Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1324: Chạm mặt Huyết Tộc
Ss Tần
06/01/2024
Trên đầu huyết long có một người.
“Ôi mẹ ơi!”
Ngay khi nhìn thấy người họ, Huyết Thiên suýt nữa bật dậy: “Bố ơi, là thằng ôn con kia!”
“Chẳng phải cậu ta bị nhốt trong thành Huyết Linh à? Sao còn đi ra đây được!”
“Mau giết cậu ta!”
Huyết Bách Luyện nhướng mày.
Khí tức của huyết long kia quá đáng sợ, đến cả ông ta cũng cảm thấy khiếp đảm.
Nhưng khí tức Diệp Bắc Minh lộ ra cũng chỉ tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.
"Mình là cảnh giới Động Hư, lẽ nào sợ một thằng oắt con cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong?”
Nghĩ đến đây, Huyết Bách Luyện bay lên trời, chặn đường Diệp Bắc Minh lại: “Ranh con, đứng đó cho lão phu!”
Huyết long chẳng hề có ý dừng lại.
Nó đâm thẳng vào người Huyết Bách Luyện.
Rầm!
Cơ thể Huyết Bách Luyện bị xé nát, chốc lát đã hóa thành một bãi máu.
“Tộc trưởng!”
Hơn mười vị trưởng lão Huyết Tộc lạnh sống lưng.
Huyết Thiên sợ hãi ngã phịch xuống đất: “Bố ơi...”
Diệp Bắc minh đứng lại ngay trước người Huyết Thiên: “Sở Sở đâu rồi?”
Răng rắc.
Cổ tay anh nắm chặt, khống chế cổ Huyết Thiên.
Cảm giác nghẹt thở ập tới.
Huyết Thiên sợ vỡ mật, hoảng hốt nói: “Tôi không biết, sau khi tôi rời khỏi thành Huyết linh cũng không có dẫn theo cô ấy!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.
Trong đầu anh hiện lên gương mặt ngây ngô rực rỡ kia của Sở Sở.
Lẽ nào Sở Sở không chạy khỏi thành Huyết Linh được nên đã bị huyết tế sống ư?
“Để mày lại làm gì!”
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay.
Cổ Huyết Thiên gãy nát trong tức khắc, chết ngay tại chỗ.
Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, cô bé kia không phải người đoản mệnh đâu!”
“Cậu yên tâm đi, chắc hẳn cô ấy đã rời khỏi thành Huyết Linh từ lâu rồi!”
Lòng Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Tiểu Tháp, ông có chắc không?”
“Yên tâm đi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, cô ấy còn đang đi về phía này!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Anh vứt xác của Huyết Thiên sang bên rồi quay đầu nhìn về phía sau.
Đôi mắt thoáng lóe sáng.
Anh hít sâu một hơi, rồi xoay người nhìn sang thần điện Luân Hồi: “Nếu Sở Sở không có việc gì là được rồi!”
Anh tiếp bước.
Các vị trưởng lão Huyết Tộc nhìn nhau, nào ai dám cản đường anh.
...
Cùng lúc đó, cách đấy mấy trăm dặm.
Một cô gái xinh đẹp mỹ diều dẫn theo Sở Sở chạy rất nhanh.
Theo sát sau lưng cô gái đó là mười người đều ở cảnh giới Động Hư.
Sở Sở nhìn hắc long cuối chân trời mà lòng hơi lo âu: “Chị Thục Nhiên ơi, anh Diệp không sao chứ?”
“Em thấy hướng con hắc long kia giống như hướng của Huyết Trì!”
“Chị Thục Nhiên, chị đi cứu người với em được không!”
Cô gái tên là Giang Thục Nhiên.
Là người của nhà họ Giang ở Huyền Giới.
Mẹ của Sở Sở chính là cô của Giang Thục Nhiên.
Nhà họ Giang là Đế Tộc, cũng có Thần Đế tọa trấn.
“Thiên Uyên xảy ra việc lớn như vậy, đến cả các gia tộc lớn ở Huyền Giới đều bị kinh động!”
Đôi mắt Giang Thục Nhiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vào con hắc long kia: “Mặc kệ anh Diệp trong miệng em là ai thì đều đặt sang một bên đi!”
“Tính mạng của anh Diệp kia của em không đáng nhắc tới với bí mật của Thiên Uyên!”
“Chị Thục Nhiên!”
Sở Sở cuống quýt.
Cô ấy giữ chặt cánh tay của Giang Thục Nhiên, khẩn cầu nói: “Xin chị đó, chúng ta tiện đường qua đó xem chút được không?”
“Anh Diệp không thể có việc gì được!”
Giang Thục Nhiên thấy Sở Sở cầu xin như vậy.
Cô ta đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà mê hoặc em đến mức mù quáng thế kia!”
“Chị chỉ xem chút rồi đi thôi, nếu không thấy người thì chúng ta đi ngay!”
“Vâng ạ!”
Sở Sở mừng rỡ.
Giang Thục Nhiên dẫn theo Sở Sở nhanh chóng tới chỗ Huyết Trì.
“Sở Sở, Huyết Trì mà em nói đâu rồi?”, Giang Thục Nhiên nhướng mày.
Đằng trước chỉ có một hố sâu nghìn mét, rỗng tuếch chẳng có gì.
Nào có Huyết Trì gì chứ?
“Hả?”
Sở Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao không thấy Huyết Trì nữa?”
“Chị Thục Nhiên, em chắc chắn là đây đó!”
“Lẽ nào Huyết Trì bị bốc hơi rồi? Chúng ta đi xuống xem thử!”
Mọi người nhảy vào hố sâu kia.
Sau khi tìm tòi một hồi, họ chẳng thu hoạch được gì.
Gầm gừ!
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu họ vọng tới tiếng rồng ngâm.
Trên miệng hố sâu vọng xuống giọng của ông lão: “Cô chủ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!”
“Hắc long kia sẽ biến mất đấy!”
Sắc mặt Giang Thục Nhiên trầm xuống: “Được rồi Sở Sở, chị không chơi với em nữa!”
“Tất cả người của nhà họ Giang đều mau đuổi theo!”
...
Trong thần điện Luân Hồi.
“Người... người... không thể nào!”
Đông Phương Xá Nguyệt hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ngai vàng kia.
Đó chính là sư phụ của cô ta, huyết ảnh kia vừa mới ngưng tụ thành một cơ thể rõ ràng.
“Ôi mẹ ơi!”
Ngay khi nhìn thấy người họ, Huyết Thiên suýt nữa bật dậy: “Bố ơi, là thằng ôn con kia!”
“Chẳng phải cậu ta bị nhốt trong thành Huyết Linh à? Sao còn đi ra đây được!”
“Mau giết cậu ta!”
Huyết Bách Luyện nhướng mày.
Khí tức của huyết long kia quá đáng sợ, đến cả ông ta cũng cảm thấy khiếp đảm.
Nhưng khí tức Diệp Bắc Minh lộ ra cũng chỉ tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.
"Mình là cảnh giới Động Hư, lẽ nào sợ một thằng oắt con cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong?”
Nghĩ đến đây, Huyết Bách Luyện bay lên trời, chặn đường Diệp Bắc Minh lại: “Ranh con, đứng đó cho lão phu!”
Huyết long chẳng hề có ý dừng lại.
Nó đâm thẳng vào người Huyết Bách Luyện.
Rầm!
Cơ thể Huyết Bách Luyện bị xé nát, chốc lát đã hóa thành một bãi máu.
“Tộc trưởng!”
Hơn mười vị trưởng lão Huyết Tộc lạnh sống lưng.
Huyết Thiên sợ hãi ngã phịch xuống đất: “Bố ơi...”
Diệp Bắc minh đứng lại ngay trước người Huyết Thiên: “Sở Sở đâu rồi?”
Răng rắc.
Cổ tay anh nắm chặt, khống chế cổ Huyết Thiên.
Cảm giác nghẹt thở ập tới.
Huyết Thiên sợ vỡ mật, hoảng hốt nói: “Tôi không biết, sau khi tôi rời khỏi thành Huyết linh cũng không có dẫn theo cô ấy!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.
Trong đầu anh hiện lên gương mặt ngây ngô rực rỡ kia của Sở Sở.
Lẽ nào Sở Sở không chạy khỏi thành Huyết Linh được nên đã bị huyết tế sống ư?
“Để mày lại làm gì!”
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay.
Cổ Huyết Thiên gãy nát trong tức khắc, chết ngay tại chỗ.
Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, cô bé kia không phải người đoản mệnh đâu!”
“Cậu yên tâm đi, chắc hẳn cô ấy đã rời khỏi thành Huyết Linh từ lâu rồi!”
Lòng Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Tiểu Tháp, ông có chắc không?”
“Yên tâm đi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, cô ấy còn đang đi về phía này!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Anh vứt xác của Huyết Thiên sang bên rồi quay đầu nhìn về phía sau.
Đôi mắt thoáng lóe sáng.
Anh hít sâu một hơi, rồi xoay người nhìn sang thần điện Luân Hồi: “Nếu Sở Sở không có việc gì là được rồi!”
Anh tiếp bước.
Các vị trưởng lão Huyết Tộc nhìn nhau, nào ai dám cản đường anh.
...
Cùng lúc đó, cách đấy mấy trăm dặm.
Một cô gái xinh đẹp mỹ diều dẫn theo Sở Sở chạy rất nhanh.
Theo sát sau lưng cô gái đó là mười người đều ở cảnh giới Động Hư.
Sở Sở nhìn hắc long cuối chân trời mà lòng hơi lo âu: “Chị Thục Nhiên ơi, anh Diệp không sao chứ?”
“Em thấy hướng con hắc long kia giống như hướng của Huyết Trì!”
“Chị Thục Nhiên, chị đi cứu người với em được không!”
Cô gái tên là Giang Thục Nhiên.
Là người của nhà họ Giang ở Huyền Giới.
Mẹ của Sở Sở chính là cô của Giang Thục Nhiên.
Nhà họ Giang là Đế Tộc, cũng có Thần Đế tọa trấn.
“Thiên Uyên xảy ra việc lớn như vậy, đến cả các gia tộc lớn ở Huyền Giới đều bị kinh động!”
Đôi mắt Giang Thục Nhiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vào con hắc long kia: “Mặc kệ anh Diệp trong miệng em là ai thì đều đặt sang một bên đi!”
“Tính mạng của anh Diệp kia của em không đáng nhắc tới với bí mật của Thiên Uyên!”
“Chị Thục Nhiên!”
Sở Sở cuống quýt.
Cô ấy giữ chặt cánh tay của Giang Thục Nhiên, khẩn cầu nói: “Xin chị đó, chúng ta tiện đường qua đó xem chút được không?”
“Anh Diệp không thể có việc gì được!”
Giang Thục Nhiên thấy Sở Sở cầu xin như vậy.
Cô ta đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà mê hoặc em đến mức mù quáng thế kia!”
“Chị chỉ xem chút rồi đi thôi, nếu không thấy người thì chúng ta đi ngay!”
“Vâng ạ!”
Sở Sở mừng rỡ.
Giang Thục Nhiên dẫn theo Sở Sở nhanh chóng tới chỗ Huyết Trì.
“Sở Sở, Huyết Trì mà em nói đâu rồi?”, Giang Thục Nhiên nhướng mày.
Đằng trước chỉ có một hố sâu nghìn mét, rỗng tuếch chẳng có gì.
Nào có Huyết Trì gì chứ?
“Hả?”
Sở Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao không thấy Huyết Trì nữa?”
“Chị Thục Nhiên, em chắc chắn là đây đó!”
“Lẽ nào Huyết Trì bị bốc hơi rồi? Chúng ta đi xuống xem thử!”
Mọi người nhảy vào hố sâu kia.
Sau khi tìm tòi một hồi, họ chẳng thu hoạch được gì.
Gầm gừ!
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu họ vọng tới tiếng rồng ngâm.
Trên miệng hố sâu vọng xuống giọng của ông lão: “Cô chủ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!”
“Hắc long kia sẽ biến mất đấy!”
Sắc mặt Giang Thục Nhiên trầm xuống: “Được rồi Sở Sở, chị không chơi với em nữa!”
“Tất cả người của nhà họ Giang đều mau đuổi theo!”
...
Trong thần điện Luân Hồi.
“Người... người... không thể nào!”
Đông Phương Xá Nguyệt hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ngai vàng kia.
Đó chính là sư phụ của cô ta, huyết ảnh kia vừa mới ngưng tụ thành một cơ thể rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.