Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1051: Chỉ là đồ bỏ đi
Ss Tần
09/11/2023
“Thế có buồn nôn không cơ chứ? Vậy nên, dù Bắc Minh làm như thế nào!”
“Thì Chu Nhược Giai tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình!”
“Cái gì?”
Vương Bình An và Hoa Côn Luân thấy mình gặp hạn rồi!
Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai cười: “Chỉ có em hiểu anh!”
Đột nhiên.
Hàn Vân nhếch miệng nở nụ cười: “Lũ mấy người tự bắc thang cho mình đi xuống đấy hả?”
“Diệp Bắc Minh, nghe nói anh ghê gớm lắm hả!”
“Nếu anh ghê gớm thật thì cứ giết tôi đi! Nói lời vô nghĩa làm cái gì thế?”
“Bố tôi ở đây, tôi xem anh có dám không…”
Câu còn chưa nói xong!
Diệp Bắc Minh đã gật đầu: “Tôi giúp cô!”
“Răng rắc”, một tiếng giòn tan, cổ Hàn Vân lập tức vỡ vụn!
“Trời ạ!”
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh!
Hàn Vân trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ và hối hận!
Đến chết cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát giết chết mình như thế! Bố cô ta cũng đã đến đây rồi cơ mà!
Sao anh dám?
Khóe môi Vương Bình An run run: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đầu óc Hoa Côn Luân có chút choáng váng!
Đạm Đài U Nguyệt cũng ngơ ngác!
“Vân nhi, không!”
Đầu óc Hàn Khiếu chấn động ầm ầm, gương mặt già nua trở nên trắng bệch!
Một giây sau đó.
Gương mặt trắng bệch biến thành đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh! Cậu thật sự dám giết con gái lão phu!”
“Thằng ranh con, đúng là đáng chết mà!”
Cùng lúc đó, bên ngoài học viện đan đạo có giọng nữ vang lên: “Anh Khiếu, sao lại thế này?”
“Ngọc bội thần hồn của Vân nhi vừa vỡ… A! Không!”
Đỗ Mộng Ngọc vừa vào cửa đã liếc thấy thi thể chết không nhắm mắt của Hàn Vân!
“Vân nhi!”
Bà ta hét thảm một tiếng, vọt tới bên cạnh Hàn Vân.
Đôi mắt đỏ bừng: “Ai làm? Nói cho tôi biết là ai làm!"
Cổ họng Hàn Khiếu khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Là nó!”
“Là cậu?”
Đôi mắt Đỗ Mộng Ngọc đầy tơ máu, như dao găm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Anh Khiếu, em muốn nó phải đền mạng cho Vân nhi!”
Giọng Hàn Khiếu trầm xuống: “Viện trưởng Vương, nếu không thể bắt thằng ranh này đền mạng cho con gái tôi!”
“Thế thì lão phu sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
“Hơn nữa, từ nay Đan Đạo Minh cũng sẽ không có ai luyện đan cho Tổng viện Giám Sát nữa!”
Đỗ Mộng Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi: “Thằng đó không chết, tôi cũng rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
“Từ nay về sau, Thần Y Minh cũng sẽ không ra tay cứu bất kỳ kẻ nào của Tổng viện Giám Sát!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!
Họ hoảng sợ rồi!
Dù là Tổng viện Giám Sát thì đồng thời đắc tội với Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.
Cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt!
Vương Bình An kinh ngạc nói: “Hàn lão, Đỗ lão, có chuyện gì thì từ từ nói!”
Hoa Côn Luân cũng vội vàng nói: “Ông anh Hàn, Mộng Ngọc, lão phu sẵn sàng bồi thường cho vợ chồng hai người thay nhóc Diệp!”
“Đây là Lôi Tủy Đan, cùng với một gốc dược liệu tám mươi ngàn năm, mong là hai người…”
“Cút!”
Đỗ Mộng Ngọc tức giận đến mức cả người run run: “Ông nghĩ chúng tôi thiếu thứ này lắm chắc?”
Đôi mắt Hàn Khiếu run lên: “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, hai người khinh người quá đáng!”
“Có hàng tỷ bảo bối cũng không thể mua được mạng con gái tôi!”
“Được! Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Viện trưởng Vương, lão Hoa, chuyện tôi làm thì để một mình tôi gánh!”
“Nếu các người cảm thấy khó xử, thì tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
Anh khẽ lắc đầu: “Hơn nữa, Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ghê gớm lắm ư?”
“Trong mắt tôi, cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi!”
Giây sau đó.
“Ha ha ha ha…”
Một tiếng cười hờ hững vang lên: “Tổng viện Giám Sát ghê gớm quá nhỉ!”
Dứt lời, một hơi thở già nua đầy uy nghiêm bước vào cổng học viện đan đạo.
Bên cạnh có hai ông lão tuổi cũng ngang nhau, còn là Vực Vương đỉnh phong!
Đôi mắt như chim ưng dừng lại trên người Diệp Bắc Minh!
Vương Bình An sửng sốt, chợt tái mặt: “Thạch minh chủ, sao ông lại ở đây?”
“Thần Y minh chủ, Thạch Bại Thiên!”
Hoa Côn Luân chấn động.
Thạch Bại Thiên cười đầy ẩn ý: “Lão phu mà không đến thăm vào đúng ngày hôm nay, thì sẽ không biết Tổng viện Giám Sát sỉ nhục người của Thần Y Minh như thế nào!”
“Lão sư, con gái tôi chết quá thảm!”
Nước mắt Đỗ Mộng Ngọc dâng trào.
Một người đàn ông như Hàn Khiếu cũng đỏ mắt: “Tiền bối, mong ông có thể làm chủ cho chúng tôi!”
Thạch Bại Thiên khẽ gật đầu: “Yên tâm, lão phu sẽ đòi lại công bằng cho hai người!”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc, Thần Y Minh chúng tôi trong mắt cậu chỉ là đồ bỏ đi hả?”
“Nghe cậu nói thế, chắc là đan đạo và y thuật của cậu ghê gớm lắm nhỉ?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Hơn ông là đủ rồi”.
“Nhóc Diệp, cậu đừng nói lung tung… Đây là Thần Y minh chủ!", Vương Bình An vội vàng nhắc nhở.
Hai mắt Thạch Bại Thiên trừng to, không nhịn được cười lên: “Ha ha ha ha, thế hả?”
“Nếu cậu đã mạnh như thế thì lão phu cũng muốn xem thử y thuật của cậu thế nào!”
“Có dám cược với lão già này một ván không?”
Tất nhiên Diệp Bắc Minh không sợ: “Ông muốn cược cái gì?”
Thạch Bại Thiên nhe răng cười một tiếng: “Cược mạng của cậu!”
“Thì Chu Nhược Giai tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình!”
“Cái gì?”
Vương Bình An và Hoa Côn Luân thấy mình gặp hạn rồi!
Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai cười: “Chỉ có em hiểu anh!”
Đột nhiên.
Hàn Vân nhếch miệng nở nụ cười: “Lũ mấy người tự bắc thang cho mình đi xuống đấy hả?”
“Diệp Bắc Minh, nghe nói anh ghê gớm lắm hả!”
“Nếu anh ghê gớm thật thì cứ giết tôi đi! Nói lời vô nghĩa làm cái gì thế?”
“Bố tôi ở đây, tôi xem anh có dám không…”
Câu còn chưa nói xong!
Diệp Bắc Minh đã gật đầu: “Tôi giúp cô!”
“Răng rắc”, một tiếng giòn tan, cổ Hàn Vân lập tức vỡ vụn!
“Trời ạ!”
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh!
Hàn Vân trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ và hối hận!
Đến chết cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát giết chết mình như thế! Bố cô ta cũng đã đến đây rồi cơ mà!
Sao anh dám?
Khóe môi Vương Bình An run run: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đầu óc Hoa Côn Luân có chút choáng váng!
Đạm Đài U Nguyệt cũng ngơ ngác!
“Vân nhi, không!”
Đầu óc Hàn Khiếu chấn động ầm ầm, gương mặt già nua trở nên trắng bệch!
Một giây sau đó.
Gương mặt trắng bệch biến thành đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh! Cậu thật sự dám giết con gái lão phu!”
“Thằng ranh con, đúng là đáng chết mà!”
Cùng lúc đó, bên ngoài học viện đan đạo có giọng nữ vang lên: “Anh Khiếu, sao lại thế này?”
“Ngọc bội thần hồn của Vân nhi vừa vỡ… A! Không!”
Đỗ Mộng Ngọc vừa vào cửa đã liếc thấy thi thể chết không nhắm mắt của Hàn Vân!
“Vân nhi!”
Bà ta hét thảm một tiếng, vọt tới bên cạnh Hàn Vân.
Đôi mắt đỏ bừng: “Ai làm? Nói cho tôi biết là ai làm!"
Cổ họng Hàn Khiếu khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Là nó!”
“Là cậu?”
Đôi mắt Đỗ Mộng Ngọc đầy tơ máu, như dao găm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Anh Khiếu, em muốn nó phải đền mạng cho Vân nhi!”
Giọng Hàn Khiếu trầm xuống: “Viện trưởng Vương, nếu không thể bắt thằng ranh này đền mạng cho con gái tôi!”
“Thế thì lão phu sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
“Hơn nữa, từ nay Đan Đạo Minh cũng sẽ không có ai luyện đan cho Tổng viện Giám Sát nữa!”
Đỗ Mộng Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi: “Thằng đó không chết, tôi cũng rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
“Từ nay về sau, Thần Y Minh cũng sẽ không ra tay cứu bất kỳ kẻ nào của Tổng viện Giám Sát!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!
Họ hoảng sợ rồi!
Dù là Tổng viện Giám Sát thì đồng thời đắc tội với Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.
Cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt!
Vương Bình An kinh ngạc nói: “Hàn lão, Đỗ lão, có chuyện gì thì từ từ nói!”
Hoa Côn Luân cũng vội vàng nói: “Ông anh Hàn, Mộng Ngọc, lão phu sẵn sàng bồi thường cho vợ chồng hai người thay nhóc Diệp!”
“Đây là Lôi Tủy Đan, cùng với một gốc dược liệu tám mươi ngàn năm, mong là hai người…”
“Cút!”
Đỗ Mộng Ngọc tức giận đến mức cả người run run: “Ông nghĩ chúng tôi thiếu thứ này lắm chắc?”
Đôi mắt Hàn Khiếu run lên: “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, hai người khinh người quá đáng!”
“Có hàng tỷ bảo bối cũng không thể mua được mạng con gái tôi!”
“Được! Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Viện trưởng Vương, lão Hoa, chuyện tôi làm thì để một mình tôi gánh!”
“Nếu các người cảm thấy khó xử, thì tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”
Anh khẽ lắc đầu: “Hơn nữa, Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ghê gớm lắm ư?”
“Trong mắt tôi, cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi!”
Giây sau đó.
“Ha ha ha ha…”
Một tiếng cười hờ hững vang lên: “Tổng viện Giám Sát ghê gớm quá nhỉ!”
Dứt lời, một hơi thở già nua đầy uy nghiêm bước vào cổng học viện đan đạo.
Bên cạnh có hai ông lão tuổi cũng ngang nhau, còn là Vực Vương đỉnh phong!
Đôi mắt như chim ưng dừng lại trên người Diệp Bắc Minh!
Vương Bình An sửng sốt, chợt tái mặt: “Thạch minh chủ, sao ông lại ở đây?”
“Thần Y minh chủ, Thạch Bại Thiên!”
Hoa Côn Luân chấn động.
Thạch Bại Thiên cười đầy ẩn ý: “Lão phu mà không đến thăm vào đúng ngày hôm nay, thì sẽ không biết Tổng viện Giám Sát sỉ nhục người của Thần Y Minh như thế nào!”
“Lão sư, con gái tôi chết quá thảm!”
Nước mắt Đỗ Mộng Ngọc dâng trào.
Một người đàn ông như Hàn Khiếu cũng đỏ mắt: “Tiền bối, mong ông có thể làm chủ cho chúng tôi!”
Thạch Bại Thiên khẽ gật đầu: “Yên tâm, lão phu sẽ đòi lại công bằng cho hai người!”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc, Thần Y Minh chúng tôi trong mắt cậu chỉ là đồ bỏ đi hả?”
“Nghe cậu nói thế, chắc là đan đạo và y thuật của cậu ghê gớm lắm nhỉ?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Hơn ông là đủ rồi”.
“Nhóc Diệp, cậu đừng nói lung tung… Đây là Thần Y minh chủ!", Vương Bình An vội vàng nhắc nhở.
Hai mắt Thạch Bại Thiên trừng to, không nhịn được cười lên: “Ha ha ha ha, thế hả?”
“Nếu cậu đã mạnh như thế thì lão phu cũng muốn xem thử y thuật của cậu thế nào!”
“Có dám cược với lão già này một ván không?”
Tất nhiên Diệp Bắc Minh không sợ: “Ông muốn cược cái gì?”
Thạch Bại Thiên nhe răng cười một tiếng: “Cược mạng của cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.