Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2024: Chúc phúc!
Ss Tần
26/06/2024
Vô số ánh mắt đều đổ dồn vào Diệp Bắc Minh.
Thân thể mảnh khảnh của Phượng Cửu run rẩy, kinh ngạc nhìn anh!
Cô ta lập tức truyền âm: “Này, kêu anh diễn kịch chứ có bảo anh ra tay đâu!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười truyền âm lại: “Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho cho trọn vẹn chứ”.
Vì vậy cổ tay anh càng tăng thêm sức lực!
Lợi dụng ưu thế chiều cao, cả người Phượng Cửu gần như áp sát vào ngực Diệp Bắc Minh.
Một mùi hương nam tính nồng nàn ập thẳng vào mặt, hun đến mức gần như làm Phượng Cửu ngất đi, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng như tôm luộc.
Hô hấp cũng không khỏi tăng lên dồn dập.
Thậm chí.
Anh còn vươn năm ngón tay xuống dưới, dùng sức nắm lấy vị trí một tấc phía dưới vòng eo thon gọn của cô ta!
Mười điểm đàn hồi!
"Ah!"
Phượng Cửu kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai chân mềm nhũn vô lực.
Diệp Bắc Minh cười thầm: “Định lừa tôi? Không thu cô chút lãi sao được!”
“Quận chủ Phượng Cửu, em đang nghiêm túc sao?”
Giọng nói của Huyết Hồng run rẩy, không dám chấp nhận sự thật này!
Gương mặt tuyệt đẹp của Phượng Cửu đỏ bừng, gần như bổ nhào cả thân thể vào trong lồng ngực Diệp Bắc Minh!
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra giữa hai người này chắc chắn có vấn đề!
“Thằng nhóc này quét sạch thể diện của mình rồi!”
Phượng Cửu vừa xấu hổ vừa tức giận, bèn thò tay tới eo Diệp Bắc Minh, nhéo thật mạnh một cái!
Cô ta chỉ muốn trả thù Diệp Bắc Minh vì hành động sàm sỡ vừa rồi của anh!
Nhưng trong mắt Huyết Hồng, đây hoàn toàn là đang tán tỉnh lẫn nhau!
“Em…. em…. phụt…”, trước mắt Huyết Hồng tối sầm, vì quá đỗi giận dữ trong lòng mà phun ra một ngụm máu, đổ thẳng xuống đất!
“Công tử!”
Một đám người Huyết tộc vội vàng chạy lên bế Huyết Hồng dậy!
Vài ông lão Huyết tộc u ám mặt mày: “Được! Phượng tộc các người được lắm! Nếu quận chủ Phượng Cửu đã có người yêu, tại sao còn mời công tử nhà ta tới đây? Đây không phải là cố ý kích động cậu ấy sao?”
“Các vị, xin mọi người hãy nghe tôi giải thích đã…”
Vài ông lão của Phượng tộc vội vã bước tới.
“Hừ!”
Đám người Huyết tộc khịt mũi lạnh lùng, rồi nhanh chóng đưa Huyết Hồng rời đi!
“Ha ha ha ha ha!
Một tràng cười vang lên!
Mọi người khó hiểu quay lại nhìn Đế Cuồng, không lẽ Đế Cuồng cũng không thể chấp nhận sự thật này nên phát điên rồi sao?
Giây tiếp theo.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Đế Cuồng bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh cùng Phượng Cửu, nở nụ cười vô cùng ân cần: “Nếu quận chủ Phượng Cửu đây đã chọn được lang quân như ý!”
“Vậy tôi chỉ đành từ bỏ thôi! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
“Sớm sinh quý tử!”
Lời này vừa vang, tất cả mọi người đều choáng váng!
Nào đâu còn dáng vẻ điên cuồng giận dữ vừa rồi, không lẽ Đế Cuồng đổi tính rồi?
Không thể nào!
Đế Cuồng là người có thù tất báo, chúc phúc… tuyệt đối không phải tính cách của hắn.
Tiếp đó.
Đế Cuồng đưa tay vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Mày nhất định phải đối xử tốt với quận chủ Phượng Cửu đó!”
“Đế Cuồng, anh làm gì vậy?”
Phượng Cửu cảnh giác hỏi.
Đế Cuồng chỉ nở nụ cười vô hại, đáp: “Quận chủ Phượng Cửu à, tôi có làm gì đâu?”
“Không tin thì em hỏi hắn ta xem!”
Nói đoạn lại quay sang liếc Diệp Bắc Minh một cái đầy thâm ý: “Anh bạn, tao nói có đúng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, tên Đế Cuồng này vừa rồi lưu lại một ấn ký đó!”
“Dù cậu ở đâu, hắn ta cũng có thể nắm được vị trí của cậu!"
Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi cảm nhận được rồi!”
“Có cần xóa ấn ký này đi không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
“Không cần!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên hàn ý thấu xương.
Nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra mà lắc đầu: “Tiểu Cửu, anh ta không làm gì tôi cả!”
“Anh gọi tôi là gì?”, Phượng Cửu sửng sốt.
Trong mắt Đế Cuồng xẹt qua một tia sát ý lạnh băng nhưng lập tức che giấu đi!
Sau đó lại vỗ vai Diệp Bắc Minh, truyền âm một câu: “Cố lên phế vật, cố gắng mà sống cho tốt!”
“Một tên phế vật cảnh giới Nhập Đạo đê hèn cũng dám tranh Phượng Cửu với tao?”
“Tao không phải tên Huyết Hồng ngu xuẩn đó đâu, là Phượng Cửu kêu mày tới diễn kịch cho mọi người xem phải không? Đáng tiếc, đôi tay này của mày không nên vượt quá giới hạn!"
Dứt lời lại lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống đôi tay của Diệp Bắc Minh.
“Đế Cuồng tao đảm bảo, mỗi một phút một giây tiếp theo mày đều sẽ phải sống trong nỗi hãi hùng vô tận!”
Đợi cho đến khi người của Đế tộc rời khỏi.
Mấy ông lão của Phượng tộc mới nghiêm mặt bước tới: “Phượng Cửu, con đây là có ý gì? Chuyện hôn nhân quan trọng sao có thể coi như trò đùa?”
“Huống hồ trong cơ thể con còn mang chân huyết của Phượng tộc!”
“Người này mới chỉ đột phá tới cảnh giới Nhập Đạo cỏn con, ngay cả tư cách làm bảo vệ cho con cũng không có, con vậy mà lựa chọn cậu ta trở thành người đàn ông của mình?”
Một bà lão giơ tay, ném ra một chiếc nhẫn chứa vật, lạnh lùng quát Diệp Bắc Minh:
“Nhóc con, lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
“Đừng tưởng rằng chúng tôi không nhìn ra được cậu là tấm chắn mà Phượng Cửu kéo tới!”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Xem ra những người này đều không phải là kẻ ngốc!
Phượng Cửu cười lạnh một tiếng: “Ai nói anh ấy chỉ là tấm chắn? Anh ấy là người đàn ông mà Phượng Cửu tôi nhìn trúng!”
“Đi thôi! Tới Loan Phượng Các!”
Dứt lời liền nắm lấy tay Diệp Bắc Minh, dậm chân lao thẳng về phía Phượng tộc Cố thành··
“Loan Phượng Các? Phượng Cửu con nghiêm túc đấy à?”
Sắc mặt bà lão đại biến: “Mau ngăn chúng lại!”
Tốc độ của Phượng Cửu cực nhanh, dẫn Diệp Bắc Minh một đường đi thẳng tới bên ngoài một tòa cung điện bằng gỗ.
Một tấm bảng lớn khắc ba chữ: Loan Phượng Các!
Phượng Cửu không chút do dự, kéo Diệp Bắc Minh bước vào bên trong!
Trong phút chốc, toàn bộ Phượng tộc Cố thành đều rung chuyển!
Một màn ánh sáng màu máu vọt thẳng lên trời, bao trùm lấy toàn bộ Loan Phượng Các.
Trận pháp dưới lòng đất được kích hoạt, ánh sáng máu ngưng tụ thành hai con phượng hoàng, không ngừng bay lượn phía trên Loan Phượng Các!
"Cái này……"
Khi bà lão và những người khác chạy đến và nhìn thấy cảnh tượng này đều đứng hình tại chỗ.
Phượng Cửu thấy mọi người bị chặn lại ở bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được rồi, bọn họ không vào được nữa đâu”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Chuyện này náo động quá lớn không phải là ý định ban đầu của tôi!”
“Chúng ta đã thỏa thuận là tôi theo cô trở về Phượng tộc một chuyến, cô sẽ giúp tôi tiến vào cấm địa Thiên Ma!”
“Cầm lấy!”
Phượng Cửu nhấc tay ném qua một chiếc bình ngọc!
Bên trong chính là tinh huyết của Huyết Hồng mà cô ta đã lén lút thu thập được!
“Tinh huyết của Đế Cuồng tôi sẽ nghĩ biện pháp sau!”
“Anh yên tâm chuyện tôi đã hứa nhất định sẽ làm được!”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại.
Lúc này đang có hàng nghìn người tụ tập bên ngoài Loan Phượng Các, hơn nữa số lượng càng ngày càng đông: “Nơi này còn lối ra nào khác không? Tôi sẽ tự nghĩ cách lấy được máu tươi của Đế Cuồng!”
“Cô đưa tinh huyết của mình cho tôi, chúng ta giải tán tại đây!”
Sắc mặt Phượng Cửu có chút kỳ quái: "Không có đường ra khác nữa rồi, trừ phi..."
Nói tới đây gương măt xinh đẹp của cô ta thoắt cái đỏ lựng!
Diệp Bắc Minh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng: "Trừ khi cái gì?"
Phượng Cửu cắn môi đỏ mọng, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh nói: “Anh có biết Loan Phượng Các là nơi thế nào không? Sau khi con gái của Phượng tộc chúng tôi trưởng thành, một khi kết hôn!”
“Vào đêm tân hôn đều phải trao đi trinh tiết tại Loan Phượng Các này!”
“Một khi con gái Phượng tộc cùng đàn ông tiến vào Loan Phượng Các, bọn họ… nhất định phải..."
Vài chữ cuối cùng đã nhỏ tới mức như tiếng muỗi kêu không nghe thấy được!
"Mẹ kiếp!"
Sau khi nghe rõ ràng lời này, Diệp Bắc Minh xém chút giật mình nhảy dựng lên: “Cô gái, cô mất trí rồi à? Tại sao lại đưa tôi đến đây?"
……
Đế Cuồng vừa trở về nơi ở của mình thì tin tức từ Phượng tộc đã tức khắc truyền tới!
“Ngươi nói cái gì? Phượng Cửu kéo tên phế vật đó vào Loan Phượng Các rồi?”
Hai cánh tay hắn run rẩy, con ngươi lập tức hằn đầy tia máu: “Khốn kiếp!”
Một phát đánh nát người đưa tin thành sương máu!
“Giám sát kỹ càng cho tôi! Chỉ cần tên phế vật đó ra khỏi Loan Phượng Các, rời khỏi Phượng tộc Cố thành, tôi muốn hắn phải chết không toàn thây!”·
Tầng phòng ngự trong lòng Đế Cuồng hoàn toàn sụp đổ!
Một ngày!
Hai ngày!
Ba ngày!
Trọn vẹn đã ba ngày trôi qua, Diệp Bắc Minh cùng Phượng Cửu vẫn chưa bước chân khỏi Loan Phượng Các.
Những người đến báo cáo hàng ngày sẽ không có ngoại lệ nào khác ngoài kết cục bị Đế Cuồng đánh chết tại chỗ!
“Đôi nam nữ chó má này rốt cuộc còn muốn làm trong bao lâu?
Đáng chết! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
Thân thể mảnh khảnh của Phượng Cửu run rẩy, kinh ngạc nhìn anh!
Cô ta lập tức truyền âm: “Này, kêu anh diễn kịch chứ có bảo anh ra tay đâu!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười truyền âm lại: “Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho cho trọn vẹn chứ”.
Vì vậy cổ tay anh càng tăng thêm sức lực!
Lợi dụng ưu thế chiều cao, cả người Phượng Cửu gần như áp sát vào ngực Diệp Bắc Minh.
Một mùi hương nam tính nồng nàn ập thẳng vào mặt, hun đến mức gần như làm Phượng Cửu ngất đi, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng như tôm luộc.
Hô hấp cũng không khỏi tăng lên dồn dập.
Thậm chí.
Anh còn vươn năm ngón tay xuống dưới, dùng sức nắm lấy vị trí một tấc phía dưới vòng eo thon gọn của cô ta!
Mười điểm đàn hồi!
"Ah!"
Phượng Cửu kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai chân mềm nhũn vô lực.
Diệp Bắc Minh cười thầm: “Định lừa tôi? Không thu cô chút lãi sao được!”
“Quận chủ Phượng Cửu, em đang nghiêm túc sao?”
Giọng nói của Huyết Hồng run rẩy, không dám chấp nhận sự thật này!
Gương mặt tuyệt đẹp của Phượng Cửu đỏ bừng, gần như bổ nhào cả thân thể vào trong lồng ngực Diệp Bắc Minh!
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra giữa hai người này chắc chắn có vấn đề!
“Thằng nhóc này quét sạch thể diện của mình rồi!”
Phượng Cửu vừa xấu hổ vừa tức giận, bèn thò tay tới eo Diệp Bắc Minh, nhéo thật mạnh một cái!
Cô ta chỉ muốn trả thù Diệp Bắc Minh vì hành động sàm sỡ vừa rồi của anh!
Nhưng trong mắt Huyết Hồng, đây hoàn toàn là đang tán tỉnh lẫn nhau!
“Em…. em…. phụt…”, trước mắt Huyết Hồng tối sầm, vì quá đỗi giận dữ trong lòng mà phun ra một ngụm máu, đổ thẳng xuống đất!
“Công tử!”
Một đám người Huyết tộc vội vàng chạy lên bế Huyết Hồng dậy!
Vài ông lão Huyết tộc u ám mặt mày: “Được! Phượng tộc các người được lắm! Nếu quận chủ Phượng Cửu đã có người yêu, tại sao còn mời công tử nhà ta tới đây? Đây không phải là cố ý kích động cậu ấy sao?”
“Các vị, xin mọi người hãy nghe tôi giải thích đã…”
Vài ông lão của Phượng tộc vội vã bước tới.
“Hừ!”
Đám người Huyết tộc khịt mũi lạnh lùng, rồi nhanh chóng đưa Huyết Hồng rời đi!
“Ha ha ha ha ha!
Một tràng cười vang lên!
Mọi người khó hiểu quay lại nhìn Đế Cuồng, không lẽ Đế Cuồng cũng không thể chấp nhận sự thật này nên phát điên rồi sao?
Giây tiếp theo.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Đế Cuồng bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh cùng Phượng Cửu, nở nụ cười vô cùng ân cần: “Nếu quận chủ Phượng Cửu đây đã chọn được lang quân như ý!”
“Vậy tôi chỉ đành từ bỏ thôi! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
“Sớm sinh quý tử!”
Lời này vừa vang, tất cả mọi người đều choáng váng!
Nào đâu còn dáng vẻ điên cuồng giận dữ vừa rồi, không lẽ Đế Cuồng đổi tính rồi?
Không thể nào!
Đế Cuồng là người có thù tất báo, chúc phúc… tuyệt đối không phải tính cách của hắn.
Tiếp đó.
Đế Cuồng đưa tay vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Mày nhất định phải đối xử tốt với quận chủ Phượng Cửu đó!”
“Đế Cuồng, anh làm gì vậy?”
Phượng Cửu cảnh giác hỏi.
Đế Cuồng chỉ nở nụ cười vô hại, đáp: “Quận chủ Phượng Cửu à, tôi có làm gì đâu?”
“Không tin thì em hỏi hắn ta xem!”
Nói đoạn lại quay sang liếc Diệp Bắc Minh một cái đầy thâm ý: “Anh bạn, tao nói có đúng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, tên Đế Cuồng này vừa rồi lưu lại một ấn ký đó!”
“Dù cậu ở đâu, hắn ta cũng có thể nắm được vị trí của cậu!"
Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi cảm nhận được rồi!”
“Có cần xóa ấn ký này đi không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
“Không cần!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên hàn ý thấu xương.
Nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra mà lắc đầu: “Tiểu Cửu, anh ta không làm gì tôi cả!”
“Anh gọi tôi là gì?”, Phượng Cửu sửng sốt.
Trong mắt Đế Cuồng xẹt qua một tia sát ý lạnh băng nhưng lập tức che giấu đi!
Sau đó lại vỗ vai Diệp Bắc Minh, truyền âm một câu: “Cố lên phế vật, cố gắng mà sống cho tốt!”
“Một tên phế vật cảnh giới Nhập Đạo đê hèn cũng dám tranh Phượng Cửu với tao?”
“Tao không phải tên Huyết Hồng ngu xuẩn đó đâu, là Phượng Cửu kêu mày tới diễn kịch cho mọi người xem phải không? Đáng tiếc, đôi tay này của mày không nên vượt quá giới hạn!"
Dứt lời lại lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống đôi tay của Diệp Bắc Minh.
“Đế Cuồng tao đảm bảo, mỗi một phút một giây tiếp theo mày đều sẽ phải sống trong nỗi hãi hùng vô tận!”
Đợi cho đến khi người của Đế tộc rời khỏi.
Mấy ông lão của Phượng tộc mới nghiêm mặt bước tới: “Phượng Cửu, con đây là có ý gì? Chuyện hôn nhân quan trọng sao có thể coi như trò đùa?”
“Huống hồ trong cơ thể con còn mang chân huyết của Phượng tộc!”
“Người này mới chỉ đột phá tới cảnh giới Nhập Đạo cỏn con, ngay cả tư cách làm bảo vệ cho con cũng không có, con vậy mà lựa chọn cậu ta trở thành người đàn ông của mình?”
Một bà lão giơ tay, ném ra một chiếc nhẫn chứa vật, lạnh lùng quát Diệp Bắc Minh:
“Nhóc con, lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
“Đừng tưởng rằng chúng tôi không nhìn ra được cậu là tấm chắn mà Phượng Cửu kéo tới!”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Xem ra những người này đều không phải là kẻ ngốc!
Phượng Cửu cười lạnh một tiếng: “Ai nói anh ấy chỉ là tấm chắn? Anh ấy là người đàn ông mà Phượng Cửu tôi nhìn trúng!”
“Đi thôi! Tới Loan Phượng Các!”
Dứt lời liền nắm lấy tay Diệp Bắc Minh, dậm chân lao thẳng về phía Phượng tộc Cố thành··
“Loan Phượng Các? Phượng Cửu con nghiêm túc đấy à?”
Sắc mặt bà lão đại biến: “Mau ngăn chúng lại!”
Tốc độ của Phượng Cửu cực nhanh, dẫn Diệp Bắc Minh một đường đi thẳng tới bên ngoài một tòa cung điện bằng gỗ.
Một tấm bảng lớn khắc ba chữ: Loan Phượng Các!
Phượng Cửu không chút do dự, kéo Diệp Bắc Minh bước vào bên trong!
Trong phút chốc, toàn bộ Phượng tộc Cố thành đều rung chuyển!
Một màn ánh sáng màu máu vọt thẳng lên trời, bao trùm lấy toàn bộ Loan Phượng Các.
Trận pháp dưới lòng đất được kích hoạt, ánh sáng máu ngưng tụ thành hai con phượng hoàng, không ngừng bay lượn phía trên Loan Phượng Các!
"Cái này……"
Khi bà lão và những người khác chạy đến và nhìn thấy cảnh tượng này đều đứng hình tại chỗ.
Phượng Cửu thấy mọi người bị chặn lại ở bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được rồi, bọn họ không vào được nữa đâu”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Chuyện này náo động quá lớn không phải là ý định ban đầu của tôi!”
“Chúng ta đã thỏa thuận là tôi theo cô trở về Phượng tộc một chuyến, cô sẽ giúp tôi tiến vào cấm địa Thiên Ma!”
“Cầm lấy!”
Phượng Cửu nhấc tay ném qua một chiếc bình ngọc!
Bên trong chính là tinh huyết của Huyết Hồng mà cô ta đã lén lút thu thập được!
“Tinh huyết của Đế Cuồng tôi sẽ nghĩ biện pháp sau!”
“Anh yên tâm chuyện tôi đã hứa nhất định sẽ làm được!”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại.
Lúc này đang có hàng nghìn người tụ tập bên ngoài Loan Phượng Các, hơn nữa số lượng càng ngày càng đông: “Nơi này còn lối ra nào khác không? Tôi sẽ tự nghĩ cách lấy được máu tươi của Đế Cuồng!”
“Cô đưa tinh huyết của mình cho tôi, chúng ta giải tán tại đây!”
Sắc mặt Phượng Cửu có chút kỳ quái: "Không có đường ra khác nữa rồi, trừ phi..."
Nói tới đây gương măt xinh đẹp của cô ta thoắt cái đỏ lựng!
Diệp Bắc Minh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng: "Trừ khi cái gì?"
Phượng Cửu cắn môi đỏ mọng, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh nói: “Anh có biết Loan Phượng Các là nơi thế nào không? Sau khi con gái của Phượng tộc chúng tôi trưởng thành, một khi kết hôn!”
“Vào đêm tân hôn đều phải trao đi trinh tiết tại Loan Phượng Các này!”
“Một khi con gái Phượng tộc cùng đàn ông tiến vào Loan Phượng Các, bọn họ… nhất định phải..."
Vài chữ cuối cùng đã nhỏ tới mức như tiếng muỗi kêu không nghe thấy được!
"Mẹ kiếp!"
Sau khi nghe rõ ràng lời này, Diệp Bắc Minh xém chút giật mình nhảy dựng lên: “Cô gái, cô mất trí rồi à? Tại sao lại đưa tôi đến đây?"
……
Đế Cuồng vừa trở về nơi ở của mình thì tin tức từ Phượng tộc đã tức khắc truyền tới!
“Ngươi nói cái gì? Phượng Cửu kéo tên phế vật đó vào Loan Phượng Các rồi?”
Hai cánh tay hắn run rẩy, con ngươi lập tức hằn đầy tia máu: “Khốn kiếp!”
Một phát đánh nát người đưa tin thành sương máu!
“Giám sát kỹ càng cho tôi! Chỉ cần tên phế vật đó ra khỏi Loan Phượng Các, rời khỏi Phượng tộc Cố thành, tôi muốn hắn phải chết không toàn thây!”·
Tầng phòng ngự trong lòng Đế Cuồng hoàn toàn sụp đổ!
Một ngày!
Hai ngày!
Ba ngày!
Trọn vẹn đã ba ngày trôi qua, Diệp Bắc Minh cùng Phượng Cửu vẫn chưa bước chân khỏi Loan Phượng Các.
Những người đến báo cáo hàng ngày sẽ không có ngoại lệ nào khác ngoài kết cục bị Đế Cuồng đánh chết tại chỗ!
“Đôi nam nữ chó má này rốt cuộc còn muốn làm trong bao lâu?
Đáng chết! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.