đủ rồi! Đừng nói chuyện với con nữa!”, Diệp Bắc Minh đè giọng gầm lên.
"Được rồi được rồi!"
Đế Cơ giống như một đứa trẻ mắc lỗi, tiện tay móc ra một tấm lệnh bài, nhẹ giọng dỗ dành: “Mẹ đưa con lệnh bài của mẹ, con cứ mặc sức đi dạo toàn bộ hoàng cung đại nội này!”
“Hừ!”
Diệp Bắc Minh một phát cướp lấy lệnh bài rồi biến mất.
Đế Cơ thở dài một tiếng, vừa định về cung nghỉ ngơi.
Thì một tên thái giám lại hớt hải lao tới hô to: “Thái hậu, xảy ra chuyện rồi!”
“Đế chủ dẫn theo đội quân triệu lính của Đế tộc bao vây lấy Cổ thành của Phượng tộc rồi!”
“Nói là phải san bằng Phượng tộc Cố thành, giao nộp ra hung thủ!”
Đế Cơ giật mình: “Anh trai ta điên rồi à?”
“Đi! Chuẩn bị loan giá tới Phượng tộc Cố thành!”
Nửa giờ sau, Đế Cơ cuối cùng cũng đuổi tới bên ngoài Phượng tộc Cố thành!
Đội quân của Đế tộc đang đang điên cuồng tấn công!
Phượng tộc Cố thành đã khởi động trận pháp, tạm thời chống đỡ lại thế công!
“Anh, anh đang làm gì vậy?”, Đế Cơ bước tới hỏi.
Hai mắt Đế Ngao đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu: “Cuồng Nhi chết rồi! Thằng bé bị một tên tiểu súc sinh không rõ danh tính giết chết, tên tiểu súc sinh đó đã cùng Phượng Cửu của Phượng tộc động phòng!”
“Cái chết của Cuồng Nhi chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Phượng tộc!”
“Ta phải nghiền nát Phượng tộc, báo thù cho Cuồng Nhi!"
Đế Cơ như chết đứng.
Cuồng Nhi chết rồi?
Vậy người mà bà ta vừa nhìn thấy ở hoàng cung là ai?
Nhất định là Đế Ngao hiểu lầm rồi!
Đế Cơ mỉm cười: “Anh, anh nhầm lẫn rồi chăng?”
“Nửa giờ trước, em còn nhìn thấy Cuồng Nhi ở trong cung, thằng bé còn sống khỏe mạnh lắm, chỉ là tâm tình không được tốt thôi”.
“Thằng bé đang dạo chơi trong hoàng cung, em còn đưa lệnh bài cho nó nữa!”
“Em nói cái gì?”
Đế Ngao bàng hoàng ngoảnh đầu lại: “Mang lên đây!”
Vừa phất tay liền có vài chục người thuộc Đế tộc khiêng một chiếc quan tài tới.
Bên trong đặt một thi thể khô cong, chính là Đế Cuồng!
“Nếu Cuồng Nhi chưa chết thì đây là cái gì?”, Đế Ngao đỏ hồng hai mắt, ngón tay run run chỉ vào xác khô nói.
Đế Cơ ngẩn người, cảm giác huyết mạch gắn kết lập tức tràn tới, chỉ cần một cái liếc mắt bà ta liền biết người trong quan tài chính là Đế Cuồng!
Con trai của bà ta, Đế Cuồng!
Chết rồi!
“Cuồng Nhi!!!”
Đế Cơ thét lên một tiếng đau xé ruột gan.
Đế Ngao lập tức phản ứng lại: “Không hay rồi! Thằng nhãi đó giả mạo Cuồng Nhi để thâm nhập vào hoàng cung rồi!”
“Hẳn muốn làm gì? Trong hoàng cung có thứ gì đáng giá để hắn… là cấm địa Thiên Ma! Nhất định là cấm địa Thiên Ma!”
“Đi! Mau trở về hoàng cung!”
……
Cùng lúc đó.
Diệp Bắc Minh thuận lợi một đường tới trước một tòa tháp cao chót vót tại nơi sâu nhất của hoàng cung Thiên Ma.
Khoảnh khắc nhìn thấy tòa tháp này, Diệp Bắc Minh đơ người.
Nghẹn họng nhìn trân trối!
Chiếc cằm cương nghị thiếu chút rớt xuống đất: “Tiểu Tháp à, đây chính là cấm địa của Thiên Ma tộc sao?”
“Đây không phải là tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?”
Trước mắt anh là một tòa tháp giống hệt Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tràn đầy cổ kính, cao vút trời mây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.