Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2299: Cảnh giới Đại Đế trong âm thầm

Ss Tần

21/11/2024

"Trận thứ mười ba, Diệp Bắc Minh thắng!"

Cùng với giọng nói của trọng tài vừa dứt.

"Đến đây thôi, công tử nhà ta có lệnh, hai người này đi theo ta, vào tử đấu trường!"

Một người đàn ông trung niên bước tới, ngạo nghễ chỉ vào Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh!

"Cái gì?"

"Tử đấu trường..."

Mọi người xung quanh võ đài đều kinh hãi nhìn sang!

Chỉ cần nghe đến ba chữ "Tử đấu trường" là người ta dựng tóc gáy!

Chu Nham nuốt nước bọt: "Bách Lý cô, cô... cô nghiêm túc đấy à?"

"Sao thế? Không được sao?"

Bách Lý Thanh giống như một đóa hoa đẫm máu!

Sắc mặt Chu Nham tái nhợt vì sợ hãi!

Đó là tử chiến trường đấy!

Trên võ đài.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Tử đấu trường là cái gì? Công tử nhà ngươi là ai?"

Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Công tử nhà ta là ai? Ngươi không có tư cách biết!"

"Ngươi chỉ cần biết một điều, đi theo ta là được!"

Tiếng cuối cùng vừa dứt!

Một sức mạnh vô hình đã kéo người đàn ông trung niên lên!

Bang! Một tiếng lớn, ông ta nặng nề ngã xuống võ đài, máu tươi trên người nổ tung!

Ông ta hét lên như một con chó chết: "Ahhh... Ngươi dám đánh ta? Mẹ kiếp ngươi lại dám đánh ta?"

"Công tử nhà ta là Tần Minh, tiểu tử ngươi chết chắc rồi!"

"Tần Minh!"

"Con trai út của một Đại Đế nhà họ Tần, không thích tu võ, nhưng lại rất thích các loại thách đấu. Nghe nói quanh năm hắn đều ở võ đài, tìm kiếm các tu võ giả từ hạ giới đến tử đấu trường để tử đấu!"

"Rít! Con trai út của một Đại Đế nhà họ Trần? Tiêu rồi... Tiểu tử tên Diệp Bắc Minh này chết chắc rồi!"

Xung quanh võ đài đột nhiên bùng nổ!

Mọi người đều đồng cảm nhìn Diệp Bắc Minh!

Nghe những lời mọi người nói, Diệp Bắc Minh gật đầu có chút suy nghĩ: "Cont rai một vị Đại Đế! Chẳng trách ngươi lại kiêu ngạo như vậy!"

"Tiểu tử, nếu đã biết rồi còn không thả ta ra!"

Hai mắt người đàn ông trung niên đỏ ngầu, hung hãn uy hiếp: "Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi chết chắc rồi!"

"Ha ha ha!"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Ngươi nói ta chết chắc rồi, sao ta còn phải thả ngươi ra?"

"Ngươi muốn làm gì?"

Người đàn ông trung niên nheo mắt lại!

Cảm thấy một sát ý lạnh lùng!

Giây tiếp theo.

Giày hồi lực giẫm mạnh xuống!

Đầu của người đàn ông trung niên lập tức nổ tung, thần hồn bị tiêu diệt, chết hoàn toàn!

"Chết tiệt...Ta nhìn thấy gì thế này?"



"Tiểu tử này... giết tùy tùng của Tần Minh công tử?"

Toàn hiện trường im lặng như chết!

"Ay yo, này..."

Chu Nham sợ đến mức hai chân gần như nhũn ra!

Bách Lý Thanh ngây ra tại chỗ, đến cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại to gan đến mức dám giết chết người của Tần Minh!

Cùng lúc đó, sâu trong Tử đấu trường.

Trong một phòng riêng VIP trên cao!

Một ông lão bước nhanh vào, ghé vào tai Tần Minh đang theo dõi tử đấu: "Công tử, Tần Trì chết rồi."

Tần Minh nhướn mắt lên: "Tên đồ chơi kia giết sao?"

Ông lão gật đầu: "Đúng vậy!"

"Bộp bộp bộp!"

Thay vì tức giận, Tần Minh lại vỗ tay: "Thú vị, càng ngày càng thú vị! Chỉ một món đồ chơi mà lại dám giết người của bổn công tử!"

Giơ tay lên!

Một hình ảnh xuất hiện trên màn hình pha lê khổng lồ trước mặt!

Trong màn hình.

Diệp Bắc Minh đang đứng trên võ đài, thi thể không đầu của Tần Trì nằm dưới chân hắn!

"Tần huynh, tiểu tử này có huyết tính, so với đám đồ chơi trước kia còn thú vị hơn nhiều!" Ngồi ở bên cạnh trên sô pha là một thanh niên mặt trắng bệch, nhìn là biết là một người thận yếu.

Trên chân anh ta có một miêu nữ đang nằm!

Miệng đang nuốt nhổ gì đó!

Thanh niên vẻ mặt hưởng thụ, đột nhiên nắm lấy đầu miêu nữ, dí mạnh vào!

Vài giây sau, như một quả bóng xì hơi, đẩy miêu nữ ra!

Trong phòng không có ai phản ứng gì cả, như thể mọi thứ vẫn bình thường!

Tần Minh liếc mắt nhìn thanh niên thận yếu: "Sao thế? Ngươi có cách chơi mới à?"

Thanh niên thận yếu cười khúc khích: "Tiểu tử này không phải giỏi đánh nhau sao? Những trận tử đấu trước đều là một đánh một!"

"Lần này chúng ta làm kích thích một chút, chỗ ngươi còn có bao nhiêu tử nô?"

Tử nô!

Đúng như tên gọi, đặc biệt vì tử đấu mà sinh ra!

Biểu diễn ở tử đấu trường để mua vui cho người khác!

"Tám tên!"

"Chỗ ta còn bảy tên nữa, tổng cộng là 15 tên, để bọn chúng cùng lên đấu trường đi!"

Tần Minh cười: "Ngươi không đề cao tiểu tử này đấy chứ? 15 tử nô cùng lên đấu trường, còn không xé xác tiểu tử này ra sao?"

Thanh niên thận yếu lắc đầu: "Vậy cứ để hắn bị xé thành từng mảnh đi!"

"Đúng rồi, cô gái đó không tồi, mang đến đây để ta ăn đi!"

Tần Minh liếc mắt nhìn Diệp Quỳnh: "Ngươi đói thật rồi!"



Một lúc sau, ông lão trong phòng riêng đó xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, việc ngươi giết Tần Trì, công tử nhà ta không truy cứu nữa!"

"Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Đầu tiên, thao ta vào Tử đấu trường!"

"Chỉ cần cuối cùng ngươi có thể sống sót đi ra, coi như ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, có thể tiến vào Vị Diện Chi Thượng!"



"Thứ hai, từ chối vào Tử đấu trường!"

"Nhưng ngươi đã giết Tần Trì, theo quy tắc của võ đài, nhà họ Tần chúng ta có tư cách giết chết ngươi!"

"Cho ngươi mười hơi thở, nói cho ta đáp án!"

Trên võ đài.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng!

"Tiểu Tháp, lâu như vậy, đã điều tra được chưa?"

" Võ đài này rốt cục là nơi nào?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nơi này chắc là hư không ở giữa vị diện cấp 9 và vị diện cấp 8!"

"Nhưng bổn tháp khuyên cậu tạm thời tuân thủ quy tắc ở đây!"

"Bổn tháp có thể nói rõ ràng cho cậu biết, âm thầm có một cảnh giới Đại Đế đang trấn thủ nơi này!"

"Mà thân phận hiện tại của cậu là Thánh tử của Đế Huyết Diệp Gia, nếu cậu làm loạn, có thể nhà họ Diệp sẽ bị liên lụy!"

Cùng một lúc.

Ông lão nói: "Hết giờ rồi, nói cho ta lựa chọn của ngươi!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Đưa ta đến Tử đấu trường!"

"Ngươi là một người thông minh, chúc ngươi may mắn!"

Ông lão lộ ra nụ cười hài lòng!

Đưa cả hai người đi về hướng Tử đấu trường!

Bách Lý Thanh lộ ra nụ cười nghịch ngợm: "Chúng ta cũng nên đi rồi, sắp có trò hay xem rồi!"

Dưới sự dẫn đường của ông lão, hai người tiến vào một lối đi bên trong tòa kim tự tháp!

Đi được mấy ngàn mét, khung cảnh chợt mở rộng!

Cuối tầm nhìn là một cánh cửa kim loại đầy cấm chế!

Ông lão nhàn nhạt nói: "Phía trước chính là sân nhà của ngươi, ngươi có thể đi vào rồi!"

Diệp Bắc Minh không trả lời, mà đi thẳng đến cửa!

"Bắc Minh!"

Diệp Quỳnh chạy tới nắm lấy cánh tay của hắn: "Quá nguy hiểm, hay là chúng ta bỏ cuộc đi?"

"Bỏ cuộc?"

Ông lão cười nửa miệng: "Ngươi cho rằng bây giờ các ngươi còn có tư cách bỏ cuộc sao?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chúng ta đã không có đường lui rồi, tiến vào Tử đấu trường chính là lựa chọn tốt nhất!"

Diệp Quỳnh cắn cắn đôi môi đỏ mọng: "Tôi đi cùng anh!"

"Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ chết cùng nhau!"

Diệp Bắc Minh cau mày: "Yên tâm đi! Một mình tôi có thể đối phó được!"

"Cô ở đây đợi tôi quay lại!"

Nói xong, hắn đẩy cánh cửa kim loại bước vào!

Cánh cửa đóng lại!

Ông lão quay đầu lại nhìn Diệp Quỳnh: "Bây giờ, ngươi đi theo ta!"

Diệp Quỳnh từ chối: "Ta không đi đâu cả!"

Ông lão dùng năm ngón tay nắm chặt trong không khí, một sức mạnh áp chế xuất hiện!

Cơ thể Diệp Quỳnh cứng đờ, căn bản không có cách nào phản kháng lại!

"Đưa đi, đưa đến chỗ Hoa thiếu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook