Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2093: Chủ của vạn yêu, U Nhược

Ss Tần

29/07/2024

Diệp Bắc Minh giật mình, vội quét mắt nhìn xung quanh.

Lúc này mới phát hiện ra mọi thứ trên đỉnh núi thần Thái Nhất đều đứng yên bất động.

Vạn vật tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió lướt qua cũng không có!

“Dao Trì, là cô ra tay à?”

“Không phải ta!”

“Vậy là ai?”

“Ngươi nói xem?”

Diệp Bắc Minh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn nằm ở trung tâm quảng trường kia!

Làn da của lão Tế hoàng bỗng nhiên phồng lên.

Mở ra đôi mắt trống rỗng: “Là ta!”

“Tế hoàng!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên giơ tay lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong lòng bàn tay anh!

Anh thậm chí còn dặn tháp Càn Khôn Trấn Ngục một khi có nguy hiểm liền trực tiếp hành động!

Giọng nói của lão Tế hoàng phẳng lặng: “Ngươi không cần căng thẳng, ta biết mục đích của ngươi khi đến đây, ngươi muốn nội đan của bổn hoàng đúng chứ?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Sau đó gật đầu!

"Đúng!"

“Bổn hoàng có thể đưa nội đan cho ngươi!”

"Ồ?"

“Nhưng ngươi cần phải làm một việc cho bổn hoàng!”

Diệp Bắc Minh biết quả nhiên chuyện không đơn giản như vậy.

Nhưng!

Nếu có thể giành được nội đan của một vị Tế hoàng, nâng cao ba cảnh giới nhỏ, vậy đồng ý với ông ta một việc cũng là đáng giá!

“Ông cần tôi làm gì?”

“Bảo vệ tính mạng cho con bé, giúp con bé trở thành Tế hoàng đời tiếp theo của Yêu tộc trong tương lai!”, lão Tế hoàng chỉ vào U Nhược nói.

"Đồng thời, tìm kiếm vũ khí Đại Đế mà Thiên đế Yêu tộc để lại, kiếm Thiên Yêu! Trả lại nó cho Yêu tộc!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông nói vậy thì thành hai việc rồi!”

Lão Tế hoàng khẽ cười: “Thứ nhất, bảo vệ một mạng cho U Nhược đối với ngươi mà nói là dễ như bỡn!”

"Thứ hai, việc tìm kiếm kiếm Thiên Yêu chẳng qua là tiện tay giúp đỡ thôi!”

"Có ý gì?”, Diệp Bắc Minh có chút ngờ vực.

“Lúc trước đầu của Nữ đế Dao Trì chính là bị kiếm Thiên Yêu chém đứt!”

“Từ đó tới nay, thanh kiếm này vẫn luôn được cất giấu ở nhà tù số một, trấn giữ phần đầu của ngài ấy!”

“Ngươi đã đem một phần thi thể của Nữ đế Dao Trì ra khỏi nhà tù số bảy thì đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc quá đỗi!

Đầu của Dao Trì vậy mà bị kiếm Thiên Yêu chặt xuống!

“Ha ha!”

Nữ đế Dao Trì phá lên cười vui vẻ, bay ra từ tầng 108 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Một bàn tay mềm mại trắng muốt lơ lửng giữa không trung: "Lão Tế hoàng à, ngươi vậy mà đoán ra rồi?”

Lão Tế hoàng cúi đầu nói: “Tham kiến Nữ đế! Ta đã mắc kẹt ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín này hàng tỷ năm!"

"Vốn dĩ còn tưởng rằng đã chuẩn bị xong xuôi, ai ngờ vẫn là thất bại…”

“Ha ha, muốn thành đạo đâu có dễ dàng như vậy!"

Dao Trì cười lạnh, giọng điệu đầy khinh thường: "Nhưng bổn đế cũng rất tò mò, sau khi trở lại tại sao bổn đế lại không cảm nhận được hơi thở của những vị Đại Đế khác?”



“Ngươi là người sống sót qua thời Đại Đế lạc, hẳn là biết chút tin tức gì đó!”

Lão Tế hoàng không chút giấu giếm mà nói thẳng: “Sau khi ngài buông mình không đến mười tỷ năm sau!"

"Rất nhiều Đại Đế lần lượt ngã xuống, cũng không ai biết đã chuyện gì đã xảy ra!"

Dao Trì nghe vậy thì rơi vào trầm mặc.

Đế thủ khẽ run lên!

Đột nhiên, cô ta bay trở lại tháp Càn Khôn Trấn Ngục, không có thông tin gì nữa!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, cô ấy làm sao thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhóc con, cô ta tựa hồ đang sợ hãi!”

“Sợ hãi?”

Diệp Bắc Minh khựng lại.

Dao Trì là nghĩ tới điều gì vậy? Là chuyện gì có thể khiến một vị Đại Đế hoảng sợ đây?

“Diệp Bắc Minh, đây là nội đan của bổn hoàng, cầm lấy đi!”, lão Tế hoàng nhấc tay.

Một viên nội đan màu vàng bay tới, rơi xuống tay Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh có thể cảm giác được viên nội đan này ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ!

Không đợi anh kịp vui mừng!

Hiện tượng thời gian đứng yên đã được giải trừ!

“Tế hoàng!”

“Người không sao chứ?”

Mọi người trong Yêu tộc đều sửng sốt, đổ dồn ánh mắt kinh hãi nhìn lên lão Tế hoàng trên tế đàn kia!

"Làm sao có thể!"

Lôi Mông cũng choáng váng.

Lôi Lam cũng bị dọa tới mức ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống đất, cũng không dám tấn công U Nhược nữa!

Giọng nói của lão Tế hoàng trong phút chốc truyền khắp núi thần Thái Nhất: “Tế hoàng đời kế tiếp, U Nhược!”

“Con bé chính là chủ của vạn yêu, U Nhược!”

Sau đó một tia sức mạnh cuối cùng tiêu tan!

Lão Tế hoàng hóa thành một cơn mưa ánh sáng và biến mất.

Giọng nói lại giống như sóng thần cuộn tới!

Từ đỉnh núi thần Thái Nhất cao mấy trăm ngàn mét truyền ra bao phủ lấy toàn bộ rừng Lạc Đường!

"Thế hệ Tế hoàng tiếp theo được tuyển chọn ra rồi?”

“U Nhược? Kẻ này lại là ai? Chưa từng nghe nói qua! Không lẽ là Tế linh mới thăng cấp?”

Mấy người Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Cổ Kiếm Trần đưa mắt nhìn nhau!

“U Nhược?”

“Không thể nào!"

"Chắc chắn là giả!"

Hùng hoàng sáu tay, Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng, Kỳ Lân Thánh hoàng phớt lờ cuộc công kích của Tế đạo nhân loại!

Chúng như phát điên mà quay người lại, xông về phía đỉnh núi thần Thái Nhất!

Không khí tại quảng trường trên đỉnh núi thần hoàn toàn bùng nổ.

“U Nhược là Tế hoàng đời tiếp theo? Còn là thủ lĩnh tiếp theo của Yêu tộc!”

Vô số Yêu tộc ngỡ ngàng.

Cho dù là nhóm Yêu tộc ủng hộ Lôi Mông cũng bắt đầu do dự rồi.

Dù sao đây cũng là mệnh lệnh của lão Tế hoàng, toàn bộ Yêu tộc trong rừng Lạc Đường đều nghe thấy, ai còn dám làm trái lại đây?

“Là giả, là giả đó!”

Lôi Mông gào thét chửi bới như sấm động: “U Nhược con khốn này, rốt cuộc đã dùng cách gì?”



“Tế hoàng? Chủ của vạn yêu?”

“Ngươi cũng xứng sao? Chết đi cho bổn hoàng!”

Dứt lời liền dồn lực hạ chân xuống, chuẩn bị giẫm nát U Nhược thành sương máu!

Theo tiếng động kinh thiên động địa, mặt đất dưới chân Lôi Mông hoàn toàn hóa thành bột phấn!

Lấy hắn ta làm trung tâm, toàn bộ gạch lát sàn dưới chân đều nổ tung hoặc móp méo!

Có thể tưởng tượng được, một chiêu này của Lôi Mông chất chứa bao nhiêu phẫn nộ!

“Cô không sao chứ?”

Một giọng nói vang lên.

Mọi người trong Yêu tộc đều ngẩng đầu nhìn lên tế đàn!

Chỉ thấy.

Một thanh niên đang ôm lấy U Nhược đang bị thương nặng!

Vậy mà tránh thoát được đòn tấn công của Lôi Mông!

U Nhược mở mắt, vô cùng kinh hãi: "Là anh? Sao anh lại ở đây?”

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Không có thời gian giải thích đâu, tôi chỉ nói một câu thôi, lão Tế hoàng nhà cô kêu tôi cứu cô!”

“Tôi sẽ đưa cô vào một thế giới không gian khác, nếu tôi có thể thoát khỏi nơi này sẽ thả cô ra ngoài, giải thích hết thảy chuyện này!"

“Được!”

Đôi mắt đẹp của U Nhược chớp chớp vài cái, nặng nề gật đầu.

Diệp Bắc Minh dùng một suy nghĩ đã trực tiếp thu U Nhược vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

“Là ngươi? Cha, con biết hắn, hắn tên là Diệp Bắc Minh…”, chỉ với một cái liếc mắt Lôi Lam liền nhận ra Diệp Bắc Minh rồi thuật lại đại khái mọi chuyện xảy ra bên ngoài rừng Lạc Đường cho Lôi Mông nghe.

“Không cần biết hắn là ai, giết hắn cho ta!!!”

Lôi Mông điên cuồng gầm lên.

Sắc mặt Lôi Lam cũng trầm xuống: “Cha, để con lên!”

Hắn nắm chặt cây thương màu vàng, hét lên như một con chó điên: "Diệp Bắc Minh, trước kia không giết ngươi, vậy mà còn dám vác xác tới núi thánh Yêu tộc?”

“Thứ giun dế! Chết đi cho ta!!!”

Ngọn giáo vàng dùng một góc độ xảo trá đâm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!

Nếu đâm trúng, phần đầu của Diệp Bắc Minh ắt phải nổ tung, não bắn tung tóe mà chết!

Về phần thần hồn của Diệp Bắc Minh, hắn nhất định phải hành hạ một phen thật tốt, rồi mới giết chết anh một cách tàn nhẫn!

Lúc Lôi Lam còn đang nghĩ tới những chuyện lặt vặt này!

“Ngươi được tính là cái thá gì?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu, thi triển Thúc Địa Thành Thốn!

Anh dễ dàng né được đòn công kích từ ngọn giáo vàng, lật tay tóm lấy mũi giáo!

Đồng thời đạp thẳng một cước tới!

Bùm--! ! !

Lồng ngực của Lôi Lam vậy mà bị một đạp này của Diệp Bắc Minh đâm thủng, khiến hắn chỉ vừa mới đặt chân lên tế đàn lại bắn ngược ra ngoài như một con chó chết!

Ngọn giáo màu vàng bị Diệp Bắc Minh cướp lấy!

Sau khi nặng nề ngã xuống đất, máu tươi không ngừng trào ra từ cơ thể Lôi Lam!

"Không thể nào, ngươi tuyệt đối không thể có loại thực lực này!!!”, Lôi Lam như phát điên bò dậy.

“Con chó rách nát! Nếu không phải có cô U Nhược đỡ lời thì ngươi đã chết từ lâu rồi!”, Diệp Bắc Minh không chút khách sao quát ầm lên.

Sau đó làm một động tác giống như ném lao, quăng ngọn giáo vàng ra ngoài!

Trực tiếp xuyên qua đầu Lôi Lam!

Phun ra một câu: “Ngu ngốc!”

Sau đó liền quay người bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook