Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1547: Chẳng lẽ còn định ở lì không đi

Ss Tần

29/02/2024

“Từ Long quốc đến di tích Côn Luân rồi đến thế giới Cao Võ, thế giới Tam Thiên!”

“Mẹ kiếp, anh vẫn luôn là thần tượng của Vương Khinh Hầu tôi! Thần tượng chân chính!”

“Lúc trước, khi tôi rơi xuống Thiên Uyên, biến thành kẻ tàn phế trong số những kẻ tàn phế!”

“Anh vẫn có thể chữa khỏi cho tôi, y thuật của anh giỏi như vậy, nhất định là vẫn còn cách chữa trị được!”

“Hơn nữa, chúng ta vẫn còn học viện Viễn Cổ làm chỗ dựa, chắc chắn anh sẽ hồi phục!”

Hầu Tử vừa nói vừa chảy nước mắt.

Anh ta ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh!

“Khụ khụ...”

Diệp Bắc Minh ho khan mấy tiếng, anh cảm thấy ngạt thở: “Hầu Tử, lời anh nói khiến tôi rất cảm động!”

“Nhưng anh có thể buông tay ra trước đã được không? Tôi sắp ngạt thở rồi!”

“Hả? À à à, được!”

Hầu Tử vội vàng buông Diệp Bắc Minh ra.

Anh ta lau sạch nước mắt, cố ý nhoẻn cười thật tươi: “Hahaha, tôi biết ngay là anh Diệp sẽ không gục ngã dễ dàng mà!”

“Chắc chắn anh Diệp sẽ bình phục, mọi người nói có phải không?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ!

Mọi người đều biết rõ tình hình của Diệp Bắc Minh lành ít dữ nhiều.

Hầu Tử lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Tốt rồi, anh Diệp tỉnh lại rồi!”

“Giờ tôi sẽ đi gặp mấy vị viện trưởng, nhất định bọn họ có thể chữa khỏi cho anh Diệp!”

Nói rồi, anh ta quay người chạy vội ra khỏi cấm địa.

Mấy vị viện trưởng biết tin Diệp Bắc Minh đã tỉnh lại lập tức chạy tới cấm địa.

Mấy ông lão xách hòm thuốc đi sát ngay đằng sau!



Sau một hồi kiểm tra, mấy ông lão thì thầm với các vị viện trưởng mấy câu rồi đi khỏi.

Sắc mặt Kiếm Phá Thiên khá khó coi!

Ngập ngừng muốn nói lại thôi!

Trương Tuyệt Long và Tần Bách Hùng liếc nhìn nhau.

Một giây sau, Trương Tuyệt Long mỉm cười: “Cậu Diệp, bản thân cậu cũng biết y thuật, chắc cậu cũng hiểu rõ tình hình của bản thân đúng không?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy bình tĩnh: “Tôi hiểu”.

Trương Tuyệt Long sững người: “Tên nhóc này quả là có mấy phần khéo léo trong đối nhân xử thế, thật đáng tiếc!”

“Đã tàn phế rồi thì dù có khéo léo cũng đâu có tác dụng gì?”

Ông ta cười đầy ẩn ý sâu xa: “Nếu cậu đã hiểu thì tôi cũng không nói thêm gì nữa!”

“Những người vừa tới chính là các thần y giỏi nhất của học viện Viễn Cổ, ngay cả bọn họ cũng nói không thể cứu được cậu!”

Chu Nhược Giai không chấp nhận nổi: “Viện trưởng Trương, ông nói đùa thôi phải không?”

“Ông bảo sao? Viện trưởng Trương, không thể nào người anh em của tôi lại vô phương cứu chữa được!”, Hầu Tử nóng ruột.

Anh ta xông tới, nắm tay Trương Tuyệt Long.

Trương Tuyệt Long sầm mặt lại, phóng ra một luồng khí mạnh hất bay Hầu Tử ra ngoài: “Không biết lớn biết nhỏ gì cả, tay của bản viện trưởng là thứ cậu có thể tùy tiện cầm nắm như vậy sao?”

Hầu Tử ngã phệt mông xuống đất.

Máu trào lên ngực, khóe miệng nếm thấy vị ngọt!

Máu tươi rỉ ra.

Thấy vậy, sâu trong đáy mắt Diệp Bắc Minh lóe lên sự lạnh giá!

Hầu Tử vội vàng đổi giọng: “Viện trưởng Trương, rất xin lỗi, tôi thật thất lễ!”

Trương Tuyệt Long chẳng thèm giả bộ nữa, cười gằn một tiếng: “Lần này thì thôi, sau này phải nhớ rõ địa vị của mình!”

“Thân phận của bản viện trưởng là gì? Thân phận của cậu là gì?”



“Vâng, vâng, vâng!”

Hầu Tử gật đầu lia lịa: “Viện trưởng Trương nói gì cũng đều đúng hết!”

“Tôi xin nhận phạt, xin ông nhất định phải cứu anh Diệp!”

“Cứu cậu ta ư?”

Trương Tuyệt Long cười, lắc đầu, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tôi đã bảo là cậu ta vô phương cứu chữa rồi, cậu nghe mà không hiểu à?”

“Không tin thì cậu hỏi cậu ta mà xem?”

Nói rồi, ông ta đánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Lúc này, toàn bộ cấm địa đều im phăng phắc!

Cuối cùng mọi người cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường!

Trương Tuyệt Long bây giờ không còn thân thiện, dễ gần như lúc trước nữa!

Lúc này, Diệp Bắc Minh cười, gật đầu: “Hầu Tử, viện trưởng Trương nói đúng đấy”.

“Xương cốt của tôi đã vỡ vụn, gân mạch đứt hết, đúng là không thể cứu nổi”.

Hầu Tử đỏ hoe mắt, quay đầu lại: “Anh Diệp! Anh vẫn còn có thể chữa trị được mà!”

Chu Nhược Giai cứ khóc mãi, không sao dừng lại được: “Chồng à, chắc chắn chúng ta vẫn còn cơ hội khác!”

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu, như thể đã chấp nhận số mệnh!

Trương Tuyệt Long rất hài lòng trước phản ứng của Diệp Bắc Minh: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diệp Bắc Minh, không phải học viện Viễn Cổ chúng tôi không có tình người!”

“Thực sự là học viện Viễn Cổ chúng tôi không thể thu nhận phế... Khụ khụ, không thể thu nhận người không thể đánh võ!”

“Thế này nhé, chúng tôi cho cậu nửa canh giờ để cậu và bạn bè của cậu rời khỏi đây!”

“Rời khỏi đây? Tại sao tôi lại phải rời khỏi đây?”

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu.

Trương Tuyệt Long nhướng mày: “Sao nào? Chẳng lẽ cậu còn định ở lì không đi hay sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook