Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1264: Cô gái dưới đáy hồ
Ss Tần
23/12/2023
Nó quay đầu lặn sâu xuống dưới đáy hồ.
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Đánh lén xong rồi chạy à? Mơ đi!”
Anh khởi động chân nguyên, bơi về phía Kim Long kia.
Diệp Bắc Minh tăng tốc hết mức, tốc độ vô cùng khủng khiếp, Kim Long không thể nào chạy thoát được.
Cuối cùng.
Kim Long chạy trốn xuống dưới đáy hồ, hóa thành một vầng sáng vàng kim chui vào cơ thể một cô gái.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có người ư? Còn sống hay chết rồi thế?”
Dưới đáy hồ là một tảng nham thạch khổng lồ màu đen, bên trên khắc đầy những ký hiệu cổ xưa.
Một cô gái đang bình yên nằm giữa tảng nham thạch đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Là người chết mà cũng là người sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tiểu Tháp, có nghĩa là gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không giải thích: “Tới đó xem thử trước đã!”
Diệp Bắc Minh xuôi theo dòng nước lặn xuống chỗ cô gái đó.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là người giả sao?”
“Là người thật!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
“Không thể nào? Đây là người thật sao?”
Diệp Bắc Minh không dám tin.
Cô gái trước mắt anh hoàn mỹ không chút tì vết, cơ thể tinh xảo như viên ngọc được chạm khắc kỹ càng.
Hoàn mỹ một cách kỳ lạ, không hề có chút tỳ vết nào.
Vậy nên Diệp Bắc Minh mới cho rằng đây là người giả.
“Cậu thử chút đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo cổ tay cô gái kia.
Cổ tay cô gái rất mềm mại, trông giống như đang ngủ vậy.
Thậm chí còn có độ ấm.
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng: “Còn sống?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không, cô gái đó đã chết rồi!”
“Chết rồi sao cơ thể còn ấm?”
“Cơ thể đó còn sống!”
“Nghĩa là sao?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiểu Tháp, đừng chơi trò ấp ấp mở mở nữa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thừa nước đục thả câu mà chỉ đáp: “Nói cách khác, thần hồn của cô gái đó đã chết nhưng cơ thể vẫn sống!”
Diệp Bắc Minh lại càng thêm kinh ngạc: “Thần hồn đã chết nhưng cơ thể vẫn sống! Lẽ nào nó không bị thối rữa sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đây là cơ thể được Long Thai nuôi dưỡng nên sẽ không bị thối rữa!”
“Nhóc, ăn cô gái đó đi!”
Diệp Bắc Minh hoảng sợ: “Ôi vãi, Tiểu Tháp, ông đừng nói bậy nha!”
“Tôi không có ham mê đặc biệt gì đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức ngất: “Nhóc à, cậu đang nghĩ cái quái gì thế, bổn tháp bảo cậu ăn cô gái đó!”
“Là ý trên mặt chữ, ăn cô gái đó như ăn vặt vậy!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Tiểu Tháp, ông bảo tôi ăn thịt người à?”
Anh quyết đoán từ chối: “Không thể nào!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nhóc à, cô gái đó được ngưng tụ từ Long Thai!”
“Nói cách khác, tất cả máu thịt trên người cô gái đó đều do sức mạnh trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ biến thành!”
“Long Thai đã bị cô gái đó cướp trước rồi, cậu không ăn thì thật lãng phí!”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Tháp Càn Khôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi cô gái này còn sống chắc chắn đã bị trọng thương, đến cả cơ thể cũng bị hủy hoại!”
“Một phần tàn hồn của cô gái đó chạy tới đây, đánh nát Long Thai để tạo ra cơ thể mới cho chính mình!”
“Vậy nên, bây giờ cô gái đó là Long Thai, Long Thai chính là cô gái đó!”
“Ăn hay không phụ thuộc vào quyết định của cậu!”
Dứt lời, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.
Diệp Bắc Minh do dự vài giây rồi lấy đỉnh Thái Cực ra: “Mình không tài nào ăn thịt người được, nhưng nếu luyện cô gái đó thành đan dược thì mình còn chấp nhận nuốt!”
Anh bước lên ôm lấy cô gái kia.
Một cảm giác mềm mại như không xương truyền tới.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói cực kỳ phẫn nộ xen lẫn sự ngạo mạn vang lên: “Phàm nhân kia, lá gan thật to!”
“Dám khinh nhờn bản đế, quấy rầy giấc ngủ của bản đế!”
Rầm!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, máu tươi trào ra từ thất khiếp.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả nhiên là cô chưa chết!”
...
Cùng lúc đó, trên đỉnh Thang Trời.
Sở Đẳng Nhàn tối sầm mặt mày lội từ dưới nước lên.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
“Cấm chế dưới đáy nước bị khởi động rồi, nếu để cậu ta dung hợp Long Thai chẳng phải dâng không cho cậu ta rồi còn gì!”
Sở Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình.
Mọi người ngừng thở, không một ai dám quấy rầy Sở Đẳng Nhàn.
Bỗng nhiên.
Dư Khôn nịnh nọt cười bảo: “Đại nhân, người muốn Diệp Càn Khôn đi ra ư?”
“Ở chỗ tôi có một cách ạ!”
Sở Đẳng Nhàn nhìn sang Dư Khôn, một luồng áp lực khủng khiếp giáng xuống.
“Nếu cách của cậu vô dụng thì tôi sẽ cho cậu biết cái gì là sống không bằng chết!”
Bùm!
Hai chân Dư Khôn nhũn ra, quỳ gối xuống đất: “Đại nhân, khi Diệp Càn Khôn leo lên Thang Trời có dẫn theo mấy ả đàn bà!”
Rồi anh ta chỉ vào Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ.
“Dùng mạng của mấy ả đó mà mồi dụ thì hẳn Diệp Càn Khôn sẽ xuất hiện!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Đánh lén xong rồi chạy à? Mơ đi!”
Anh khởi động chân nguyên, bơi về phía Kim Long kia.
Diệp Bắc Minh tăng tốc hết mức, tốc độ vô cùng khủng khiếp, Kim Long không thể nào chạy thoát được.
Cuối cùng.
Kim Long chạy trốn xuống dưới đáy hồ, hóa thành một vầng sáng vàng kim chui vào cơ thể một cô gái.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có người ư? Còn sống hay chết rồi thế?”
Dưới đáy hồ là một tảng nham thạch khổng lồ màu đen, bên trên khắc đầy những ký hiệu cổ xưa.
Một cô gái đang bình yên nằm giữa tảng nham thạch đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Là người chết mà cũng là người sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tiểu Tháp, có nghĩa là gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không giải thích: “Tới đó xem thử trước đã!”
Diệp Bắc Minh xuôi theo dòng nước lặn xuống chỗ cô gái đó.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là người giả sao?”
“Là người thật!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
“Không thể nào? Đây là người thật sao?”
Diệp Bắc Minh không dám tin.
Cô gái trước mắt anh hoàn mỹ không chút tì vết, cơ thể tinh xảo như viên ngọc được chạm khắc kỹ càng.
Hoàn mỹ một cách kỳ lạ, không hề có chút tỳ vết nào.
Vậy nên Diệp Bắc Minh mới cho rằng đây là người giả.
“Cậu thử chút đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo cổ tay cô gái kia.
Cổ tay cô gái rất mềm mại, trông giống như đang ngủ vậy.
Thậm chí còn có độ ấm.
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng: “Còn sống?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không, cô gái đó đã chết rồi!”
“Chết rồi sao cơ thể còn ấm?”
“Cơ thể đó còn sống!”
“Nghĩa là sao?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiểu Tháp, đừng chơi trò ấp ấp mở mở nữa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thừa nước đục thả câu mà chỉ đáp: “Nói cách khác, thần hồn của cô gái đó đã chết nhưng cơ thể vẫn sống!”
Diệp Bắc Minh lại càng thêm kinh ngạc: “Thần hồn đã chết nhưng cơ thể vẫn sống! Lẽ nào nó không bị thối rữa sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đây là cơ thể được Long Thai nuôi dưỡng nên sẽ không bị thối rữa!”
“Nhóc, ăn cô gái đó đi!”
Diệp Bắc Minh hoảng sợ: “Ôi vãi, Tiểu Tháp, ông đừng nói bậy nha!”
“Tôi không có ham mê đặc biệt gì đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức ngất: “Nhóc à, cậu đang nghĩ cái quái gì thế, bổn tháp bảo cậu ăn cô gái đó!”
“Là ý trên mặt chữ, ăn cô gái đó như ăn vặt vậy!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Tiểu Tháp, ông bảo tôi ăn thịt người à?”
Anh quyết đoán từ chối: “Không thể nào!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nhóc à, cô gái đó được ngưng tụ từ Long Thai!”
“Nói cách khác, tất cả máu thịt trên người cô gái đó đều do sức mạnh trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ biến thành!”
“Long Thai đã bị cô gái đó cướp trước rồi, cậu không ăn thì thật lãng phí!”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Tháp Càn Khôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi cô gái này còn sống chắc chắn đã bị trọng thương, đến cả cơ thể cũng bị hủy hoại!”
“Một phần tàn hồn của cô gái đó chạy tới đây, đánh nát Long Thai để tạo ra cơ thể mới cho chính mình!”
“Vậy nên, bây giờ cô gái đó là Long Thai, Long Thai chính là cô gái đó!”
“Ăn hay không phụ thuộc vào quyết định của cậu!”
Dứt lời, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.
Diệp Bắc Minh do dự vài giây rồi lấy đỉnh Thái Cực ra: “Mình không tài nào ăn thịt người được, nhưng nếu luyện cô gái đó thành đan dược thì mình còn chấp nhận nuốt!”
Anh bước lên ôm lấy cô gái kia.
Một cảm giác mềm mại như không xương truyền tới.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói cực kỳ phẫn nộ xen lẫn sự ngạo mạn vang lên: “Phàm nhân kia, lá gan thật to!”
“Dám khinh nhờn bản đế, quấy rầy giấc ngủ của bản đế!”
Rầm!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, máu tươi trào ra từ thất khiếp.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả nhiên là cô chưa chết!”
...
Cùng lúc đó, trên đỉnh Thang Trời.
Sở Đẳng Nhàn tối sầm mặt mày lội từ dưới nước lên.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
“Cấm chế dưới đáy nước bị khởi động rồi, nếu để cậu ta dung hợp Long Thai chẳng phải dâng không cho cậu ta rồi còn gì!”
Sở Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình.
Mọi người ngừng thở, không một ai dám quấy rầy Sở Đẳng Nhàn.
Bỗng nhiên.
Dư Khôn nịnh nọt cười bảo: “Đại nhân, người muốn Diệp Càn Khôn đi ra ư?”
“Ở chỗ tôi có một cách ạ!”
Sở Đẳng Nhàn nhìn sang Dư Khôn, một luồng áp lực khủng khiếp giáng xuống.
“Nếu cách của cậu vô dụng thì tôi sẽ cho cậu biết cái gì là sống không bằng chết!”
Bùm!
Hai chân Dư Khôn nhũn ra, quỳ gối xuống đất: “Đại nhân, khi Diệp Càn Khôn leo lên Thang Trời có dẫn theo mấy ả đàn bà!”
Rồi anh ta chỉ vào Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ.
“Dùng mạng của mấy ả đó mà mồi dụ thì hẳn Diệp Càn Khôn sẽ xuất hiện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.