Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1573: Chó dại Giang Hiêu
Ss Tần
05/03/2024
Đằng trước, một nhóm thanh niên chiếm giữ vị trí chính giữa trung tâm của quảng trường.
Được muôn người vây quanh!
Xung quanh bọn họ có mấy thanh niên thân thể Bán Thần đứng khoanh tay như người hầu!
Vương Nguyên tỏ ý khinh thường: “Chẳng phải là tại Huyền Giới của các người quá kém hay sao?”
“Năm nào cũng chỉ tuyển chọn được mấy người hầu của Thần, không hề có ai được tám thế lực lớn chọn làm đệ tử”.
Sắc mặt của tất cả mọi người thuộc nhà họ Diệp, nhà họ Cổ và học viện Viễn Cổ đều khá khó coi!
Ở Huyền Giới, bọn họ đã là tốp người trẻ tuổi giỏi nhất rồi!
Nhưng khi so với các thế giới khác thì vẫn thua xa!
Ở các thế giới khác, người nào người nấy đều là cảnh giới Đế Tôn, ngay cả thân thể Bán Thần cũng chẳng hiếm hoi gì!
Thậm chí còn có cả người lên tới cảnh giới Chân Thần!
Vậy mà bọn họ lại chỉ mới tới cảnh giới Đế!
Trong đám đông hàng chục ngàn người này, bọn họ thực sự thuộc nhóm hạng bét!
Hầu Tử lắc đầu: “Sợ gì chứ, anh Diệp của tôi cũng đâu có kém!”
Mọi người nhìn thử Diệp Bắc Minh, suy nghĩ trong lòng bỗng đổi thay lạ lùng!
'Đúng là cậu Diệp rất mạnh nhưng liệu có thể so được với thiên tài của các thế giới khác không?’
'Đứng cách xa những mấy trăm mét mà tôi vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén tỏa ra từ những người kia! '
'So ra thì cậu Diệp không bằng những người đó thì phải? '
Một số người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ nghĩ thầm.
Lê Mộng Ly đứng trong đám đông, ánh mắt xao động.
Vốn dĩ cô ta còn muốn chủ động nịnh bợ Diệp Bắc Minh một chút để được chiếu cố đặc biệt!
Giờ xem ra có vẻ như chuyện này là không cần thiết!
Giá trị của những cường giả trẻ tuổi ở các thế giới khác còn cao hơn!
Nghĩ đến đây, Lê Mộng Ly hỏi: “Đại nhân thần sử, những người kia vây quanh những người cảnh giới Chân Thần để làm gì vậy?”
Vương Nguyên chỉ tay vào một chiếc đài cao ở đằng xa!
Nó cao chừng mấy ngàn thước, đứng sừng sững như một tòa Kim Tự Tháp.
“Tiếp theo, mọi người sẽ phải leo lên đài Phong Thần kia!”
“Người có thể kiên trì được tới cuối cùng mới được tham gia vòng tuyển chọn tiếp theo!”
“Hầu như thiên tài cảnh giới Chân Thần của các thế giới khác đều có thể vượt qua được áp lực, kiên trì tới cùng, hơn nữa bọn họ còn có thể che chở thêm cho một số người!”
“Những người kia đứng gần bọn họ đương nhiên là để được che chở!”
“Thì ra là thế!”, Lê Mộng Ly sực hiểu ra.
Cô ta đảo mắt nhìn mấy người của học viện Viễn Cổ: “Chu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ, mấy người có đi cùng tôi không?”
Cô ta không hỏi Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ và Mặc Đình Đình.
Bởi vì chắc chắn mấy người này chọn đi theo Diệp Bắc Minh!
“Hả?”
Mấy người được hỏi sửng sốt: “Không phải chúng ta sẽ đi cùng nhau à?”
Lê Mộng Ly cười khẽ một tiếng: “Chúng ta chỉ cùng đi với nhau tới đây thôi, còn về phần liệu sau này có thể tới được Thần Giới hay không!”
“Là phụ thuộc vào bản thân chứ không phải vào người khác, hiểu không?”
Nói rồi, cô ta còn lơ đãng đánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Tiếc rằng, dường như Diệp Bắc Minh không hề nghe thấy lời Lê Mộng Ly nói!
Anh chỉ cúi đầu, nhíu mày!
“Được rồi, mọi người hoạt động tự do đi”.
Vương Nguyên và Ngư Thất Tình dặn dò mấy câu rồi xoay người rời khỏi đây.
Đúng lúc này, truyền tống trận dưới chân bọn họ sáng lên.
Hơn mười người xuất hiện sau lưng bọn họ, trông thấy trên truyền tống trận có người.
Một người đàn ông cuồn cuộn cơ bắp, vóc dáng dũng mãnh quát: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cút đi cho tôi!”
“Dám cản đường của Giang Hiêu này à? Muốn chết đúng không?”
Một thanh niên của nhà họ Diệp cười khẩy: “Giang Hiêu nào vậy? Chúng tôi chưa từng nghe nói…”
Bốp!
Anh ta còn chưa kịp nói dứt lời thì một tiếng tát vang giòn đã vang lên!
Mọi người không kịp nhìn kỹ xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thanh niên nhà họ Diệp vừa mới lên tiếng bị đập bay ra ngoài như một con chó chết!
“Rầm” một tiếng, anh ta rơi xuống bên dưới truyền tống trận, mặt nát bét, máu me đầm đìa!
“Sao anh lại đánh người!”, Diệp Vy Ny nổi giận nói.
Giang Hiêu toét miệng cười một tiếng: “Ông đây chỉ tát anh ta một cái thôi là đã kiềm chế rồi đấy!”
“Nếu như là ở đại lục của bọn tôi thì tôi có xé nát anh ta cũng không ai dám nói một tiếng nào, cô có tin không?”
“Anh!”
Diệp Vy Ny đang định lên tiếng.
Thì chợt nghe những người tu võ đứng hóng chuyện xung quanh truyền tống trận thì thầm bàn tán: “Giang Hiêu ư? Hắn ta chính là chó dại Giang Hiêu! Cảnh giới Chân Thần đỉnh phong!”
“Nghe nói hắn ta tới từ đại lục Thiên Hỏa, chẳng những tính cách nóng nảy, giết người không chớp mắt!”
“Mà quan trọng hơn hết là hắn ta có một người anh trai đã vượt qua được đợt tuyển chọn thần giáng lần trước!”
“Hiện tại là đệ tử của một thế lực lớn nào đó ở Thần Giới!”
“Nghe nói tên chó dại này cực kỳ hung tàn, ai chọc tới hắn ta đều sẽ bị hắn ta xé nát ngay tại trận!”
Được muôn người vây quanh!
Xung quanh bọn họ có mấy thanh niên thân thể Bán Thần đứng khoanh tay như người hầu!
Vương Nguyên tỏ ý khinh thường: “Chẳng phải là tại Huyền Giới của các người quá kém hay sao?”
“Năm nào cũng chỉ tuyển chọn được mấy người hầu của Thần, không hề có ai được tám thế lực lớn chọn làm đệ tử”.
Sắc mặt của tất cả mọi người thuộc nhà họ Diệp, nhà họ Cổ và học viện Viễn Cổ đều khá khó coi!
Ở Huyền Giới, bọn họ đã là tốp người trẻ tuổi giỏi nhất rồi!
Nhưng khi so với các thế giới khác thì vẫn thua xa!
Ở các thế giới khác, người nào người nấy đều là cảnh giới Đế Tôn, ngay cả thân thể Bán Thần cũng chẳng hiếm hoi gì!
Thậm chí còn có cả người lên tới cảnh giới Chân Thần!
Vậy mà bọn họ lại chỉ mới tới cảnh giới Đế!
Trong đám đông hàng chục ngàn người này, bọn họ thực sự thuộc nhóm hạng bét!
Hầu Tử lắc đầu: “Sợ gì chứ, anh Diệp của tôi cũng đâu có kém!”
Mọi người nhìn thử Diệp Bắc Minh, suy nghĩ trong lòng bỗng đổi thay lạ lùng!
'Đúng là cậu Diệp rất mạnh nhưng liệu có thể so được với thiên tài của các thế giới khác không?’
'Đứng cách xa những mấy trăm mét mà tôi vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén tỏa ra từ những người kia! '
'So ra thì cậu Diệp không bằng những người đó thì phải? '
Một số người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ nghĩ thầm.
Lê Mộng Ly đứng trong đám đông, ánh mắt xao động.
Vốn dĩ cô ta còn muốn chủ động nịnh bợ Diệp Bắc Minh một chút để được chiếu cố đặc biệt!
Giờ xem ra có vẻ như chuyện này là không cần thiết!
Giá trị của những cường giả trẻ tuổi ở các thế giới khác còn cao hơn!
Nghĩ đến đây, Lê Mộng Ly hỏi: “Đại nhân thần sử, những người kia vây quanh những người cảnh giới Chân Thần để làm gì vậy?”
Vương Nguyên chỉ tay vào một chiếc đài cao ở đằng xa!
Nó cao chừng mấy ngàn thước, đứng sừng sững như một tòa Kim Tự Tháp.
“Tiếp theo, mọi người sẽ phải leo lên đài Phong Thần kia!”
“Người có thể kiên trì được tới cuối cùng mới được tham gia vòng tuyển chọn tiếp theo!”
“Hầu như thiên tài cảnh giới Chân Thần của các thế giới khác đều có thể vượt qua được áp lực, kiên trì tới cùng, hơn nữa bọn họ còn có thể che chở thêm cho một số người!”
“Những người kia đứng gần bọn họ đương nhiên là để được che chở!”
“Thì ra là thế!”, Lê Mộng Ly sực hiểu ra.
Cô ta đảo mắt nhìn mấy người của học viện Viễn Cổ: “Chu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ, mấy người có đi cùng tôi không?”
Cô ta không hỏi Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ và Mặc Đình Đình.
Bởi vì chắc chắn mấy người này chọn đi theo Diệp Bắc Minh!
“Hả?”
Mấy người được hỏi sửng sốt: “Không phải chúng ta sẽ đi cùng nhau à?”
Lê Mộng Ly cười khẽ một tiếng: “Chúng ta chỉ cùng đi với nhau tới đây thôi, còn về phần liệu sau này có thể tới được Thần Giới hay không!”
“Là phụ thuộc vào bản thân chứ không phải vào người khác, hiểu không?”
Nói rồi, cô ta còn lơ đãng đánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Tiếc rằng, dường như Diệp Bắc Minh không hề nghe thấy lời Lê Mộng Ly nói!
Anh chỉ cúi đầu, nhíu mày!
“Được rồi, mọi người hoạt động tự do đi”.
Vương Nguyên và Ngư Thất Tình dặn dò mấy câu rồi xoay người rời khỏi đây.
Đúng lúc này, truyền tống trận dưới chân bọn họ sáng lên.
Hơn mười người xuất hiện sau lưng bọn họ, trông thấy trên truyền tống trận có người.
Một người đàn ông cuồn cuộn cơ bắp, vóc dáng dũng mãnh quát: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cút đi cho tôi!”
“Dám cản đường của Giang Hiêu này à? Muốn chết đúng không?”
Một thanh niên của nhà họ Diệp cười khẩy: “Giang Hiêu nào vậy? Chúng tôi chưa từng nghe nói…”
Bốp!
Anh ta còn chưa kịp nói dứt lời thì một tiếng tát vang giòn đã vang lên!
Mọi người không kịp nhìn kỹ xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thanh niên nhà họ Diệp vừa mới lên tiếng bị đập bay ra ngoài như một con chó chết!
“Rầm” một tiếng, anh ta rơi xuống bên dưới truyền tống trận, mặt nát bét, máu me đầm đìa!
“Sao anh lại đánh người!”, Diệp Vy Ny nổi giận nói.
Giang Hiêu toét miệng cười một tiếng: “Ông đây chỉ tát anh ta một cái thôi là đã kiềm chế rồi đấy!”
“Nếu như là ở đại lục của bọn tôi thì tôi có xé nát anh ta cũng không ai dám nói một tiếng nào, cô có tin không?”
“Anh!”
Diệp Vy Ny đang định lên tiếng.
Thì chợt nghe những người tu võ đứng hóng chuyện xung quanh truyền tống trận thì thầm bàn tán: “Giang Hiêu ư? Hắn ta chính là chó dại Giang Hiêu! Cảnh giới Chân Thần đỉnh phong!”
“Nghe nói hắn ta tới từ đại lục Thiên Hỏa, chẳng những tính cách nóng nảy, giết người không chớp mắt!”
“Mà quan trọng hơn hết là hắn ta có một người anh trai đã vượt qua được đợt tuyển chọn thần giáng lần trước!”
“Hiện tại là đệ tử của một thế lực lớn nào đó ở Thần Giới!”
“Nghe nói tên chó dại này cực kỳ hung tàn, ai chọc tới hắn ta đều sẽ bị hắn ta xé nát ngay tại trận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.