Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 563: Cảnh giới Hợp Nhất
Ss Tần
19/07/2023
“Chúng! Mày! Thật! Sự! Đáng! Chết!”
Từng chữ một!
“Ai?”
Tô Hiên và lão giả lưng gù ngây ra.
Theo bản năng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một bóng dáng từ dưới núi điên cuồng xông lên!
Anh nhanh như tia chớp, sát khí ngút trời!
Một hư ảnh huyết long gầm thét trong sát khí, khiến Tô Hiên và lão giả lưng gù mặt biến sắc!
Ầm!
Một đường kiếm khí chém tới, khí tức khủng khiếp khiến lão giả lưng gù lui về phía sau, giáo dài vừa ném ra cũng bị đánh bay!
Diệp Bắc Minh một bước đến trước mặt hai sư tỷ, đâm kim bạc vào cơ thể hai người!
Phốc phốc phốc!
Ném ra mấy viên đan dược trị thương: “Sư tỷ, những đan dược này có thể trị thương!”
Tô Hiên mặt không tin nổi: “Lại là mày?”
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ mặt đầy kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, sao em đến được đây?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn về phía Tô Hiên: “Trước tiên em xử lý hai tên khốn này đã rồi nói!”
Ầm!
Bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng!
Ra tay dứt khoát!
Trong kiếm Đoạn Long bộc phát ra tiếng long ngâm kinh thiên động địa, chém về phía đầu Tô Hiên!
“Cái thá gì vậy, ông Vân, phế hắn!”
Tô Hiên hoàn toàn bị chọc giận!
Với thân phận của hắn, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ người của Côn Luân Hư đều phải quỳ xuống dưới chân hắn.
Vùng đất xấu chó ăn đá gà găn sỏi này ai dám đối xử như vậy với hắn?
Diệp Bắc Minh là cái thá gì?
Tưởng rằng có danh hiệu sát thần thì sẽ vô địch?!!!
Dám chủ động ra tay với hắn?
Con ngươi lão giả lưng gù chấn động, chân nguyên trong cơ thể gầm thét lăn lộn: “Vâng thưa cậu!”
Xịch!
Ông ta hướng một trảo về phía không khí, một luồng sức mạnh thu hồi giáo dài lại, đâm về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp tấn công tới, bao phủ Diệp Bắc Minh.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cẩn thận!”
“Tu vi của người này vượt trên Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Hợp Nhất!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Con mẹ nó, cảnh giới Hợp Nhất lại là gì thế?”
“Làm sư tỷ tao bị thương, dù Thượng Đế đến cũng phải chết!!!”
“Bộc phát, toàn lực ra tay!!!”
“Đồ Long Trảm!!!”
“Long Đế Quyết!!!”
“Tam Thiên Lôi Minh!!!”
Máu của Diệp Bắc Minh bùng cháy.
Trong cơ thể bộc phát ra tiếng gầm gừ của cự long, cảm nhận được sự tức giận của anh.
Diệp Bắc Minh được huyết khí bao trùm, khiến lão giả lưng gù cảm nhận được luồng nguy hiểm tấn công tới.
“Cút!”
Lão giả lưng gù hừ lạnh một tiếng.
Giáo dài trong tay đã xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh!
Keng!!!
Một tiếng giòn dã.
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long và giáo dài tiếp xúc, giáo nổ tung vỡ vụn!
Lão giả lưng gù kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy, thanh giáo dài trong tay lão phu cũng là một món thần khí!”
“Thanh kiếm này của mày không chỉ là món thần khí, rốt cuộc nó có lai lịch gì?”
Diệp Bắc Minh gầm thét: “Hỏi nhiều, chết cho ông!!!”
Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống!
Lão giả lưng gù tức đến hộc máu: “Con kiến hôi, mày dám làm nhục lão phu?”
“Tự tìm cái chết!”
Chân nguyên trong cơ thể lão giả lưng gù cuồn cuộn, bao phủ toàn thân!
Ông ta giơ một chưởng đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Kiếm Đoạn Long chém về phía đầu lão giả lưng gù!
Lại không chút đề phòng!
Căn bản không có ý chuẩn bị ngăn cản một quyền này của mình!
Con ngươi lão giả lưng gù co lại, vẻ mặt khiếp sợ.
Ông ta chưa từng nhìn thấy kẻ nào điên như Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày điên rồi sao?!!!”
Cho dù một quyền này của ông ta giết được Diệp Bắc Minh!
Một kiếm kia của Diệp Bắc Minh cũng sẽ chém rơi đầu ông ta!
Lối đánh lấy mạng đổi mạng này khiến ông ta đan xen phẫn nộ!
Điên!
Đây chắc chắn là tên điên rồi!
Lão giả lưng gù gầm thét: “Cút ngay cho tao!!!”
Thu hồi quả đấm!
Một quyền đánh về phía mặt bên của kiếm Đoạn Long, hy vọng cản được nó!
Cảnh tượng khiến người khiếp sợ xuất hiện!
Trong nháy mắt cánh tay của lão giả lưng gù và kiếm Đoạn Long tiếp xúc với nhau!
Bùm!
Trong nháy mắt nổ tung, máu tươi đầm đìa, hóa thành sương máu!
“A!!!”
Lão giả lưng gù kêu thảm một tiếng, lùi về phía sau cả trăm mét.
Mồ hôi lạnh trên trán trào ra, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Con kiến hôi, mày dám đánh lão phu bị thương?”
Tô Hiên biến sắc: “Ông Vân!”
Công kích quá khủng khiếp!
Thủ đoạn quá bá đạo!
Ông Vân thân là võ giả cảnh giới Hợp Nhất, vậy mà bị Diệp Bắc Minh diệt một cánh tay?
Diệp Bắc Minh không có dừng lại, biểu cảm điên cuồng!
Ầm!
Hóa thành một đường tàn ảnh!
Bước đến trước mặt lão giả lưng gù, kiếm Đoạn Long hung hãn đập lên: “Thương? Ông sai rồi!”
“Lão súc sinh, lão tử muốn ông chết!!!”
Lão giả lưng gù đã thấy qua uy lực khủng khiếp của kiếm Đoạn Long, ông ta kinh hãi, nổi giận gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó thứ chó má, lão phu là cảnh giới Hợp Nhất, một Võ Thánh nhỏ nhoi như mày mà muốn giết…”
Ầm!
Giây tiếp theo.
Kiếm Đoạn Long không chút khách khí đập xuống!
Âm thanh ngừng lại.
Lão giả lưng gù bị một kiếm đánh thành sương máu!
Sắc mặt Tô Hiên khó coi như ăn phải con ruồi: “Ông Vân!!!”
Hắn giống như gặp quỷ!
Ông Vân bị giết trong nháy mắt?
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Tô Hiên sắp điên rồi!
Soạt!
Diệp Bắc Minh rời ánh mắt, rơi trên người Tô Hiên.
“Mày…”
Toàn thân Tô Hiên run rẩy, người lạnh băng!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, tử vong, máu tanh, hung ác!
Lúc này.
Tô Hiên giống như bị thần chết nhìn!
Hắn theo bản năng lui về phía sau, nuốt nước miếng.
Cũng không còn vẻ ung dung và ngạo mạn ban đầu: “Diệp Bắc Minh, anh chờ chút đã, tất cả đều là hiểu lầm!”
“Tôi là Tô Hiên, đến từ Huyết Vân Tông!”
“Anh có thể không biết Huyết Vân Tông ý là gì!”
“Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, một khi Huyết Vân Tông tức giận, toàn bộ Côn Luân Hư của các người đều sẽ xong đời!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Huyết Vân Tông?
Huyết Tổ người sáng lập điện Huyết Hồn, không phải tự xưng đến từ Huyết Vân Tông sao?
Diệp Bắc Minh chẳng coi ra gì.
Từng chữ một!
“Ai?”
Tô Hiên và lão giả lưng gù ngây ra.
Theo bản năng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một bóng dáng từ dưới núi điên cuồng xông lên!
Anh nhanh như tia chớp, sát khí ngút trời!
Một hư ảnh huyết long gầm thét trong sát khí, khiến Tô Hiên và lão giả lưng gù mặt biến sắc!
Ầm!
Một đường kiếm khí chém tới, khí tức khủng khiếp khiến lão giả lưng gù lui về phía sau, giáo dài vừa ném ra cũng bị đánh bay!
Diệp Bắc Minh một bước đến trước mặt hai sư tỷ, đâm kim bạc vào cơ thể hai người!
Phốc phốc phốc!
Ném ra mấy viên đan dược trị thương: “Sư tỷ, những đan dược này có thể trị thương!”
Tô Hiên mặt không tin nổi: “Lại là mày?”
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ mặt đầy kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, sao em đến được đây?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn về phía Tô Hiên: “Trước tiên em xử lý hai tên khốn này đã rồi nói!”
Ầm!
Bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng!
Ra tay dứt khoát!
Trong kiếm Đoạn Long bộc phát ra tiếng long ngâm kinh thiên động địa, chém về phía đầu Tô Hiên!
“Cái thá gì vậy, ông Vân, phế hắn!”
Tô Hiên hoàn toàn bị chọc giận!
Với thân phận của hắn, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ người của Côn Luân Hư đều phải quỳ xuống dưới chân hắn.
Vùng đất xấu chó ăn đá gà găn sỏi này ai dám đối xử như vậy với hắn?
Diệp Bắc Minh là cái thá gì?
Tưởng rằng có danh hiệu sát thần thì sẽ vô địch?!!!
Dám chủ động ra tay với hắn?
Con ngươi lão giả lưng gù chấn động, chân nguyên trong cơ thể gầm thét lăn lộn: “Vâng thưa cậu!”
Xịch!
Ông ta hướng một trảo về phía không khí, một luồng sức mạnh thu hồi giáo dài lại, đâm về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp tấn công tới, bao phủ Diệp Bắc Minh.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cẩn thận!”
“Tu vi của người này vượt trên Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Hợp Nhất!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Con mẹ nó, cảnh giới Hợp Nhất lại là gì thế?”
“Làm sư tỷ tao bị thương, dù Thượng Đế đến cũng phải chết!!!”
“Bộc phát, toàn lực ra tay!!!”
“Đồ Long Trảm!!!”
“Long Đế Quyết!!!”
“Tam Thiên Lôi Minh!!!”
Máu của Diệp Bắc Minh bùng cháy.
Trong cơ thể bộc phát ra tiếng gầm gừ của cự long, cảm nhận được sự tức giận của anh.
Diệp Bắc Minh được huyết khí bao trùm, khiến lão giả lưng gù cảm nhận được luồng nguy hiểm tấn công tới.
“Cút!”
Lão giả lưng gù hừ lạnh một tiếng.
Giáo dài trong tay đã xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh!
Keng!!!
Một tiếng giòn dã.
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long và giáo dài tiếp xúc, giáo nổ tung vỡ vụn!
Lão giả lưng gù kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy, thanh giáo dài trong tay lão phu cũng là một món thần khí!”
“Thanh kiếm này của mày không chỉ là món thần khí, rốt cuộc nó có lai lịch gì?”
Diệp Bắc Minh gầm thét: “Hỏi nhiều, chết cho ông!!!”
Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống!
Lão giả lưng gù tức đến hộc máu: “Con kiến hôi, mày dám làm nhục lão phu?”
“Tự tìm cái chết!”
Chân nguyên trong cơ thể lão giả lưng gù cuồn cuộn, bao phủ toàn thân!
Ông ta giơ một chưởng đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Kiếm Đoạn Long chém về phía đầu lão giả lưng gù!
Lại không chút đề phòng!
Căn bản không có ý chuẩn bị ngăn cản một quyền này của mình!
Con ngươi lão giả lưng gù co lại, vẻ mặt khiếp sợ.
Ông ta chưa từng nhìn thấy kẻ nào điên như Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày điên rồi sao?!!!”
Cho dù một quyền này của ông ta giết được Diệp Bắc Minh!
Một kiếm kia của Diệp Bắc Minh cũng sẽ chém rơi đầu ông ta!
Lối đánh lấy mạng đổi mạng này khiến ông ta đan xen phẫn nộ!
Điên!
Đây chắc chắn là tên điên rồi!
Lão giả lưng gù gầm thét: “Cút ngay cho tao!!!”
Thu hồi quả đấm!
Một quyền đánh về phía mặt bên của kiếm Đoạn Long, hy vọng cản được nó!
Cảnh tượng khiến người khiếp sợ xuất hiện!
Trong nháy mắt cánh tay của lão giả lưng gù và kiếm Đoạn Long tiếp xúc với nhau!
Bùm!
Trong nháy mắt nổ tung, máu tươi đầm đìa, hóa thành sương máu!
“A!!!”
Lão giả lưng gù kêu thảm một tiếng, lùi về phía sau cả trăm mét.
Mồ hôi lạnh trên trán trào ra, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Con kiến hôi, mày dám đánh lão phu bị thương?”
Tô Hiên biến sắc: “Ông Vân!”
Công kích quá khủng khiếp!
Thủ đoạn quá bá đạo!
Ông Vân thân là võ giả cảnh giới Hợp Nhất, vậy mà bị Diệp Bắc Minh diệt một cánh tay?
Diệp Bắc Minh không có dừng lại, biểu cảm điên cuồng!
Ầm!
Hóa thành một đường tàn ảnh!
Bước đến trước mặt lão giả lưng gù, kiếm Đoạn Long hung hãn đập lên: “Thương? Ông sai rồi!”
“Lão súc sinh, lão tử muốn ông chết!!!”
Lão giả lưng gù đã thấy qua uy lực khủng khiếp của kiếm Đoạn Long, ông ta kinh hãi, nổi giận gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó thứ chó má, lão phu là cảnh giới Hợp Nhất, một Võ Thánh nhỏ nhoi như mày mà muốn giết…”
Ầm!
Giây tiếp theo.
Kiếm Đoạn Long không chút khách khí đập xuống!
Âm thanh ngừng lại.
Lão giả lưng gù bị một kiếm đánh thành sương máu!
Sắc mặt Tô Hiên khó coi như ăn phải con ruồi: “Ông Vân!!!”
Hắn giống như gặp quỷ!
Ông Vân bị giết trong nháy mắt?
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Tô Hiên sắp điên rồi!
Soạt!
Diệp Bắc Minh rời ánh mắt, rơi trên người Tô Hiên.
“Mày…”
Toàn thân Tô Hiên run rẩy, người lạnh băng!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, tử vong, máu tanh, hung ác!
Lúc này.
Tô Hiên giống như bị thần chết nhìn!
Hắn theo bản năng lui về phía sau, nuốt nước miếng.
Cũng không còn vẻ ung dung và ngạo mạn ban đầu: “Diệp Bắc Minh, anh chờ chút đã, tất cả đều là hiểu lầm!”
“Tôi là Tô Hiên, đến từ Huyết Vân Tông!”
“Anh có thể không biết Huyết Vân Tông ý là gì!”
“Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, một khi Huyết Vân Tông tức giận, toàn bộ Côn Luân Hư của các người đều sẽ xong đời!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Huyết Vân Tông?
Huyết Tổ người sáng lập điện Huyết Hồn, không phải tự xưng đến từ Huyết Vân Tông sao?
Diệp Bắc Minh chẳng coi ra gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.