Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 892: Chính là Thần Chủ Tuyệt Thế
Ss Tần
15/09/2023
Lúc này, lòng anh ta đau như dao cắt.
Mắt đỏ như nhỏ máu.
Đại não anh ta trống rỗng.
Trên quảng trường, mây mù quay cuồng.
Dùng ngón chân cũng biết bên trong ấy đang xảy ra chuyện gì.
Mục Hàn phát điên hét to: “Á! Á! Không được!”
Giọng nói khàn khàn, đầy phẫn nộ xen lẫn sự cuồng bạo vang vọng khắp đại điện.
Sắc mặt ba lão già kia trở nên quái lạ.
Mục Hàn biết Mục Nguyên thích Nam Cung Uyển nhưng tới tận bây giờ anh ta cũng chả thèm quan tâm.
Bởi vì anh ta biết Mục Nguyên không dám động tới một sợi lông của Nam Cung Uyển.
Cuối cùng, Nam Cung Uyển cũng sẽ là vợ của mình.
Lúc này.
Cô gái được Mục Hàn chỉ định nội bộ làm vợ của mình trong tương lại giờ lại cùng với người đàn ông khác...
“Không! Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
“Mở cửa dịch chuyển cho tôi! Mở cửa dịch chuyển cho tôi ngay!”
“Tôi muốn đến đại lục Chân Võ, con mẹ nó ông đây muốn đến đại lục Chân Võ!”
“Ông đây mặc kệ thằng nhãi đó là ai, chắc chắn phải băm tên oắt đó thành trăm mảnh, cho sống không bằng chết, vứt máu thịt cho chó ăn!”
Mục Hàn giận run người đến giọng nói cũng bị biến dạng.
Một ông lão lắc đầu bảo: “Không có mệnh lệnh của cung chủ thì những người khác không được mở cửa dịch chuyển”.
Mục Hàn gào lên đầy tức giận: “Tôi đi tìm cung chủ!”
Rầm!
Anh ta tung một quyền giáng thẳng xuống kính đồng, cái kính vỡ vụn.
Anh ta giậm chân, mặt đất nứt ra, ngay tại chỗ đó xuất hiện một cái hố đường kính khoảng ba thước.
Mục Hàn hóa thành tàn ảnh đâm vỡ trần nhà cung điện rồi lao ra ngoài.
Trung tâm quảng trường Tinh Cung, mây mù bao phủ che đậy tất cả mọi thứ.
Chẳng biết bao lâu sau, mây mù dần tan đi.
Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển không chút hề hấn đứng ở đó.
Thế nhưng.
Hai người đều đã thay một bộ quần áo khác.
Dùng ngón chân cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Lê đỏ bừng: “Ở đây nhiều người vậy mà! Thằng nhóc này thật không biết ngượng!”
Dung nhan tuyệt sắc của Nhan Như Ngọc trắng bệch.
Rõ ràng cô ta và Diệp Bắc Minh lại không có quan hệ gì nhưng tâm trạng lúc này lại rất rối bời.
Cổ Thông Thiên sửng sốt, rồi lắc đầu nói: “Tên nhóc này còn đào hoa hơn lão phu lúc trẻ nữa!”
Giáo chủ Thần Long giáo Hạ Hầu Phong cũng cứng miệng: “Lão phu cũng cảm thấy mặc cảm!”
Giáo chủ Bổ Thiên giáo gật đầu nói: “Kỹ năng tán gái của tên nhãi này làm tôi phục sát đất!”
Những người đứng đầu các tông môn và gia tộc cũng nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Uyển Nhi, cô...”
Lâm Hi trố mắt nhìn.
Gương mặt xinh tươi của Nam Cung Uyển đỏ bừng, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Lâm sư tỷ, tôi và Bắc Minh đã hóa giải hiểu lầm rồi...”
“Gì cơ? Bắc Minh hả?”
Lâm Hi ngơ ngác.
Cặp mắt xếch của Tần Lôi trợn tròn, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sư muội Uyển Nhi à, cả hai?”
Nam Cung Uyển nhìn về phía Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi đã biết chuyện cũ của Bắc Minh rồi”.
Vừa rồi ở trong màn sương đen kia, Diệp Bắc Minh đã kể lại thân thế lai lịch và tất cả mọi thứ về mình ngoại trừ tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.
Sau khi Nam Cung Uyển nghe xong câu chuyện của Diệp Bắc Minh thì suy nghĩ đã thay đổi.
Người đàn ông trước mặt mình có một sức quyến rũ khó cưỡng.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Uyển Nhi, tôi có chút chuyện cần xử lý”.
“À, vâng ạ”.
Nam Cung Uyển gật đầu.
Ngay khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Bắc Minh bước trước mặt Nhan Như Ngọc, nói: “Cô Nhan, hai ta vừa đi vừa nói chuyện nhé”.
“Vãi cả...”
“Quần què!”
“Cầm thú! Đồ cầm thú!”
Một tràng tiếng kêu than phẫn nộ vang lên: “Cô Nhan nhìn kỹ đi, tên nhãi kia chính là một tên tệ bạc mà!”
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì cô không biết sao? Đừng đồng ý với cậu ta mà!”
Vẻ mặt La Vãn Vãn đầy cảnh giác.
Cô ta bèn đứng chắn trước người Nhan Như Ngọc: “Chị Nhan, chị đừng đồng ý với cậu ta!”
Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng của mình, hít thật sâu rồi nói: “Được, mời cậu Diệp theo tôi”.
Dưới ánh mắt ngây dại của mọi người, cô ta xoay người bước ra ngoài quảng trường.
Diệp Bắc Minh nhanh chân đuổi theo.
“Cái gì?”
“Mẹ ơi...”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Có một vài thanh niên nhíu mày, trăm nỗi nghi vấn trong lòng không được giải đáp: “Sức quyến rũ của Diệp Bắc Minh ở đâu ra chứ?”
...
Nhan Như Ngọc dẫn Diệp Bắc Minh tới một căn phòng được trang hoàng nhã nhặn.
Hương thơm thoang thoảng quấn quanh nơi đầu mũi.
Nhan Như Ngọc cắn môi nói: “Cậu Diệp, đây là phòng ngủ của tôi”.
Cô ta bước đến chỗ cái bàn, di chuyển cái bình hoa trên mặt bàn một chút.
Ầm!
Một vầng sáng hiện lên bao phủ cả căn phòng.
“Cậu Diệp, bây giờ sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta”, Nhan Như Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh.
“Lần trước ở Tinh Thần Lâu, cậu nói rằng mình biết tin tức của bố mẹ tôi!”
“Vậy đó có phải sự thật hay không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Là thật!”
Cơ thể mềm mại của Nhan Như Ngọc run lên, ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt, cô ta ôm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh nói: “Cậu Diệp, bố mẹ tôi là ai thế?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Bố cô chính là Thần Chủ Tuyệt Thế!”
Mắt đỏ như nhỏ máu.
Đại não anh ta trống rỗng.
Trên quảng trường, mây mù quay cuồng.
Dùng ngón chân cũng biết bên trong ấy đang xảy ra chuyện gì.
Mục Hàn phát điên hét to: “Á! Á! Không được!”
Giọng nói khàn khàn, đầy phẫn nộ xen lẫn sự cuồng bạo vang vọng khắp đại điện.
Sắc mặt ba lão già kia trở nên quái lạ.
Mục Hàn biết Mục Nguyên thích Nam Cung Uyển nhưng tới tận bây giờ anh ta cũng chả thèm quan tâm.
Bởi vì anh ta biết Mục Nguyên không dám động tới một sợi lông của Nam Cung Uyển.
Cuối cùng, Nam Cung Uyển cũng sẽ là vợ của mình.
Lúc này.
Cô gái được Mục Hàn chỉ định nội bộ làm vợ của mình trong tương lại giờ lại cùng với người đàn ông khác...
“Không! Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
“Mở cửa dịch chuyển cho tôi! Mở cửa dịch chuyển cho tôi ngay!”
“Tôi muốn đến đại lục Chân Võ, con mẹ nó ông đây muốn đến đại lục Chân Võ!”
“Ông đây mặc kệ thằng nhãi đó là ai, chắc chắn phải băm tên oắt đó thành trăm mảnh, cho sống không bằng chết, vứt máu thịt cho chó ăn!”
Mục Hàn giận run người đến giọng nói cũng bị biến dạng.
Một ông lão lắc đầu bảo: “Không có mệnh lệnh của cung chủ thì những người khác không được mở cửa dịch chuyển”.
Mục Hàn gào lên đầy tức giận: “Tôi đi tìm cung chủ!”
Rầm!
Anh ta tung một quyền giáng thẳng xuống kính đồng, cái kính vỡ vụn.
Anh ta giậm chân, mặt đất nứt ra, ngay tại chỗ đó xuất hiện một cái hố đường kính khoảng ba thước.
Mục Hàn hóa thành tàn ảnh đâm vỡ trần nhà cung điện rồi lao ra ngoài.
Trung tâm quảng trường Tinh Cung, mây mù bao phủ che đậy tất cả mọi thứ.
Chẳng biết bao lâu sau, mây mù dần tan đi.
Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển không chút hề hấn đứng ở đó.
Thế nhưng.
Hai người đều đã thay một bộ quần áo khác.
Dùng ngón chân cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Lê đỏ bừng: “Ở đây nhiều người vậy mà! Thằng nhóc này thật không biết ngượng!”
Dung nhan tuyệt sắc của Nhan Như Ngọc trắng bệch.
Rõ ràng cô ta và Diệp Bắc Minh lại không có quan hệ gì nhưng tâm trạng lúc này lại rất rối bời.
Cổ Thông Thiên sửng sốt, rồi lắc đầu nói: “Tên nhóc này còn đào hoa hơn lão phu lúc trẻ nữa!”
Giáo chủ Thần Long giáo Hạ Hầu Phong cũng cứng miệng: “Lão phu cũng cảm thấy mặc cảm!”
Giáo chủ Bổ Thiên giáo gật đầu nói: “Kỹ năng tán gái của tên nhãi này làm tôi phục sát đất!”
Những người đứng đầu các tông môn và gia tộc cũng nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Uyển Nhi, cô...”
Lâm Hi trố mắt nhìn.
Gương mặt xinh tươi của Nam Cung Uyển đỏ bừng, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Lâm sư tỷ, tôi và Bắc Minh đã hóa giải hiểu lầm rồi...”
“Gì cơ? Bắc Minh hả?”
Lâm Hi ngơ ngác.
Cặp mắt xếch của Tần Lôi trợn tròn, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sư muội Uyển Nhi à, cả hai?”
Nam Cung Uyển nhìn về phía Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi đã biết chuyện cũ của Bắc Minh rồi”.
Vừa rồi ở trong màn sương đen kia, Diệp Bắc Minh đã kể lại thân thế lai lịch và tất cả mọi thứ về mình ngoại trừ tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.
Sau khi Nam Cung Uyển nghe xong câu chuyện của Diệp Bắc Minh thì suy nghĩ đã thay đổi.
Người đàn ông trước mặt mình có một sức quyến rũ khó cưỡng.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Uyển Nhi, tôi có chút chuyện cần xử lý”.
“À, vâng ạ”.
Nam Cung Uyển gật đầu.
Ngay khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Bắc Minh bước trước mặt Nhan Như Ngọc, nói: “Cô Nhan, hai ta vừa đi vừa nói chuyện nhé”.
“Vãi cả...”
“Quần què!”
“Cầm thú! Đồ cầm thú!”
Một tràng tiếng kêu than phẫn nộ vang lên: “Cô Nhan nhìn kỹ đi, tên nhãi kia chính là một tên tệ bạc mà!”
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì cô không biết sao? Đừng đồng ý với cậu ta mà!”
Vẻ mặt La Vãn Vãn đầy cảnh giác.
Cô ta bèn đứng chắn trước người Nhan Như Ngọc: “Chị Nhan, chị đừng đồng ý với cậu ta!”
Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng của mình, hít thật sâu rồi nói: “Được, mời cậu Diệp theo tôi”.
Dưới ánh mắt ngây dại của mọi người, cô ta xoay người bước ra ngoài quảng trường.
Diệp Bắc Minh nhanh chân đuổi theo.
“Cái gì?”
“Mẹ ơi...”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Có một vài thanh niên nhíu mày, trăm nỗi nghi vấn trong lòng không được giải đáp: “Sức quyến rũ của Diệp Bắc Minh ở đâu ra chứ?”
...
Nhan Như Ngọc dẫn Diệp Bắc Minh tới một căn phòng được trang hoàng nhã nhặn.
Hương thơm thoang thoảng quấn quanh nơi đầu mũi.
Nhan Như Ngọc cắn môi nói: “Cậu Diệp, đây là phòng ngủ của tôi”.
Cô ta bước đến chỗ cái bàn, di chuyển cái bình hoa trên mặt bàn một chút.
Ầm!
Một vầng sáng hiện lên bao phủ cả căn phòng.
“Cậu Diệp, bây giờ sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta”, Nhan Như Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh.
“Lần trước ở Tinh Thần Lâu, cậu nói rằng mình biết tin tức của bố mẹ tôi!”
“Vậy đó có phải sự thật hay không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Là thật!”
Cơ thể mềm mại của Nhan Như Ngọc run lên, ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt, cô ta ôm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh nói: “Cậu Diệp, bố mẹ tôi là ai thế?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Bố cô chính là Thần Chủ Tuyệt Thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.