Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1338: Cảm giác bị đánh bại thế nào?
Ss Tần
06/01/2024
Diệp Bắc Minh quát lên.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, anh lập tức giơ kiếm chém!
‘Ầm’, một tiếng vang kinh thiên động địa, sóng xung kích khủng bố thổi quét qua cả nghĩa địa!
Diệp Bắc Minh bị hất hay ra ngoài, phun ra một ngụm máu!
Bỗng nhiên một giọng nói nghi ngờ vang lên bên tai: “Ơ? Cậu không chết?”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ở trong tay cậu? Nói!”
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh móc một nắm đan dược ra nhét vào mồm: “Tao là bố mày!”
“Long Tổ, cho tao sức chiến đấu gấp mười lần!”
“Hôm nay, cho dù tao có phải lật tung khu mộ này lên thì cũng phải làm thịt con khốn này!”
Gào!
Chỉ trong nháy mắt, Huyết Long hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh!
Anh lau máu bên khóe miệng, tay nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Xoạt!
Diệp Bắc Minh chém một nhát kiếm, kèm theo đó là một luồng kiếm khí đỏ như máu, tức khắc chiếu sáng của nghĩa địa!
Băng tuyết xung quanh đều tan chảy, cuối cùng cô gái áo xanh cũng không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh!
Cô ta giơ kiếm lên đỡ đòn!
Rầm!
Cô gái áo xanh bị đánh bay ra ngoài, kiếm Huyền Băng cũng tuột khỏi tay, cô ta đâm vào một bia mộ!
“Cậu…”
Cuối cùng sắc mặt của cô gái áo xanh cũng thay đổi, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt khó tin!
Cho dù cô ta chỉ còn lại một thần hồn thì cũng không thể bị con kiến mới ở cảnh giới Chân Linh đánh bại được!
“Giết!”
Mặt Diệp Bắc Minh nặng như chì, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại bùng nổ sức mạnh, chém thần hồn của cô gái áo xanh!
Đột nhiên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, khoan đã!”
Diệp Bắc Minh dừng lại: “Tiểu Tháp, tại sao vừa rồi ông không xuất hiện?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cậu sẽ biết ngay thôi!”
“Băng Phách, cảm giác bị đánh bại thế nào?”
Hiển nhiên tháp Càn Khôn Trấn Ngục đang nói chuyện với cô gái áo xanh: “Bản tháp biết tính cô kiêu căng, cho dù bản tháp xuất hiện, cô cũng sẽ không phục tên nhóc Diệp Bắc Minh này!”
“Bây giờ bị cậu ta đánh bại, cô chịu phục chưa?”
Băng Phách nhìn về phía Diệp Bắc Minh, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “Thế nên cậu ta là ký chủ mới mà ông tìm à?”
“Sai rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửa lại: “Là chủ nhân!”
“Cái gì?”
Băng Phách chấn động: “Sao có thể thế được?”
“Một thằng nhãi cảnh giới Chân Linh sao có thể là chủ nhân của ông?”
“Tháp Hồn, ông điên rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cảnh giới Chân Linh thì sao? Chẳng phải cô cũng không phải đối thủ của cậu ta sao?”
“Ông!”
Băng Phách sầm mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Chủ nhân, có câu hỏi gì cậu có thể hỏi cô ta”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lạnh lùng nhìn thần hồn của Băng Phách: “Cô là ai?”
Băng Phách nở nụ cười ngạo nghễ: “Tôi là thần!”
Diệp Bắc Minh chém một nhát, Huyết Long đè ép: “Cô tỏ ra kiêu căng cái gì chứ? Nói năng tử tế cho tôi!”
Huyết Long nghiền áp, Băng Phăng không chống lại được.
Cô ta chật vật ngã xuống đất, bóng dáng trở nên hư ảo hơn!
Diệp Bắc Minh vẫn không định dừng lại, kiếm khí đỏ tươi bộc phát!
Con ngươi của Băng Phách co lại.
Nếu trúng nhát kiếm này thì cô ta chắc chắn sẽ chết!
“Khoan đã! Tôi không nói dối, tôi thật sự là thần!”
“Dù bây giờ chỉ còn lại một thần hồn, trước đây tôi cũng từng là thần! Việc này tôi không lừa cậu!”
Băng Phách nói liền tù tì.
Có thể thấy cô ta thật sự sợ hãi!
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Nếu cô là thần thì tại sao lại chết?”
Ánh mắt Băng Phách trở nên lạnh lùng: “Thần linh cũng sẽ chết đi, hơn nữa thần không phải vô địch!”
Cô ta nhếch miệng cười trào phúng: “Ít nhất, bây giờ cậu có thể đánh bại tôi, chẳng phải thế sao?”
“Cảm giác thắng được thần linh thế nào?”
Chát!
Diệp Bắc Minh thẳng tay cho cô ta một bạt tai: “Bớt móc mỉa lại!”
“Cậu!”
Băng Phách xấu hổ và tức giận tột độ, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức!
“Chàng trai, cậu đối xử với tôi thế này, không sợ một ngày nào đó tôi khôi phục thực lực ư?”
Diệp Bắc Minh cười nhạt, lắc đầu nói: “Xem ra cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình!”
“Cô đã chết rồi, chỉ còn lại một thần hồn!”
“Cô thình lình xuất hiện, có lẽ là có chuyện gì cần nhờ tôi đúng không?”
“Thế mà cứ ra vẻ ngạo mạn cao quý lắm, rốt cuộc cô đang ngạo mạn về cái gì?”
“Muốn nhờ tôi làm việc thì ăn nói cho tử tế!”
“Ít nhất cũng bỏ cái vẻ cao ngạo của cô đi trước đã, hiểu chưa?”
Băng Phách im lặng!
Cô ta nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh!
Người thanh niên trước mắt thông minh và khôn khéo hơn cô ta dự kiến!
“Chàng trai, cậu rất thông minh!”
Sau đó, Băng Phách nói: “Quả thực bổn tọa có chuyện muốn nhờ cậu!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp lại: “Nói đi xem nào!”
Bách Phách hít sâu một hơi: “Tôi đến từ Thần Giới, là…”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, anh lập tức giơ kiếm chém!
‘Ầm’, một tiếng vang kinh thiên động địa, sóng xung kích khủng bố thổi quét qua cả nghĩa địa!
Diệp Bắc Minh bị hất hay ra ngoài, phun ra một ngụm máu!
Bỗng nhiên một giọng nói nghi ngờ vang lên bên tai: “Ơ? Cậu không chết?”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ở trong tay cậu? Nói!”
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh móc một nắm đan dược ra nhét vào mồm: “Tao là bố mày!”
“Long Tổ, cho tao sức chiến đấu gấp mười lần!”
“Hôm nay, cho dù tao có phải lật tung khu mộ này lên thì cũng phải làm thịt con khốn này!”
Gào!
Chỉ trong nháy mắt, Huyết Long hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh!
Anh lau máu bên khóe miệng, tay nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Xoạt!
Diệp Bắc Minh chém một nhát kiếm, kèm theo đó là một luồng kiếm khí đỏ như máu, tức khắc chiếu sáng của nghĩa địa!
Băng tuyết xung quanh đều tan chảy, cuối cùng cô gái áo xanh cũng không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh!
Cô ta giơ kiếm lên đỡ đòn!
Rầm!
Cô gái áo xanh bị đánh bay ra ngoài, kiếm Huyền Băng cũng tuột khỏi tay, cô ta đâm vào một bia mộ!
“Cậu…”
Cuối cùng sắc mặt của cô gái áo xanh cũng thay đổi, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt khó tin!
Cho dù cô ta chỉ còn lại một thần hồn thì cũng không thể bị con kiến mới ở cảnh giới Chân Linh đánh bại được!
“Giết!”
Mặt Diệp Bắc Minh nặng như chì, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại bùng nổ sức mạnh, chém thần hồn của cô gái áo xanh!
Đột nhiên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, khoan đã!”
Diệp Bắc Minh dừng lại: “Tiểu Tháp, tại sao vừa rồi ông không xuất hiện?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cậu sẽ biết ngay thôi!”
“Băng Phách, cảm giác bị đánh bại thế nào?”
Hiển nhiên tháp Càn Khôn Trấn Ngục đang nói chuyện với cô gái áo xanh: “Bản tháp biết tính cô kiêu căng, cho dù bản tháp xuất hiện, cô cũng sẽ không phục tên nhóc Diệp Bắc Minh này!”
“Bây giờ bị cậu ta đánh bại, cô chịu phục chưa?”
Băng Phách nhìn về phía Diệp Bắc Minh, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “Thế nên cậu ta là ký chủ mới mà ông tìm à?”
“Sai rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửa lại: “Là chủ nhân!”
“Cái gì?”
Băng Phách chấn động: “Sao có thể thế được?”
“Một thằng nhãi cảnh giới Chân Linh sao có thể là chủ nhân của ông?”
“Tháp Hồn, ông điên rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cảnh giới Chân Linh thì sao? Chẳng phải cô cũng không phải đối thủ của cậu ta sao?”
“Ông!”
Băng Phách sầm mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Chủ nhân, có câu hỏi gì cậu có thể hỏi cô ta”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lạnh lùng nhìn thần hồn của Băng Phách: “Cô là ai?”
Băng Phách nở nụ cười ngạo nghễ: “Tôi là thần!”
Diệp Bắc Minh chém một nhát, Huyết Long đè ép: “Cô tỏ ra kiêu căng cái gì chứ? Nói năng tử tế cho tôi!”
Huyết Long nghiền áp, Băng Phăng không chống lại được.
Cô ta chật vật ngã xuống đất, bóng dáng trở nên hư ảo hơn!
Diệp Bắc Minh vẫn không định dừng lại, kiếm khí đỏ tươi bộc phát!
Con ngươi của Băng Phách co lại.
Nếu trúng nhát kiếm này thì cô ta chắc chắn sẽ chết!
“Khoan đã! Tôi không nói dối, tôi thật sự là thần!”
“Dù bây giờ chỉ còn lại một thần hồn, trước đây tôi cũng từng là thần! Việc này tôi không lừa cậu!”
Băng Phách nói liền tù tì.
Có thể thấy cô ta thật sự sợ hãi!
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Nếu cô là thần thì tại sao lại chết?”
Ánh mắt Băng Phách trở nên lạnh lùng: “Thần linh cũng sẽ chết đi, hơn nữa thần không phải vô địch!”
Cô ta nhếch miệng cười trào phúng: “Ít nhất, bây giờ cậu có thể đánh bại tôi, chẳng phải thế sao?”
“Cảm giác thắng được thần linh thế nào?”
Chát!
Diệp Bắc Minh thẳng tay cho cô ta một bạt tai: “Bớt móc mỉa lại!”
“Cậu!”
Băng Phách xấu hổ và tức giận tột độ, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức!
“Chàng trai, cậu đối xử với tôi thế này, không sợ một ngày nào đó tôi khôi phục thực lực ư?”
Diệp Bắc Minh cười nhạt, lắc đầu nói: “Xem ra cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình!”
“Cô đã chết rồi, chỉ còn lại một thần hồn!”
“Cô thình lình xuất hiện, có lẽ là có chuyện gì cần nhờ tôi đúng không?”
“Thế mà cứ ra vẻ ngạo mạn cao quý lắm, rốt cuộc cô đang ngạo mạn về cái gì?”
“Muốn nhờ tôi làm việc thì ăn nói cho tử tế!”
“Ít nhất cũng bỏ cái vẻ cao ngạo của cô đi trước đã, hiểu chưa?”
Băng Phách im lặng!
Cô ta nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh!
Người thanh niên trước mắt thông minh và khôn khéo hơn cô ta dự kiến!
“Chàng trai, cậu rất thông minh!”
Sau đó, Băng Phách nói: “Quả thực bổn tọa có chuyện muốn nhờ cậu!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp lại: “Nói đi xem nào!”
Bách Phách hít sâu một hơi: “Tôi đến từ Thần Giới, là…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.