Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1150: Chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết
Ss Tần
30/11/2023
Phương Vô Đạo hét lớn một tiếng.
Hai người Phương Tam Dương và Phương Cửu Lê nhanh chóng phản ứng, cấp tốc lùi lại.
Những lão già khác của nhà họ Phương chậm hơn một chút, kiếm khí đỏ như máu đánh úp lại!
Trong đó, thân thể của năm lão già lập tức tan rã như băng tuyết gặp được ánh nắng.
Những lão già còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi!
Đám người nhà họ Phương hít ngược một hơi khí lạnh!
Phương Tam Dương kiêng kỵ nhìn Long Đế: "Lực lượng thật là mạnh mẽ, ông tự thiêu đốt tuổi thọ của mình để ra tay?"
"Có điều, công kích với cường độ như vậy, nhiều nhất ông còn có thể bùng nổ được hai lần!"
"Chẳng lẽ ông thật sự không sợ chết? Thân là người tu võ mới có được thực lực hiện tại, làm gì phải không công chịu chết chứ?"
"Giữ lại mạng sống, theo đuổi thành tựu võ đạo cao hơn không tốt sao?"
Phương Tam Dương chỉ vào cửa lớn của điện đá, rồi chỉ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Long Đế: "Tôi dùng sơ tâm võ đạo thề, chỉ cần ông buông thanh kiếm này xuống!"
"Tất cả mọi người của nhà họ Phương tôi có thể bảo đảm, bây giờ ông có thể lập tức rời đi!"
"Chúng tôi sẽ không ra tay với ông!"
Long Đế cười nhạo: "Nằm mơ!"
Ầm!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, âm thanh xé rách truyền đến!
Kiếm khí đỏ như máu xuyên qua không khí, chém về phía đám người nhà họ Phương!
Phương Nguyên bị dọa đến run cầm cập, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
Hắn ta sợ hãi trốn sau lưng một đám lão già nhà họ Phương!
Đôi mắt Phương Tam Dương co rụt lại thật mạnh, thét dài: "Cùng nhau phòng ngự! Ứng phó hết sức!"
"Được!"
Chín lão già bỗng lên, đồng loạt bước ra một bước.
Sau lưng mỗi người có một hư ảnh ngân long lao ra, ngưng tụ thành một lá chắn!
Tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang xa, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống lá chắn!
"Phụt..."
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ba lão già chớp mắt hóa thành bãi sương máu, mấy người còn lại cũng bay ngược ra ngoài như diều đứt dây!
"Sư phụ!"
Diệp Bắc Minh nắm chặt hai tay, kích động đến mức máu sôi sùng sục!
Đây mới là uy lực thật sự của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Phương Tam Dương lau đi máu tươi ở mép, ánh mắt oán độc: "Lão già, ông liều mạng thật đấy!"
Sắc mặt Phương Vô Đạo u ám đến cực điểm: "Nhị ca, đừng lãng phí thời gian!"
"Mọi người cùng nhau ra tay, ông già này đã hai lần liên tục toàn lực ra chiêu, lần thứ ba sẽ không nhanh như vậy!”
"Bây giờ là cơ hội tốt nhất để chém chết ông ta!"
"Giết!"
Đồng loạt gầm thét!
Sáu người cuối cùng không hề do dự lao thẳng đến chỗ Long Đế!
Long Đế duỗi kiếm đón đỡ, hóa giải đòn tấn công chính diện của Phương Tam Dương!
Phương Vô Đạo nghiêng người, đánh úp lại một thương, bụng Long Đế lập tức bị xuyên qua!
Long Đế chặt đứt trường thương, một chưởng của Phương Cửu Lê chụp tới.
Ý lạnh kinh khủng ập đến, trong không khí ngưng kết một lớp sương lạnh, hóa thành một chưởng bằng băng lớn rơi xuống!
Long Đế đấm ra một quyền, tiếng rồng ngâm vang dội.
Răng rắc, một chưởng bằng băng kia nổ tung!
Lúc này, ba lão già khác của nhà họ Phương mò ra phía sau Long Đế!
Bọn họ đồng loạt ra tay, một kích toàn lực!
Ầm!
Long Đế bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Diệp Bắc Minh lập tức tiến lên, nâng Long Đế dậy: "Sư phụ, mau ăn vào những đan dược này!"
Sắc mặt Long Đế trắng bệch, con ngươi già nua tràn ngập tơ máu, nhưng vẫn cười đáp: "Đồ nhi, ta vẫn còn chịu đựng được!"
"Chịu đựng được? Lão già, lão phu muốn nhìn xem ông dùng cái gì để tiếp tục!"
Biểu cảm của Phương Tam Dương lạnh lẽo, chợt giẫm chân thật mạnh!
Sau lưng ông ta xông ra một hư ảnh ngân long, như một viên sao băng lao thẳng về phía Long Đế!
"Giết!"
Năm người Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê liếc nhìn nhau, đồng thời triệu hồi ra hư ảnh ngân long, hung hãn ra tay!
Sáu người đồng thời đánh úp lại, phong tỏa tất cả đường lui của Long Đế và Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên, ngăn trước người Long Đế: "Sư phụ, để con!"
Long Đế cười lắc đầu: "Nào có sư phụ nào để đồ đệ ngăn trước mặt mình chứ?"
Ông ta tiện tay đẩy Diệp Bắc Minh ra sau lưng mình, quay đầu nhìn anh thật sâu: "Đồ nhi, ta đã từng nói chỉ cần con bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho con chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"
..
"Lúc trước đánh chết con cũng không đồng ý, hôm nay ta cuối cùng cũng được như ước nguyện!"
"Con hãy nhìn kỹ!"
"Chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"
Dưới chân ông ta bỗng nhiên dừng lại: "Cửu Tiêu, Đồ Long!"
Giờ phút này, Long Đế thiêu đốt máu của mình, thân thể bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực!
Một con huyết long xông ra từ trong ngọn lửa, cuốn lên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém về phía sáu người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Phương Tam Dương lạnh ngắt cả người: "Đù! Ông ta cứ thế mà thiêu đốt tất cả tuổi thọ của mình!"
"Mẹ! Ông ta thật sự không sợ chết! Ông ta là kẻ điên sao?"
"Rút lui! Mau rút lui!"
Tiếng gào thét xé ruột xé gan!
Sáu người như phát điên, cấp tốc lui lại, đáng tiếc đã trễ!
Ầm ầm!
Cả tòa Thần miếu rung mạnh, bên trong cung điện bằng đá bộc phát ánh sáng trắng tận thế!
Hai người Phương Tam Dương và Phương Cửu Lê nhanh chóng phản ứng, cấp tốc lùi lại.
Những lão già khác của nhà họ Phương chậm hơn một chút, kiếm khí đỏ như máu đánh úp lại!
Trong đó, thân thể của năm lão già lập tức tan rã như băng tuyết gặp được ánh nắng.
Những lão già còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi!
Đám người nhà họ Phương hít ngược một hơi khí lạnh!
Phương Tam Dương kiêng kỵ nhìn Long Đế: "Lực lượng thật là mạnh mẽ, ông tự thiêu đốt tuổi thọ của mình để ra tay?"
"Có điều, công kích với cường độ như vậy, nhiều nhất ông còn có thể bùng nổ được hai lần!"
"Chẳng lẽ ông thật sự không sợ chết? Thân là người tu võ mới có được thực lực hiện tại, làm gì phải không công chịu chết chứ?"
"Giữ lại mạng sống, theo đuổi thành tựu võ đạo cao hơn không tốt sao?"
Phương Tam Dương chỉ vào cửa lớn của điện đá, rồi chỉ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Long Đế: "Tôi dùng sơ tâm võ đạo thề, chỉ cần ông buông thanh kiếm này xuống!"
"Tất cả mọi người của nhà họ Phương tôi có thể bảo đảm, bây giờ ông có thể lập tức rời đi!"
"Chúng tôi sẽ không ra tay với ông!"
Long Đế cười nhạo: "Nằm mơ!"
Ầm!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, âm thanh xé rách truyền đến!
Kiếm khí đỏ như máu xuyên qua không khí, chém về phía đám người nhà họ Phương!
Phương Nguyên bị dọa đến run cầm cập, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
Hắn ta sợ hãi trốn sau lưng một đám lão già nhà họ Phương!
Đôi mắt Phương Tam Dương co rụt lại thật mạnh, thét dài: "Cùng nhau phòng ngự! Ứng phó hết sức!"
"Được!"
Chín lão già bỗng lên, đồng loạt bước ra một bước.
Sau lưng mỗi người có một hư ảnh ngân long lao ra, ngưng tụ thành một lá chắn!
Tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang xa, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống lá chắn!
"Phụt..."
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ba lão già chớp mắt hóa thành bãi sương máu, mấy người còn lại cũng bay ngược ra ngoài như diều đứt dây!
"Sư phụ!"
Diệp Bắc Minh nắm chặt hai tay, kích động đến mức máu sôi sùng sục!
Đây mới là uy lực thật sự của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Phương Tam Dương lau đi máu tươi ở mép, ánh mắt oán độc: "Lão già, ông liều mạng thật đấy!"
Sắc mặt Phương Vô Đạo u ám đến cực điểm: "Nhị ca, đừng lãng phí thời gian!"
"Mọi người cùng nhau ra tay, ông già này đã hai lần liên tục toàn lực ra chiêu, lần thứ ba sẽ không nhanh như vậy!”
"Bây giờ là cơ hội tốt nhất để chém chết ông ta!"
"Giết!"
Đồng loạt gầm thét!
Sáu người cuối cùng không hề do dự lao thẳng đến chỗ Long Đế!
Long Đế duỗi kiếm đón đỡ, hóa giải đòn tấn công chính diện của Phương Tam Dương!
Phương Vô Đạo nghiêng người, đánh úp lại một thương, bụng Long Đế lập tức bị xuyên qua!
Long Đế chặt đứt trường thương, một chưởng của Phương Cửu Lê chụp tới.
Ý lạnh kinh khủng ập đến, trong không khí ngưng kết một lớp sương lạnh, hóa thành một chưởng bằng băng lớn rơi xuống!
Long Đế đấm ra một quyền, tiếng rồng ngâm vang dội.
Răng rắc, một chưởng bằng băng kia nổ tung!
Lúc này, ba lão già khác của nhà họ Phương mò ra phía sau Long Đế!
Bọn họ đồng loạt ra tay, một kích toàn lực!
Ầm!
Long Đế bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Diệp Bắc Minh lập tức tiến lên, nâng Long Đế dậy: "Sư phụ, mau ăn vào những đan dược này!"
Sắc mặt Long Đế trắng bệch, con ngươi già nua tràn ngập tơ máu, nhưng vẫn cười đáp: "Đồ nhi, ta vẫn còn chịu đựng được!"
"Chịu đựng được? Lão già, lão phu muốn nhìn xem ông dùng cái gì để tiếp tục!"
Biểu cảm của Phương Tam Dương lạnh lẽo, chợt giẫm chân thật mạnh!
Sau lưng ông ta xông ra một hư ảnh ngân long, như một viên sao băng lao thẳng về phía Long Đế!
"Giết!"
Năm người Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê liếc nhìn nhau, đồng thời triệu hồi ra hư ảnh ngân long, hung hãn ra tay!
Sáu người đồng thời đánh úp lại, phong tỏa tất cả đường lui của Long Đế và Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên, ngăn trước người Long Đế: "Sư phụ, để con!"
Long Đế cười lắc đầu: "Nào có sư phụ nào để đồ đệ ngăn trước mặt mình chứ?"
Ông ta tiện tay đẩy Diệp Bắc Minh ra sau lưng mình, quay đầu nhìn anh thật sâu: "Đồ nhi, ta đã từng nói chỉ cần con bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho con chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"
..
"Lúc trước đánh chết con cũng không đồng ý, hôm nay ta cuối cùng cũng được như ước nguyện!"
"Con hãy nhìn kỹ!"
"Chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"
Dưới chân ông ta bỗng nhiên dừng lại: "Cửu Tiêu, Đồ Long!"
Giờ phút này, Long Đế thiêu đốt máu của mình, thân thể bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực!
Một con huyết long xông ra từ trong ngọn lửa, cuốn lên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém về phía sáu người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Phương Tam Dương lạnh ngắt cả người: "Đù! Ông ta cứ thế mà thiêu đốt tất cả tuổi thọ của mình!"
"Mẹ! Ông ta thật sự không sợ chết! Ông ta là kẻ điên sao?"
"Rút lui! Mau rút lui!"
Tiếng gào thét xé ruột xé gan!
Sáu người như phát điên, cấp tốc lui lại, đáng tiếc đã trễ!
Ầm ầm!
Cả tòa Thần miếu rung mạnh, bên trong cung điện bằng đá bộc phát ánh sáng trắng tận thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.