Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1999: Chồng ơi, em rất nhớ anh
Ss Tần
12/06/2024
Một tiếng sau.
Hạ Nhược Tuyết đã tập hợp 10 vạn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông, mười con thuyền gỗ Vạn Niên Dương rời khỏi Hỗn Độn Bắc Hải lái về thế giới của Thiên Cơ Môn.
Bên trong một trong những con thuyền gỗ Vạn Niên Dương.
“Hách Tuyên à, vì một người phụ nữ con đến mức phải dốc hết sức như vậy sao?”, Lục Tả Xương cau mày hỏi.
Lục Hách Tuyên cười đáp: “Bố à, theo đuổi phụ nữ luôn phải bỏ ra chút công sức mới được”.
“Thật không dễ dàng gì mới có một việc khiến người phụ nữ lạnh lùng như băng, người lạ chớ lại gần như Hạ Nhược Tuyết cảm thấy hứng thú!”
"Hơn nữa Hạ Nhược Tuyết còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, mấy vị lão tổ rất coi trọng cô ấy”.
“Chúng ta ngày thường đến gặp mặt lão tổ cũng khó như lên trời!”
Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười nghiền ngẫm: “Bố, với thực lực Đạo Tôn trung kỳ của bố, chỉ cần giúp đỡ hạ gục Diệp Bắc Minh thì việc con trở thành người đàn ông của Hạ Nhược Tuyết cũng có khả năng nữa!”
Lục Tả Xương nhíu chặt mày kiếm.
Hạ Nhược Tuyết sở hữu thể Kiếm Tâm!
Lại còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, làm sao có thể dễ dàng bị chinh phục như vậy?
Đứa con trai này của ông ta vẫn còn quá ngây thơ!
“Thôi được rồi, đi theo nhìn xem sao rồi nói, cho dù Hạ Nhược Tuyết không nhìn trúng con trai mình thì bắt Diệp Bắc Minh trở về Thương Khung Kiếm Tông cũng là công lớn!”
……
Ba ngày sau.
Bùm! Một âm thanh đè nén vang lên, cánh cửa đá trước mặt Thiên Cơ lão nhân chậm rãi hé mở.
Mấy người Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động.
“Hoàng Nhi tốt quá rồi, con bình an là tốt rồi!”
Thiên Cơ lão nhân kích động bước tới.
Đảo mắt liền thấy gương mặt xinh đẹp của Lục Linh Nhi và Hướng Ly Ly đểu đỏ bừng như trái đào, hô hấp có chút dồn dập!
“Hai đứa sao thế? Có phải là ngột ngạt trong động lâu quá nên cảm thấy không thoải mái hay không?”, Thiên Cơ lão nhân thân thiết hỏi thăm.
Hướng Ly Ly ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Sư phụ, người đừng nói nữa….”
Lục Linh Nhi ngượng ngùng dậm chân.
Suốt ba ngày trời, họ đã nghe thấy những điều không nên nghe, làm thế nào cũng không ngờ tới hai người này có thể dày vò nhau đến như vậy!
“Có ý gì?”
Thiên Cơ lão nhân bối rối hỏi lại: “Đồ nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lúng túng sờ mũi, anh cũng không ngờ dòng khí hỗn độn sẽ khiến con người ta chìm vào trong một khoảng hỗn độn, chỉ sót lại bản năng nguyên sơ nhất.
Đột nhiên.
“Bọn họ ở đây!”
Một thanh âm từ trên trời vọng xuống: “Lập tức thông báo cho tông môn!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh như phủ một tầng sương lạnh: “Còn dám tới? Đúng là ngại sống quá lâu mà!”
Anh vừa định ra tay thì Thiên Cơ lão nhân đã lắc đầu ngăn cản: “Chờ một chút! Đồ nhi, những người này hình như là người của Thương Khung Kiếm Tông…”
“Thương Khung Kiếm Tông?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, là tông môn Nhược Tuyết đang ở?
Vào lúc anh còn đang lơ đễnh thì vô số bóng người đã bay vụt qua không trung.
Toàn bộ thung lũng bị bao vây kín kẽ tới giọt nước không lọt, một thanh niên vội vã lao tới phía trước đám đông, rũ mắt nhìn xuống: “Ngươi chính là Diệp Bắc Minh? Người của Thương Khung Kiếm Tông ở đây còn không mau giơ tay chịu trói!”
Chính là Lục Hách Tuyên.
“Ngoan ngoãn giao Quy Linh đan và dị hỏa ra đây, bổn công tử có thể bảo đảm cho ngươi một mạng!"
“Nếu không….”
Lời nói hùng tráng còn chưa dứt câu.
“Chồng ơi!”
Thì một giọng nói đầy kích động đã vang lên.
"Âm thanh này là..."
Dưới cái nhìn kinh ngạc của 10 vạn đệ tử Thương Khung Kiếm Tông, Hạ Nhược Tuyết trong bộ váy trắng như tuyết đã lướt qua không trung và đáp xuống trước mặt Diệp Bắc Minh.
Nhẹ nhàng yếu đuối rơi vào vòng tay anh!
Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, đầu vùi vào trong ngực anh: “Chồng ơi, thật sự là anh sao! Em nhớ anh lắm!”
“Chồng ơi anh biết không? Em chăm chỉ tu luyện chỉ để được gặp lại anh thôi!"
“Em sẽ không còn là vật kéo chân anh nữa!”
“Trong vòng một trăm năm em đã đột phá tới Đạo Tổ đỉnh phong rồi!”
“Chồng ơi, bây giờ em là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, ai dám ức hiếp anh em sẽ kêu cả tông môn tiêu diệt hắn!”
“Chồng ơi, anh có nhớ em không…”
Vị thiếu tông chủ lạnh lùng như tảng băng, luôn xa lánh người lạ, cũng chưa bao giờ mỉm cười với bất kỳ người đàn ông nào trong môn phái nay lại hô to gọi nhỏ một gã đàn ông là chồng ngay trước mặt đám đông?
Hơn nữa… giọng nói đó, ngữ điệu đó thực sự khiến ta phải tan chảy cả xương tủy!
“Trời ạ, tôi đang nằm mơ sao?”
Toàn bộ người của Thương Khung Kiếm Tông như hóa đá!
Thiên Cơ lão nhân sửng sốt!
Hướng Ly Ly trợn tròn mắt!
Lục Linh Nhi há hốc mồm!
Nghê Hoàng thì thừ người ra!
Lục Tả Xương liếc con trai bên cạnh một cái!
Sắc mặt Lục Hách Tuyên tối sầm, mắt như nổ đom đóm, bờ môi hắn run cầm cập, xém chút thì tức giận tới mức ngất lịm.
“Không thể nào… tuyệt đối không thể!!!”
“Hạ Nhược Tuyết, sao em có thể có người đàn ông khác? Là giả, đều là giả dối có đúng không, em đang lừa tôi!”
Diệp Bắc Minh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Hạ Nhược Tuyết, khẽ cau mày: “Đây là ai?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: "Không liên quan!"
Chỉ ba chữ ngắn gọn đã thành công đả kích Lục Hách Tuyên tới mức phun ra một ngụm máu!
Trước mắt quay cuồng, cả người liền rơi từ trên cao xuống!
“Con trai à!”
Lục Tả Xương thấp giọng gầm một tiếng, một phát đón lấy Lục Hách Tuyên.
Rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh cùng Hạ Nhược Tuyết một cái thật sâu, sau đó quay người liền biến mất.
“Chồng ơi, họ là?”
Hạ Nhược Tuyết lúc này mới chú ý tới mấy người Thiên Cơ lão nhân.
Diệp Bắc Minh lần lượt giới thiệu: “Đây là sư phụ của anh!”
“Đây là Hoàng Nhi, cô Hướng và cô Lục”.
Hạ Nhược Tuyết cười dịu dàng: “Chào ba em gái!”
Nói xong lại khẽ nhéo eo Diệp Bắc Minh: “Anh đúng là không ngại nhiều người mà, lại lừa gạt được ba mỹ nhân rồi đúng không?”
“Nghe giọng điệu thì em gái Hoàng Nhi này bị anh tóm được rồi, hai người còn lại thì vẫn đang trong quá trình phát triển?”
Diệp Bắc Minh khóe miệng giật giật: "Lần này thực sự không phải thế!”
“Em còn chưa đủ hiểu rõ anh sao?”
Hạ Nhược Tuyết trừng anh một cái, thân thiện bước tới nắm lấy tay Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi: “Hai em gái à, tên này luôn thích giả vờ vô tội! Thực ra trong lòng lại ôm tâm tư xấu xa, sau khi đánh cắp được trái tim của các em liền thích đi tìm những người phụ nữ khác!”
“Hả?”
Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi hoảng loạn.
Hạ Nhược Tuyết cười hì hì: “Nhưng các em cũng đừng sợ hãi, ít nhất anh ấy vẫn là một người có trách nhiệm!"
“Được rồi, đừng trêu chọc họ nữa!”
“Trên đường tới đây em đã được nghe hết chuyện của đảo Rùa rồi, chỉ cần Thương Khung Kiếm Tông còn thì Luân Hồi tông, Đại Lâm Tự hay gia tộc Tử Kim Hoa gì đó đừng hòng động tới một cọng tóc của anh”.
“Đi, theo em trở về Thương Khung Kiếm Tông!”
Gương mặt Hạ Nhược Tuyết tràn đầy kiêu ngạo giống như nữ hoàng thống trị thiên hạ!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Nhược Tuyết, Thương Khung Kiếm Tông sẽ nghe theo lời em sao?”
Hạ Nhược Tuyết cười ngọt ngào: "Chồng à, em hiện tại là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”
“Mấy vị lão tổ kia đều rất xem trọng em, chỉ cần em tiến vào cảnh giới Đạo Tôn, tương lai chính là tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”
“Anh với tư cách là người đàn ông của tông chủ còn có thể để mặc người khác ức hiếp sao?”
……
Trong một căn phòng sang trọng của Thương Khung Kiếm Tông.
“A….a! A!!!”
Lục Hách Tuyên vừa mở mắt liền đau khổ than khóc giống như lợn bị chọc tiết: “Là giả! Tất cả đều là giả! Bố, con chỉ là đang nằm mơ thôi đúng không?”
“Hạ Nhược Tuyết vậy mà có đàn ông rồi? Cô ta sao có thể cư xử với tên đàn ông khác như vậy?"
“Cô ta thật chủ động!!! Bố ơi! Con chưa bao giờ thấy Hạ Nhược Tuyết chủ động với một người đàn ông nào như vậy!!!”
"Bố ơi, nói cho con biết, con đang mơ phải không?"
Đạo tâm của Lục Hách Tuyên gần như đã đứng trên bờ vực sụp đổ!
Trọn vẹn một trăm năm!
Trong lòng hắn chỉ chứa bóng hình của Hạ Nhược Tuyết!
Bốp!
Lục Tả Xương tát hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phẫn nộ rống lên: “Con có thể có chút tiền đồ hơn không? Đúng là thứ vô dụng!”
“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Có gì tốt đẹp cơ chứ!”
Lục Hách Tuyên lại phun ra một ngụm máu: “Nhưng con thực sự rất thích cô ấy! Bố, con không cam tâm!”
“Kể từ ngày Hạ Nhược Tuyết gia nhập Thương Khung Kiếm Tông, con đã không chạm tới những người phụ nữ khác nữa!”
“Đối tượng trong mỗi giấc mơ đều là cô ấy! Bố, con chỉ muốn cô ấy thôi!”
Lục Tả Xương không chút do dự cho hắn thêm một cái tát điếng người: “Con như vậy mà là thích cô ta? Con chỉ thèm muốn cơ thể của cô ta thôi!”
Lục Hách Tuyên bị đánh tới ngây ngốc, gào thét giống như phát điên: “Diệp Bắc Minh, đều là lỗi của tên Diệp Bắc Minh đó!!!”
“Chỉ cần hắn chết thì Hạ Nhược Tuyết liền thuộc về con rồi!”
"Chết đi! Chết đi! Chết đi!!!"
“Bố, con muốn hắn phải chết!!!”
Lục Tả Xương cười toe toét: "Không cần con yêu cầu! Hắn mang trên mình công thức của Quy Linh đan, còn có cả dị hỏa Phần Thiên Chi Diễm!”
“E rằng người muốn hắn chết không chỉ có con thôi đâu!”
“Lão phu bảo đảm, thằng nhóc này sống không quá ba ngày!"
Hạ Nhược Tuyết đã tập hợp 10 vạn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông, mười con thuyền gỗ Vạn Niên Dương rời khỏi Hỗn Độn Bắc Hải lái về thế giới của Thiên Cơ Môn.
Bên trong một trong những con thuyền gỗ Vạn Niên Dương.
“Hách Tuyên à, vì một người phụ nữ con đến mức phải dốc hết sức như vậy sao?”, Lục Tả Xương cau mày hỏi.
Lục Hách Tuyên cười đáp: “Bố à, theo đuổi phụ nữ luôn phải bỏ ra chút công sức mới được”.
“Thật không dễ dàng gì mới có một việc khiến người phụ nữ lạnh lùng như băng, người lạ chớ lại gần như Hạ Nhược Tuyết cảm thấy hứng thú!”
"Hơn nữa Hạ Nhược Tuyết còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, mấy vị lão tổ rất coi trọng cô ấy”.
“Chúng ta ngày thường đến gặp mặt lão tổ cũng khó như lên trời!”
Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười nghiền ngẫm: “Bố, với thực lực Đạo Tôn trung kỳ của bố, chỉ cần giúp đỡ hạ gục Diệp Bắc Minh thì việc con trở thành người đàn ông của Hạ Nhược Tuyết cũng có khả năng nữa!”
Lục Tả Xương nhíu chặt mày kiếm.
Hạ Nhược Tuyết sở hữu thể Kiếm Tâm!
Lại còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, làm sao có thể dễ dàng bị chinh phục như vậy?
Đứa con trai này của ông ta vẫn còn quá ngây thơ!
“Thôi được rồi, đi theo nhìn xem sao rồi nói, cho dù Hạ Nhược Tuyết không nhìn trúng con trai mình thì bắt Diệp Bắc Minh trở về Thương Khung Kiếm Tông cũng là công lớn!”
……
Ba ngày sau.
Bùm! Một âm thanh đè nén vang lên, cánh cửa đá trước mặt Thiên Cơ lão nhân chậm rãi hé mở.
Mấy người Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động.
“Hoàng Nhi tốt quá rồi, con bình an là tốt rồi!”
Thiên Cơ lão nhân kích động bước tới.
Đảo mắt liền thấy gương mặt xinh đẹp của Lục Linh Nhi và Hướng Ly Ly đểu đỏ bừng như trái đào, hô hấp có chút dồn dập!
“Hai đứa sao thế? Có phải là ngột ngạt trong động lâu quá nên cảm thấy không thoải mái hay không?”, Thiên Cơ lão nhân thân thiết hỏi thăm.
Hướng Ly Ly ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Sư phụ, người đừng nói nữa….”
Lục Linh Nhi ngượng ngùng dậm chân.
Suốt ba ngày trời, họ đã nghe thấy những điều không nên nghe, làm thế nào cũng không ngờ tới hai người này có thể dày vò nhau đến như vậy!
“Có ý gì?”
Thiên Cơ lão nhân bối rối hỏi lại: “Đồ nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lúng túng sờ mũi, anh cũng không ngờ dòng khí hỗn độn sẽ khiến con người ta chìm vào trong một khoảng hỗn độn, chỉ sót lại bản năng nguyên sơ nhất.
Đột nhiên.
“Bọn họ ở đây!”
Một thanh âm từ trên trời vọng xuống: “Lập tức thông báo cho tông môn!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh như phủ một tầng sương lạnh: “Còn dám tới? Đúng là ngại sống quá lâu mà!”
Anh vừa định ra tay thì Thiên Cơ lão nhân đã lắc đầu ngăn cản: “Chờ một chút! Đồ nhi, những người này hình như là người của Thương Khung Kiếm Tông…”
“Thương Khung Kiếm Tông?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, là tông môn Nhược Tuyết đang ở?
Vào lúc anh còn đang lơ đễnh thì vô số bóng người đã bay vụt qua không trung.
Toàn bộ thung lũng bị bao vây kín kẽ tới giọt nước không lọt, một thanh niên vội vã lao tới phía trước đám đông, rũ mắt nhìn xuống: “Ngươi chính là Diệp Bắc Minh? Người của Thương Khung Kiếm Tông ở đây còn không mau giơ tay chịu trói!”
Chính là Lục Hách Tuyên.
“Ngoan ngoãn giao Quy Linh đan và dị hỏa ra đây, bổn công tử có thể bảo đảm cho ngươi một mạng!"
“Nếu không….”
Lời nói hùng tráng còn chưa dứt câu.
“Chồng ơi!”
Thì một giọng nói đầy kích động đã vang lên.
"Âm thanh này là..."
Dưới cái nhìn kinh ngạc của 10 vạn đệ tử Thương Khung Kiếm Tông, Hạ Nhược Tuyết trong bộ váy trắng như tuyết đã lướt qua không trung và đáp xuống trước mặt Diệp Bắc Minh.
Nhẹ nhàng yếu đuối rơi vào vòng tay anh!
Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, đầu vùi vào trong ngực anh: “Chồng ơi, thật sự là anh sao! Em nhớ anh lắm!”
“Chồng ơi anh biết không? Em chăm chỉ tu luyện chỉ để được gặp lại anh thôi!"
“Em sẽ không còn là vật kéo chân anh nữa!”
“Trong vòng một trăm năm em đã đột phá tới Đạo Tổ đỉnh phong rồi!”
“Chồng ơi, bây giờ em là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, ai dám ức hiếp anh em sẽ kêu cả tông môn tiêu diệt hắn!”
“Chồng ơi, anh có nhớ em không…”
Vị thiếu tông chủ lạnh lùng như tảng băng, luôn xa lánh người lạ, cũng chưa bao giờ mỉm cười với bất kỳ người đàn ông nào trong môn phái nay lại hô to gọi nhỏ một gã đàn ông là chồng ngay trước mặt đám đông?
Hơn nữa… giọng nói đó, ngữ điệu đó thực sự khiến ta phải tan chảy cả xương tủy!
“Trời ạ, tôi đang nằm mơ sao?”
Toàn bộ người của Thương Khung Kiếm Tông như hóa đá!
Thiên Cơ lão nhân sửng sốt!
Hướng Ly Ly trợn tròn mắt!
Lục Linh Nhi há hốc mồm!
Nghê Hoàng thì thừ người ra!
Lục Tả Xương liếc con trai bên cạnh một cái!
Sắc mặt Lục Hách Tuyên tối sầm, mắt như nổ đom đóm, bờ môi hắn run cầm cập, xém chút thì tức giận tới mức ngất lịm.
“Không thể nào… tuyệt đối không thể!!!”
“Hạ Nhược Tuyết, sao em có thể có người đàn ông khác? Là giả, đều là giả dối có đúng không, em đang lừa tôi!”
Diệp Bắc Minh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Hạ Nhược Tuyết, khẽ cau mày: “Đây là ai?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: "Không liên quan!"
Chỉ ba chữ ngắn gọn đã thành công đả kích Lục Hách Tuyên tới mức phun ra một ngụm máu!
Trước mắt quay cuồng, cả người liền rơi từ trên cao xuống!
“Con trai à!”
Lục Tả Xương thấp giọng gầm một tiếng, một phát đón lấy Lục Hách Tuyên.
Rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh cùng Hạ Nhược Tuyết một cái thật sâu, sau đó quay người liền biến mất.
“Chồng ơi, họ là?”
Hạ Nhược Tuyết lúc này mới chú ý tới mấy người Thiên Cơ lão nhân.
Diệp Bắc Minh lần lượt giới thiệu: “Đây là sư phụ của anh!”
“Đây là Hoàng Nhi, cô Hướng và cô Lục”.
Hạ Nhược Tuyết cười dịu dàng: “Chào ba em gái!”
Nói xong lại khẽ nhéo eo Diệp Bắc Minh: “Anh đúng là không ngại nhiều người mà, lại lừa gạt được ba mỹ nhân rồi đúng không?”
“Nghe giọng điệu thì em gái Hoàng Nhi này bị anh tóm được rồi, hai người còn lại thì vẫn đang trong quá trình phát triển?”
Diệp Bắc Minh khóe miệng giật giật: "Lần này thực sự không phải thế!”
“Em còn chưa đủ hiểu rõ anh sao?”
Hạ Nhược Tuyết trừng anh một cái, thân thiện bước tới nắm lấy tay Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi: “Hai em gái à, tên này luôn thích giả vờ vô tội! Thực ra trong lòng lại ôm tâm tư xấu xa, sau khi đánh cắp được trái tim của các em liền thích đi tìm những người phụ nữ khác!”
“Hả?”
Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi hoảng loạn.
Hạ Nhược Tuyết cười hì hì: “Nhưng các em cũng đừng sợ hãi, ít nhất anh ấy vẫn là một người có trách nhiệm!"
“Được rồi, đừng trêu chọc họ nữa!”
“Trên đường tới đây em đã được nghe hết chuyện của đảo Rùa rồi, chỉ cần Thương Khung Kiếm Tông còn thì Luân Hồi tông, Đại Lâm Tự hay gia tộc Tử Kim Hoa gì đó đừng hòng động tới một cọng tóc của anh”.
“Đi, theo em trở về Thương Khung Kiếm Tông!”
Gương mặt Hạ Nhược Tuyết tràn đầy kiêu ngạo giống như nữ hoàng thống trị thiên hạ!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Nhược Tuyết, Thương Khung Kiếm Tông sẽ nghe theo lời em sao?”
Hạ Nhược Tuyết cười ngọt ngào: "Chồng à, em hiện tại là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”
“Mấy vị lão tổ kia đều rất xem trọng em, chỉ cần em tiến vào cảnh giới Đạo Tôn, tương lai chính là tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”
“Anh với tư cách là người đàn ông của tông chủ còn có thể để mặc người khác ức hiếp sao?”
……
Trong một căn phòng sang trọng của Thương Khung Kiếm Tông.
“A….a! A!!!”
Lục Hách Tuyên vừa mở mắt liền đau khổ than khóc giống như lợn bị chọc tiết: “Là giả! Tất cả đều là giả! Bố, con chỉ là đang nằm mơ thôi đúng không?”
“Hạ Nhược Tuyết vậy mà có đàn ông rồi? Cô ta sao có thể cư xử với tên đàn ông khác như vậy?"
“Cô ta thật chủ động!!! Bố ơi! Con chưa bao giờ thấy Hạ Nhược Tuyết chủ động với một người đàn ông nào như vậy!!!”
"Bố ơi, nói cho con biết, con đang mơ phải không?"
Đạo tâm của Lục Hách Tuyên gần như đã đứng trên bờ vực sụp đổ!
Trọn vẹn một trăm năm!
Trong lòng hắn chỉ chứa bóng hình của Hạ Nhược Tuyết!
Bốp!
Lục Tả Xương tát hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phẫn nộ rống lên: “Con có thể có chút tiền đồ hơn không? Đúng là thứ vô dụng!”
“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Có gì tốt đẹp cơ chứ!”
Lục Hách Tuyên lại phun ra một ngụm máu: “Nhưng con thực sự rất thích cô ấy! Bố, con không cam tâm!”
“Kể từ ngày Hạ Nhược Tuyết gia nhập Thương Khung Kiếm Tông, con đã không chạm tới những người phụ nữ khác nữa!”
“Đối tượng trong mỗi giấc mơ đều là cô ấy! Bố, con chỉ muốn cô ấy thôi!”
Lục Tả Xương không chút do dự cho hắn thêm một cái tát điếng người: “Con như vậy mà là thích cô ta? Con chỉ thèm muốn cơ thể của cô ta thôi!”
Lục Hách Tuyên bị đánh tới ngây ngốc, gào thét giống như phát điên: “Diệp Bắc Minh, đều là lỗi của tên Diệp Bắc Minh đó!!!”
“Chỉ cần hắn chết thì Hạ Nhược Tuyết liền thuộc về con rồi!”
"Chết đi! Chết đi! Chết đi!!!"
“Bố, con muốn hắn phải chết!!!”
Lục Tả Xương cười toe toét: "Không cần con yêu cầu! Hắn mang trên mình công thức của Quy Linh đan, còn có cả dị hỏa Phần Thiên Chi Diễm!”
“E rằng người muốn hắn chết không chỉ có con thôi đâu!”
“Lão phu bảo đảm, thằng nhóc này sống không quá ba ngày!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.