Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1383: Cấm địa tộc Hỗn Độn
Ss Tần
18/01/2024
Lạc Vô Tà vô cùng mừng rỡ: "Chị của em còn có thể cứu? Nơi cực dương?"
"A! Anh rể, em nhớ ra rồi, cấm địa tộc Hỗn Độn!"
"Cấm địa tộc Hỗn Độn?”, trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Lạc Vô Tà gật đầu thật sâu, nói một hơi: "Cấm địa tộc Hỗn Độn là một vùng núi lửa, nghe nói là thiên hỏa hạ xuống nhân gian”.
"Trong khu vực đó không có một ngọn cỏ, quanh năm đều bị ngọn lửa lớn khủng bố bao phủ”.
"Nhà họ Giang đứng đầu mười tộc Hỗn Độn được xây dựng ở lối vào cấm địa”.
"Chỉ là... anh rể, hôm nay là ngày mừng thọ của chủ nhân nhà họ Giang, nhà họ Giang có rất nhiều khách quý đến”.
"Đám quản lý nhà họ Lạc cũng đều đến nhà họ Giang gần hết, muốn đi vào cấm địa tộc Hỗn Độn, nhất định phải đi qua toàn bộ nhà họ Giang...”
Nghĩ tới đây, Lạc Vô Tà trợn mắt lên: "Anh rể, như thế có gì khác đi chịu chết đâu?"
"Chúng ta chuyển sang nơi khác đi!"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!
Khó trách lúc anh xông vào nhà họ Lạc gần như không có người ngăn cản.
Hoá ra đều đi nhà họ Giang chúc thọ cả rồi.
"Vô Tà, cậu tìm một chỗ trốn đi!"
Vừa nói xong, Diệp Bắc Minh vung tay lên, một luồng khí cường đại cuốn lấy quan tài của Lạc Khuynh Thành rồi gánh tại trên vai!
"Anh rể, anh muốn làm gì?”, Lạc Vô Tà sửng sốt.
"Đi cấm địa tộc Hỗn Độn!"
Anh sải bước ra, biến mất!
Chỉ còn Lạc Vô Tà kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ.
Sau một lát, cậu ta cắn răng một cái, đôi mắt đỏ bừng đi theo sau!
Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn của nhà họ Giang đông nghìn nghịt khách khứa, đủ loại khách quý ùn ùn kéo đến.
Trong cảnh tượng vốn dĩ đang náo nhiệt, một tiếng hô to vang lên:
"Thánh nữ Băng Cực Cung, Thẩm Nại Tuyết đến!"
Xung quanh lập tức an tĩnh lại!
Vèo! Vèo! Vèo!
Vô số ánh mắt đồng thời quay đầu, chỉ thấy một đám phụ nữ mặc cung trang chậm rãi đi tới!
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người người phụ nữ cầm đầu!
Một bộ váy dài màu lam che đi hai cái đùi thon dài!
Mái tóc dài màu đen nhánh vừa vặn rũ xuống tới vòng eo, càng hiện ra dáng người yêu kiều!
Đồi núi trập trùng, đường cong động lòng người!
Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến ánh mắt của người ta phải co lại, hoàn toàn luân hãm!
"Cô ấy chính là Thẩm Nại Tuyết? Trời ơi thật đẹp!"
"Không hổ là mỹ nhân số một Tuyết Quốc Bắc Vực, băng cơ ngọc cốt, thần thánh không thể xâm phạm!"
"Một người phụ nữ như vậy, rốt cuộc là người đàn ông như nào mới xứng với cô ấy?”, có người thấp giọng nói.
Bên cạnh có người cười khẽ: "Đừng suy nghĩ nữa, mấy năm nay thế lực của Băng Cực Cung lớn mạnh rất nhanh!"
"Trong mơ hồ đã có lực lượng không hề kém cạnh Thiên Đạo tông, Huyền Thiên Tông!"
"Mấy người có thân phận gì? Có vốn liếng gì? Cũng dám mơ tưởng đến một người phụ nữ như vậy?"
Đám người nghe xong đều xấu hổ cười.
Đột nhiên, lão già phụ trách tiếp đãi khách quý của nhà họ Giang kích động kêu to: "Thiên Đạo tông... Dư Khải Đông, Dư lão của Thiên Đạo tông đến!"
Ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa lớn nhà họ Giang như ong vỡ tổ!
"Đậu má! Dư lão của Thiên Đạo tông tới?"
Một giây sau.
Lão già phụ trách tiếp đãi khách quý lại hô: "Huyền Thiên Tông, Nhậm Kiếm Hành, Nhậm lão đến!"
"Trời! Hai vị này đều là Thái Thượng trưởng lão, nhà họ Giang có mặt mũi như thế từ lúc nào vậy?"
"Nghe nói tổ tiên nhà họ Giang đã từng là gia tộc phụ thuộc vào Hoa tộc Thượng Cổ, sau khi Hoa tộc Thượng Cổ bị hủy diệt...”, có người thấp giọng nói.
Khách khứa xung quanh giống như gặp quỷ, đều lùi ra ngoài trăm mét như một làn khói!
Người kia khó hiểu: "Sao vậy?"
Một lão già thấp cuống họng: "Đậu má! Mẹ nó ngươi muốn chết, chúng tôi lại không muốn đâu!"
"Loại chuyện này cho dù là thật hay giả, cậu cũng dám nói lung tung ư? Chưa nói đến việc bốn chữ Hoa tộc Thượng Cổ là cấm kỵ trong toàn bộ Huyền Giới!"
Lúc này, hai lão già trước ngực có đồ đằng nhà họ Giang đi đến bên cạnh người nói chuyện.
"Đi một chuyến với chúng tôi!"
Một uy áp cường đại đánh tới!
Sắc mặt người nói chuyện trong nháy mắt trắng bệch, bị hai lão già đưa đi giống như là chó chết !
Một việc nhỏ xen vào giữa, cũng không khiến mọi người quá để ý.
Tiếp theo.
"Sư thái Tĩnh An của Thần Thủ cốc đến!"
"Ông lão Thiên Khiếm của Sát Minh đến!"
Hai người vừa mới mất đi cháu trai, đôi mắt còn mang theo tơ máu!
Hai người chuẩn bị tham gia xong buổi mừng thọ lần này sẽ lập tức đến đại lục ba ngàn tìm kiếm hung thủ!
Một vị quản lý nhà họ Giang tự mình đi lên tiếp đón hai người đi vào.
Bỗng nhiên, có người kinh hô một tiếng: "Cậu... Cậu là ai? Cậu điên rồi sao?"
"Hôm nay là lễ mừng thọ chủ nhân nhà họ Giang, thế mà cậu lại cõng một cái quan tài đến!"
"Cái gì?"
Đám khách khứa ở cửa nghe vậy, tất cả đều quay đầu theo bản năng!
Vừa nhìn một cái!
Ai nấy đều kinh hãi trừng to mắt, miệng hoàn toàn không khép lại được!
Chỉ thấy một thanh niên cõng một cái quan tài, đôi mắt đỏ như máu, giống như vừa mới leo ra từ trong địa ngục vậy!
"Chuyện này...”
Ánh mắt đám người cùng nhau run lên, ai cũng không nghĩ tới lại có người dám cõng một cái quan tài xuất hiện ở đây vào ngày mừng thọ chủ nhân nhà họ Giang!
Khung cảnh vốn dĩ đang náo nhiệt.
"A! Anh rể, em nhớ ra rồi, cấm địa tộc Hỗn Độn!"
"Cấm địa tộc Hỗn Độn?”, trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Lạc Vô Tà gật đầu thật sâu, nói một hơi: "Cấm địa tộc Hỗn Độn là một vùng núi lửa, nghe nói là thiên hỏa hạ xuống nhân gian”.
"Trong khu vực đó không có một ngọn cỏ, quanh năm đều bị ngọn lửa lớn khủng bố bao phủ”.
"Nhà họ Giang đứng đầu mười tộc Hỗn Độn được xây dựng ở lối vào cấm địa”.
"Chỉ là... anh rể, hôm nay là ngày mừng thọ của chủ nhân nhà họ Giang, nhà họ Giang có rất nhiều khách quý đến”.
"Đám quản lý nhà họ Lạc cũng đều đến nhà họ Giang gần hết, muốn đi vào cấm địa tộc Hỗn Độn, nhất định phải đi qua toàn bộ nhà họ Giang...”
Nghĩ tới đây, Lạc Vô Tà trợn mắt lên: "Anh rể, như thế có gì khác đi chịu chết đâu?"
"Chúng ta chuyển sang nơi khác đi!"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!
Khó trách lúc anh xông vào nhà họ Lạc gần như không có người ngăn cản.
Hoá ra đều đi nhà họ Giang chúc thọ cả rồi.
"Vô Tà, cậu tìm một chỗ trốn đi!"
Vừa nói xong, Diệp Bắc Minh vung tay lên, một luồng khí cường đại cuốn lấy quan tài của Lạc Khuynh Thành rồi gánh tại trên vai!
"Anh rể, anh muốn làm gì?”, Lạc Vô Tà sửng sốt.
"Đi cấm địa tộc Hỗn Độn!"
Anh sải bước ra, biến mất!
Chỉ còn Lạc Vô Tà kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ.
Sau một lát, cậu ta cắn răng một cái, đôi mắt đỏ bừng đi theo sau!
Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn của nhà họ Giang đông nghìn nghịt khách khứa, đủ loại khách quý ùn ùn kéo đến.
Trong cảnh tượng vốn dĩ đang náo nhiệt, một tiếng hô to vang lên:
"Thánh nữ Băng Cực Cung, Thẩm Nại Tuyết đến!"
Xung quanh lập tức an tĩnh lại!
Vèo! Vèo! Vèo!
Vô số ánh mắt đồng thời quay đầu, chỉ thấy một đám phụ nữ mặc cung trang chậm rãi đi tới!
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người người phụ nữ cầm đầu!
Một bộ váy dài màu lam che đi hai cái đùi thon dài!
Mái tóc dài màu đen nhánh vừa vặn rũ xuống tới vòng eo, càng hiện ra dáng người yêu kiều!
Đồi núi trập trùng, đường cong động lòng người!
Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến ánh mắt của người ta phải co lại, hoàn toàn luân hãm!
"Cô ấy chính là Thẩm Nại Tuyết? Trời ơi thật đẹp!"
"Không hổ là mỹ nhân số một Tuyết Quốc Bắc Vực, băng cơ ngọc cốt, thần thánh không thể xâm phạm!"
"Một người phụ nữ như vậy, rốt cuộc là người đàn ông như nào mới xứng với cô ấy?”, có người thấp giọng nói.
Bên cạnh có người cười khẽ: "Đừng suy nghĩ nữa, mấy năm nay thế lực của Băng Cực Cung lớn mạnh rất nhanh!"
"Trong mơ hồ đã có lực lượng không hề kém cạnh Thiên Đạo tông, Huyền Thiên Tông!"
"Mấy người có thân phận gì? Có vốn liếng gì? Cũng dám mơ tưởng đến một người phụ nữ như vậy?"
Đám người nghe xong đều xấu hổ cười.
Đột nhiên, lão già phụ trách tiếp đãi khách quý của nhà họ Giang kích động kêu to: "Thiên Đạo tông... Dư Khải Đông, Dư lão của Thiên Đạo tông đến!"
Ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa lớn nhà họ Giang như ong vỡ tổ!
"Đậu má! Dư lão của Thiên Đạo tông tới?"
Một giây sau.
Lão già phụ trách tiếp đãi khách quý lại hô: "Huyền Thiên Tông, Nhậm Kiếm Hành, Nhậm lão đến!"
"Trời! Hai vị này đều là Thái Thượng trưởng lão, nhà họ Giang có mặt mũi như thế từ lúc nào vậy?"
"Nghe nói tổ tiên nhà họ Giang đã từng là gia tộc phụ thuộc vào Hoa tộc Thượng Cổ, sau khi Hoa tộc Thượng Cổ bị hủy diệt...”, có người thấp giọng nói.
Khách khứa xung quanh giống như gặp quỷ, đều lùi ra ngoài trăm mét như một làn khói!
Người kia khó hiểu: "Sao vậy?"
Một lão già thấp cuống họng: "Đậu má! Mẹ nó ngươi muốn chết, chúng tôi lại không muốn đâu!"
"Loại chuyện này cho dù là thật hay giả, cậu cũng dám nói lung tung ư? Chưa nói đến việc bốn chữ Hoa tộc Thượng Cổ là cấm kỵ trong toàn bộ Huyền Giới!"
Lúc này, hai lão già trước ngực có đồ đằng nhà họ Giang đi đến bên cạnh người nói chuyện.
"Đi một chuyến với chúng tôi!"
Một uy áp cường đại đánh tới!
Sắc mặt người nói chuyện trong nháy mắt trắng bệch, bị hai lão già đưa đi giống như là chó chết !
Một việc nhỏ xen vào giữa, cũng không khiến mọi người quá để ý.
Tiếp theo.
"Sư thái Tĩnh An của Thần Thủ cốc đến!"
"Ông lão Thiên Khiếm của Sát Minh đến!"
Hai người vừa mới mất đi cháu trai, đôi mắt còn mang theo tơ máu!
Hai người chuẩn bị tham gia xong buổi mừng thọ lần này sẽ lập tức đến đại lục ba ngàn tìm kiếm hung thủ!
Một vị quản lý nhà họ Giang tự mình đi lên tiếp đón hai người đi vào.
Bỗng nhiên, có người kinh hô một tiếng: "Cậu... Cậu là ai? Cậu điên rồi sao?"
"Hôm nay là lễ mừng thọ chủ nhân nhà họ Giang, thế mà cậu lại cõng một cái quan tài đến!"
"Cái gì?"
Đám khách khứa ở cửa nghe vậy, tất cả đều quay đầu theo bản năng!
Vừa nhìn một cái!
Ai nấy đều kinh hãi trừng to mắt, miệng hoàn toàn không khép lại được!
Chỉ thấy một thanh niên cõng một cái quan tài, đôi mắt đỏ như máu, giống như vừa mới leo ra từ trong địa ngục vậy!
"Chuyện này...”
Ánh mắt đám người cùng nhau run lên, ai cũng không nghĩ tới lại có người dám cõng một cái quan tài xuất hiện ở đây vào ngày mừng thọ chủ nhân nhà họ Giang!
Khung cảnh vốn dĩ đang náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.