Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 671: Chẳng lẽ có thù hận gì sao?

Ss Tần

09/08/2023

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Dì Nguyệt, thật sự không cần đâu".

"Cháu đã bái một vị Vua tàn sát làm sư phụ rồi, không cần tìm thêm một vị sư phụ giỏi về giết chóc nữa!"

"Hơn nữa, cháu đã hoàn toàn lĩnh ngộ đạo tàn sát rồi".

Lãnh Nguyệt căn bản không tin.

Bà ấy dừng lại nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh nhi, cháu còn trẻ nên không biết người giỏi còn có người giỏi hơn!"

"Sư phụ Vua tàn sát kia của cháu tuyệt đối không khủng bố bằng vị kia của Thanh Huyền Tông!"

"Dì sẽ dẫn cháu đi gặp người được gọi là Sát chủ, thực lực còn ở trên dì!"

"Nếu cháu có thể bái nhập môn hạ của người đó thì mới có thể phát huy được đạo tàn sát đến mức tốt nhất!"

"Đi thôi, mau đi Sát phong với dì!"

Lãnh Nguyệt thúc giục.

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Sát phong?"

Lãnh Nguyệt lúc này mới giải thích: "Dì đúng là ngớ ngẩn, lại quên nói cho cháu".

"Thanh Huyền Tông cực kỳ rộng lớn, không bàn về ngoại môn, nội môn có 108 đỉnh núi".

"Mỗi một đỉnh núi đều có một vị phong chủ!"

"Ví dụ như: Kiếm phong, Đao phong, Thương phong, Quyền phong... vân vân".

"Tên như ý nghĩa, chính là lấy kiếm, đao thương và các binh khí khác để tu hành!"

"Ngoài ra còn có Đan phong, chủ yếu là bồi dưỡng luyện đan sư".

"Còn có Dược phong học tập y thuật trị bệnh cứu người".

"Còn có Thú phong, là nơi một số người chuyên môn đi học tập ngự thú!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động: "Ngự thú?"

Lãnh Nguyệt nhìn anh một cái: "Sao vậy? Chẳng lẽ cháu còn cảm thấy hứng thú với ngự thú?"

"Ngự thú học rất khó, nhưng lại vô cùng cường đại!"

"Ngự thú sư đứng đầu có thể đồng thời điều khiển trên trăm con ma thú giết địch, dễ dàng giết chết võ giả cùng cấp chỉ trong nháy mắt!"

"Thú phong có một vị thái thượng trưởng lão vô cùng thần bí, ngay cả dì cũng không gặp được nhiều lần".

"Nhưng mà dì nghe nói ông ta có thể điều khiển một ngàn con ma thú trở lên, ngay cả dì cũng phải nhượng bộ lui binh!"

Một ngàn con ma thú?

Nghe thấy con số đó, Diệp Bắc Minh suýt nữa cười ra tiếng.

Anh đã điều khiển được cả chục ngàn con ma thú, tạo ra thú triều khủng bố rồi!



Nếu Lãnh Nguyệt biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì đây?

Nhưng mà.

Diệp Bắc Minh cũng không giải thích!

Đây là con át chủ bài của anh, anh không muốn tuỳ tiện tiết lộ!

Dưới sự kiên trì của Lãnh Nguyệt.

Rất nhanh, Diệp Bắc Minh và Lãnh Nguyệt đã đi tới Sát phong.

Quả nhiên khí tức giết chóc ở nơi này cực kỳ nồng đậm, cho dù là một gốc cây cây cỏ, một tảng đá ven đường cũng làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng!

Trên Sát phong đã có mấy trăm người tụ tập, đồng loạt quỳ gối trước một cánh cửa đá lớn.

"Là Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, sao bà ấy lại đến đây?"

"Người trẻ tuổi bên cạnh Bà ấy là ai? Sao lại tới đây cùng với Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ là con cháu của bà ấy?"

Mọi người lập tức phát hiện ra Lãnh Nguyệt.

Ai nấy đều hành lễ!

Lãnh Nguyệt không nhìn mọi người.

Bà ấy dẫn Diệp Bắc Minh đi đến trước cửa đá: "Sát chủ, đây là con cháu một người bạn của tôi, tên là Diệp Bắc Minh!"

"Cậu ấy cũng đi theo đạo tàn sát, hy vọng bà có thể nể mặt tôi, nhận cậu ấy làm đệ tử!"

Bên trong cửa đá truyền đến giọng nói lạnh như băng của một người phụ nữ: "Lãnh Nguyệt, bà cho rằng chỗ của tôi là nơi nào?"

"Bà bảo tôi nhận cậu ta là tôi phải nhận cậu ta sao?"

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ!

Sát chủ lại là phụ nữ?

Lãnh Nguyệt không thay đổi sắc mặt: "Sát chủ, bà có thể ra điều kiện!"

"Ha ha ha ha!"

Sát chủ nở nụ cười: "Được, nếu bà đã giúp cậu ta cầu xin tôi, vậy thì phải quỳ xuống mới tính là có thành ý đi?"

"Bà nói cái gì?"

Sắc mặt Lãnh Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Mấy trăm đệ tử Thanh Huyền Tông xung quanh cũng đều có vẻ mặt khiếp sợ!

Sát chủ và Lãnh Nguyệt đều là thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông.

Nhưng cuộc đối thoại của hai người lại tràn ngập mùi thuốc súng!

Chẳng lẽ có thù hận gì sao?

Một nam đệ tử thấp giọng mở miệng: "Mấy người đã nghe nói chưa, trước kia Lãnh trưởng lão và Sát trưởng lão từng có xích mích vì một người đàn ông đấy!"



"Hình như trước kia hai người đó còn là tình địch nữa!"

"Trời, tình địch ư?"

"Thú vị như vậy sao?"

"Nói nhanh lên, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Một vài đệ tử có lòng hóng hớt rất mạnh xích lại gần.

Mặc dù giọng nói của những người này rất nhỏ, nhưng có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, Diệp Bắc Minh đều nghe thấy được.

Lãnh Nguyệt trầm mặc một lát, cắn răng: "Sát chủ, chỉ cần tôi quỳ, bà sẽ nhận cậu ấy đúng không?"

Sát chủ cười lạnh một tiếng: "Ha ha, bà biết tính cách của tôi mà, nói một không hai!"

"Ngoài ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của tôi!"

"Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử".

"Hơn nữa, tôi còn có thể dùng trái tim võ đạo để thề, có thể dùng hết sức để dạy dỗ cậu ta".

"Nhưng mà cậu ta có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cậu ta rồi".

"Được!"

Lãnh Nguyệt nói rõ ràng lưu loát: "Tôi quỳ!"

Chỉ cần có thể để Diệp Bắc Minh học được đạo tàn sát, bảo bà ấy quỳ xuống thì sao chứ?

Bà ấy cong hai gối chuẩn bị quỳ xuống.

Đột nhiên.

Một đôi tay bắt lấy bả vai của Lãnh Nguyệt, không để bà ấy quỳ xuống mà trực tiếp ngăn bà ấy lại.

Lãnh Nguyệt quát lớn một tiếng: "Minh nhi, cháu làm gì thế?"

Diệp Bắc Minh lại lắc lắc đầu: "Dì Nguyệt, nếu vì để cháu có thể học tập đạo tàn sát chó má gì đó với Sát chủ này".

"Bởi vậy mà bắt dì phải quỳ xuống, cháu thà không học còn hơn!"

"Chúng ta đi thôi!"

"Cái gì?"

Lãnh Nguyệt sửng sốt.

Ầm!

Cùng lúc đó, cửa đá phát ra một tiếng nổ, ầm ầm mở ra: "Tên kia, cậu nói cái gì?"

Ầm!

Một sát ý khủng bố bộc phát ra từ trong cửa đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook