Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 479: Chúa cứu thế
Ss Tần
26/06/2023
“Trong đầu tôi đã tính toán, nếu ra tay bằng cách khác, chắc chắn sẽ phí nhiều sức lực hơn”.
“Ha ha ha!”
Long Đế cười lớn: “Nhu Tử đã dạy, thiên phú tu võ của cậu đúng là khủng bố”.
“Một trận chiến đấu, lại có thể lĩnh ngộ nhiều điều như vậy”.
“Cậu thực sự không xem xét bái tôi làm sư phụ sao? Tôi có thể truyền thụ tất cả kinh nghiệm chiến đấu của tôi cho cậu!”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Không cần đâu”.
“Được thôi, tôi không ép cậu”.
Long Đế đáp lại một câu.
Vù!
Tất cả huyết khí bốn phương tám hướng lập tức bay ra.
Hóa thành năm con huyết rồng, chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!
Xuất hiện trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tàn hồn của Long Đế càng rắn chắc.
Liền sau đó.
Chút tàn hồn đó lại hóa thành một phần mộ màu máu!
Đứng ở giữa phía sau tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đó là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng “Đây là tượng đài định hình linh hồn, ông ta muốn tạo lại linh hồn!”
Long Đế cười nói: “Vẫn là tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu tôi, đúng thế, đúng là tôi muốn tạo lại linh hồn”.
“Linh hồn này bị tổn hại quá nghiêm trọng rồi”.
“Chỉ có tạo lại linh hồn bằng tượng đài định hình linh hồn, tôi mới có thể sống lại!”
“Hút thêm máu tươi của mấy vạn võ thần, chắc tôi có thể sống lại rồi”.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mấy vạn võ thần… ông đúng là dám nghĩ đấy!”
Anh không nhiều lời với Long Đế nữa.
Thu thập năm chiếc nhẫn trữ vật lại.
Về đến trước mặt đám người nhà họ Diệp.
Ánh mắt mọi người nhìn anh đều lóe lên giống như nhìn một bảo vật kinh thiên!
Diệp Thanh Dương chạy đến, vỗ mạnh lên vai Diệp Bắc Minh: “Cháu ngoại thật lợi hại!”
“Cậu nhìn mà máu nóng sôi sục, từ lúc nào nhà họ Diệp có nhân vật lợi hại như này?”
Diệp Uyển Thu vội vàng nói: “Bố, ở trước mặt con cháu, bố chú ý một chút, ăn nói gì mà như lang hổ”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cậu à, cháu giải độc cho mọi người trước đã”.
Một tiếng sau.
Giải độc xong!
Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên dao động, ánh mắt lóe lên, mới nghiêm trọng lên tiếng: “Minh Nhi, con đi theo ông, ông có chuyện muốn nói với con!”
“Được”.
Anh đi theo sau Diệp Nam Thiên.
Đến một căn mật thất.
Diệp Nam Thiên dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp.
Phải mười phút trôi qua.
Giọng của Diệp Nam Thiên vang lên: “Minh Nhi, con thực sự là chúa cứu thế của nhà họ Diệp?”
“Là người mà tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta nói sao?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tổ tiên nhà họ Diệp?”
“Chúa cứu thế?”
“Ông ngoại, ông có ý gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên nghiêm trọng, kéo Diệp Bắc Minh đi vào sâu trong mật thất.
Xuyên qua một thông đạo mấy trăm mét.
Cuối cùng.
Đến nơi sâu nhất dưới lòng đất nhà họ Diệp.
Nơi này là một quảng trường dưới lòng đất, được cải tạo từ một động huyệt tự nhiên khổng lồ!
To bằng một sân bóng đá quốc tế tiêu chuẩn.
Ở vị trí trung tâm quảng trường.
Một bức tượng điêu khắc màu đen lặng im đứng ở đó!
Giống như bức tượng nữ thần tự do.
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh nhìn thấy bức tượng màu đen đó, đồng tử bỗng co lại: “Ông ngoại, đây chẳng phải là con sao?”
“Tại sao tượng điêu khắc của con lại ở đây?”
Bức tượng này, lại trông khá giống với Diệp Bắc Minh!
Không đúng.
Không phải là khá giống.
Mà là giống y hệt!
Ánh mắt, thần thái, thậm chí là vẻ mặt.
Giống y hệt.
Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Minh Nhi, đây không phải là tượng điêu khắc con”.
“Đây là bức tượng chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp mà tổ tiên nhà họ Diệp điêu tạc theo lời dự đoán!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp?”
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đúng thế, sau khi tổ tiên nhà họ Diệp đến đây, xây dựng nhà họ Diệp ở đây, và dựng nên bức tượng này”.
“Cũng chính vị tổ tiên này, đã mang Long Đế Quyết về cho nhà họ Diệp!”
“Đồng thời, ông ấy để lại một câu, tương lai nếu có một người giống y hệt bức tượng này”.
“Thì cậu ta chính là gia chủ nhà họ Diệp kế nhiệm!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Không nói gì.
Diệp Nam Thiên nói tiếp: “Vốn dĩ, khi mẹ của con lớn lên, càng ngày càng giống bức tượng này”.
“Cũng thể hiện ra thiên phú võ đạo kinh người, ông còn cho rằng Thanh Lam chính là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”
“Nhưng dù sao Thanh Lam cũng là con gái, không phải là đàn ông như tổ tiên nói”.
Ông ta dừng một chút.
Ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Bắc Minh!
“Minh Nhi, ông ngoại nằm mơ cũng không ngờ, con lại là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”
Ông ta hít thở gấp, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Bắc Minh: “Con có biết, lúc ông nhìn thấy con, ông vui mừng thế nào không?”
“Cuối cùng nhà họ Diệp khởi dậy rồi!”
“Cuối cùng nhà họ Diệp không cần trốn nữa rồi!’
“Cuối cùng nhà họ Diệp có thể nở mày nở mặt rồi!”
Diệp Nam Thiên hưng phấn hô lớn.
Giọng nói kích động vang vọng khắp quảng trường khổng lồ!
Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại, ông vừa nói sau khi tổ tiên nhà họ Diệp đến đây, đã xây dựng nhà họ Diệp”.
“Câu này có ý gì, chẳng lẽ nhà họ Diệp không phải là cư dân vốn sống ở Côn Luân Hư sao?”
Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên nóng bừng, vui mừng cười nói: “Minh Nhi, con rất thông minh”.
“Ông ngoại chỉ tiết lộ một thông tin như vậy, con đã đoán được rồi”.
“Đúng thế, khởi nguồn của nhà họ Diệp, đúng là không ở nơi này, mà ở hoàng triều Đại Chu!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Diệp Nam Thiên.
Trong lòng dao động, không biết đang nghĩ điều gì.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh mới hỏi: “Ông ngoại, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên hơi sầm xuống, trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Minh Nhi, ông ngoại có thể nói với con, nhưng con tuyệt đối không được nói ra ngoài!”
“Bởi vì chuyện này, thực sự liên quan đến sự tồn vong của cà nhà họ Diệp!”
“Có khả năng hôm nay con tiết lộ ra ngoài, ngày mai, nhà họ Diệp chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn thân!”
“Ông ngoại không nói đùa, cũng không dọa con!”
“Cho dù bây giờ con có thể chém giết võ thần, trước mặt họ, cũng nhỏ bé giống như con kiến thôi!”
Diệp Bắc Minh nhướn mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ băng lạnh: “Bọn họ?”
“Bọn họ là ai?”
Diệp Nam Thiên nghiêm trọng trả lời: “Hoàng thất Đại Chu!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
“Ha ha ha!”
Long Đế cười lớn: “Nhu Tử đã dạy, thiên phú tu võ của cậu đúng là khủng bố”.
“Một trận chiến đấu, lại có thể lĩnh ngộ nhiều điều như vậy”.
“Cậu thực sự không xem xét bái tôi làm sư phụ sao? Tôi có thể truyền thụ tất cả kinh nghiệm chiến đấu của tôi cho cậu!”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Không cần đâu”.
“Được thôi, tôi không ép cậu”.
Long Đế đáp lại một câu.
Vù!
Tất cả huyết khí bốn phương tám hướng lập tức bay ra.
Hóa thành năm con huyết rồng, chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!
Xuất hiện trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tàn hồn của Long Đế càng rắn chắc.
Liền sau đó.
Chút tàn hồn đó lại hóa thành một phần mộ màu máu!
Đứng ở giữa phía sau tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đó là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng “Đây là tượng đài định hình linh hồn, ông ta muốn tạo lại linh hồn!”
Long Đế cười nói: “Vẫn là tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu tôi, đúng thế, đúng là tôi muốn tạo lại linh hồn”.
“Linh hồn này bị tổn hại quá nghiêm trọng rồi”.
“Chỉ có tạo lại linh hồn bằng tượng đài định hình linh hồn, tôi mới có thể sống lại!”
“Hút thêm máu tươi của mấy vạn võ thần, chắc tôi có thể sống lại rồi”.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mấy vạn võ thần… ông đúng là dám nghĩ đấy!”
Anh không nhiều lời với Long Đế nữa.
Thu thập năm chiếc nhẫn trữ vật lại.
Về đến trước mặt đám người nhà họ Diệp.
Ánh mắt mọi người nhìn anh đều lóe lên giống như nhìn một bảo vật kinh thiên!
Diệp Thanh Dương chạy đến, vỗ mạnh lên vai Diệp Bắc Minh: “Cháu ngoại thật lợi hại!”
“Cậu nhìn mà máu nóng sôi sục, từ lúc nào nhà họ Diệp có nhân vật lợi hại như này?”
Diệp Uyển Thu vội vàng nói: “Bố, ở trước mặt con cháu, bố chú ý một chút, ăn nói gì mà như lang hổ”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cậu à, cháu giải độc cho mọi người trước đã”.
Một tiếng sau.
Giải độc xong!
Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên dao động, ánh mắt lóe lên, mới nghiêm trọng lên tiếng: “Minh Nhi, con đi theo ông, ông có chuyện muốn nói với con!”
“Được”.
Anh đi theo sau Diệp Nam Thiên.
Đến một căn mật thất.
Diệp Nam Thiên dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp.
Phải mười phút trôi qua.
Giọng của Diệp Nam Thiên vang lên: “Minh Nhi, con thực sự là chúa cứu thế của nhà họ Diệp?”
“Là người mà tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta nói sao?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tổ tiên nhà họ Diệp?”
“Chúa cứu thế?”
“Ông ngoại, ông có ý gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên nghiêm trọng, kéo Diệp Bắc Minh đi vào sâu trong mật thất.
Xuyên qua một thông đạo mấy trăm mét.
Cuối cùng.
Đến nơi sâu nhất dưới lòng đất nhà họ Diệp.
Nơi này là một quảng trường dưới lòng đất, được cải tạo từ một động huyệt tự nhiên khổng lồ!
To bằng một sân bóng đá quốc tế tiêu chuẩn.
Ở vị trí trung tâm quảng trường.
Một bức tượng điêu khắc màu đen lặng im đứng ở đó!
Giống như bức tượng nữ thần tự do.
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh nhìn thấy bức tượng màu đen đó, đồng tử bỗng co lại: “Ông ngoại, đây chẳng phải là con sao?”
“Tại sao tượng điêu khắc của con lại ở đây?”
Bức tượng này, lại trông khá giống với Diệp Bắc Minh!
Không đúng.
Không phải là khá giống.
Mà là giống y hệt!
Ánh mắt, thần thái, thậm chí là vẻ mặt.
Giống y hệt.
Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Minh Nhi, đây không phải là tượng điêu khắc con”.
“Đây là bức tượng chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp mà tổ tiên nhà họ Diệp điêu tạc theo lời dự đoán!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp?”
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đúng thế, sau khi tổ tiên nhà họ Diệp đến đây, xây dựng nhà họ Diệp ở đây, và dựng nên bức tượng này”.
“Cũng chính vị tổ tiên này, đã mang Long Đế Quyết về cho nhà họ Diệp!”
“Đồng thời, ông ấy để lại một câu, tương lai nếu có một người giống y hệt bức tượng này”.
“Thì cậu ta chính là gia chủ nhà họ Diệp kế nhiệm!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Không nói gì.
Diệp Nam Thiên nói tiếp: “Vốn dĩ, khi mẹ của con lớn lên, càng ngày càng giống bức tượng này”.
“Cũng thể hiện ra thiên phú võ đạo kinh người, ông còn cho rằng Thanh Lam chính là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”
“Nhưng dù sao Thanh Lam cũng là con gái, không phải là đàn ông như tổ tiên nói”.
Ông ta dừng một chút.
Ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Bắc Minh!
“Minh Nhi, ông ngoại nằm mơ cũng không ngờ, con lại là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”
Ông ta hít thở gấp, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Bắc Minh: “Con có biết, lúc ông nhìn thấy con, ông vui mừng thế nào không?”
“Cuối cùng nhà họ Diệp khởi dậy rồi!”
“Cuối cùng nhà họ Diệp không cần trốn nữa rồi!’
“Cuối cùng nhà họ Diệp có thể nở mày nở mặt rồi!”
Diệp Nam Thiên hưng phấn hô lớn.
Giọng nói kích động vang vọng khắp quảng trường khổng lồ!
Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại, ông vừa nói sau khi tổ tiên nhà họ Diệp đến đây, đã xây dựng nhà họ Diệp”.
“Câu này có ý gì, chẳng lẽ nhà họ Diệp không phải là cư dân vốn sống ở Côn Luân Hư sao?”
Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên nóng bừng, vui mừng cười nói: “Minh Nhi, con rất thông minh”.
“Ông ngoại chỉ tiết lộ một thông tin như vậy, con đã đoán được rồi”.
“Đúng thế, khởi nguồn của nhà họ Diệp, đúng là không ở nơi này, mà ở hoàng triều Đại Chu!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Diệp Nam Thiên.
Trong lòng dao động, không biết đang nghĩ điều gì.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh mới hỏi: “Ông ngoại, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên hơi sầm xuống, trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Minh Nhi, ông ngoại có thể nói với con, nhưng con tuyệt đối không được nói ra ngoài!”
“Bởi vì chuyện này, thực sự liên quan đến sự tồn vong của cà nhà họ Diệp!”
“Có khả năng hôm nay con tiết lộ ra ngoài, ngày mai, nhà họ Diệp chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn thân!”
“Ông ngoại không nói đùa, cũng không dọa con!”
“Cho dù bây giờ con có thể chém giết võ thần, trước mặt họ, cũng nhỏ bé giống như con kiến thôi!”
Diệp Bắc Minh nhướn mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ băng lạnh: “Bọn họ?”
“Bọn họ là ai?”
Diệp Nam Thiên nghiêm trọng trả lời: “Hoàng thất Đại Chu!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.