Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1755: Cơ hội sống
Ss Tần
09/04/2024
“Kiếm khí sát phạt bị nuốt chửng rồi? Làm sao có thể?”
Vẻ mặt của đám sát thủ của Thiên Sát Môn biến sắc!
Một người trong đó gầm lên: “Tiếp tục! Đừng tiếc sức mạnh trong cơ thể!”
“Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, dù có chết cũng phải kéo Diệp Bắc Minh lên đường cùng!”
“Giết!”
Mười sáu ngươi cùng hô lớn, cùng chém ra trường kiếm trong tay!
Vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt bùng phát, xung quanh đầy tiếng quỷ khóc sói gào, khủng bố hơn lúc ban đầu không chỉ mấy lần!
Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đảo quét không trung, sau khi xoay tròn một vòng trên hư không!
Không chỉ nuốt chửng toàn bộ kiếm khí, ngay cả vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt cũng bị nó nuốt chửng: “Không đủ, không đủ! Chủ nhân, tôi muốn ăn luôn những người này!”
“Một thanh kiếm biết nói?”
Vẻ mặt của mười sáu sát thủ đều cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi kinh khủng!
“Mặc kệ thanh kiếm đó, cùng tự hủy, lôi theo Diệp Bắc Minh chết cùng!”
Đột nhiên, đội trưởng sát thủ quát nói.
Ầm ầm!
Gần như trong tích tắc, cả sơn cốc giống như bị đạt hạt nhân tấn công!
Một đám mây nấm nổi lên!
“Ha ha ha… chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi!”
Đội trưởng sát thủ bị sức mạnh bùng nổ đánh bay, nằm dưới đất phun ra ngụm máu tươi: “Mười năm thần tôn đỉnh phong tự hủy, cho dù mày là cảnh giới thần hoàng cũng phải chết!”
Vừa dứt lời.
“Tiếc là tao không phải cảnh giới thần hoàng!”
Ánh lửa tỏa ra ngập trời, Diệp Bắc Minh bước ra như người không có việc gì!
Vạn Lăng Phong đứng phía sau Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đầy kinh sợ!
Mười sáu cảnh giới thần tôn tự hủy, sánh ngang với quả bom hạt nhân nổ ở khu vực trung tâm!
Ông ta cũng nghĩ mình sẽ chết chắc, không ngờ trốn phía sau Diệp Bắc Minh lại vẫn sống sót!
‘Rốt cuộc Diệp soái là quái vật gì! Nói như vậy chẳng phải bom hạt nhân cũng không nổ chết được cậu ta ư? Vãi! Vãi! Vãi!”
Vạn Lăng Phong thở hổn hển, lồng ngưng nhấp nhô điên cuồng!
“Mày!”
Đồng tử của đội trưởng sát thủ run lên!
Lúc này, giọng lạnh lảnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chủ nhân, mấy tên này tự hủy cũng gây ra năng lượng rất lớn đấy!”
“Vẫn còn một tên, hay là cũng cho hắn tự hủy, tôi lại ăn một bữa?”
Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Đội trưởng sát thủ không ngừng run lên, sợ đến tìm sắp nổ tung!
Thanh kiếm này là quái vật gì?
Lại có thể coi năng lượng của võ giả tự hủy tạo ra thành đồ ăn?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giữ lại đã, tôi còn muốn hỏi hắn vài câu!”
Đội trưởng sát thủ phản ứng lại: “Diệp Bắc Minh, lần này mày thắng rồi, nhưng sớm muộn gì mày cũng chết dưới tay Thiên Sát Môn thôi!”
Kiếm trong tay chém về phía đầu của mình!
“Muốn chết trước mặt tao hả?”
Diệp Bắc Minh cười.
Một cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của tên sát thủ hạ lệnh tự hủy!
‘Choang’ một tiếng giòn tan, kiếm trong tay rơi xuống đất!
‘Mày làm gì tao hả?”, trong lòng tên đội trưởng sát thủ trầm xuống.
Diệp Bắc Minh khinh miệt nhìn hắn: “Vừa nãy mày không tự hủy cùng đồng đội của mày, cho thấy mày cũng là kẻ sợ chết!”
“Tao cho mày một cơ hội sống, quay về nói với cấp trên của mày!”
“Đưa Tiêu Tiêu lành lặn toàn vẹn về đây, nếu cô ta thiếu một cọng tóc, tao bảo đảm diệt cả Thiên Sát Môn!”
Giơ tay thu hồi kim châm!
Tên đội trưởng sát thủ ngẩn người, mình lại hoạt động được trở lại: “Mày… mày tha cho tao đi thật?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khinh thường: “Trong mắt tao, mày truyền về một câu nói này còn có giá trị hơn cái mạng của mày!”
“Mày!”
Trong mắt đội trưởng sát thủ lóe lên tia lửa giận: “Diệp Bắc Minh, mày sẽ hối hận!”
Đứng lên biến mất trong tầm mắt!
…
Phân đà số chín Thiên Sát Môn.
Cả hội trường bày đầy dụng cụ hành hình, dưới đất đã nhuốm máu đỏ tươi!
Trên đài cao!
Tiêu Tiêu bi sợi xích xuyên bả vai, trên người đã ướt dẫm máu tươi!
Máu tươi nhỏ xuống tí tách, men theo ngón châm bị đâm mười kim châm chảy xuống vũng máu dưới đất!
Máu tươi men theo vũng máu chảy xuống đài cao, một đám võ gải bị xích cổ phía dưới điên cuồng liếm máu tươi!
“Biết Thiên Sát Môn sẽ đối phó thế nào với phản đồ rồi chứ?”
“Nói đi! Rốt cuộc ai đã hủy diệt phân đà số một trăm linh tám? Tại sao cô lại ở Thái Dương Tông?”
“Giữa cô và Diệp Bắc Minh rốt cuộc có quan hệ gì? Có phải kẻ đứng sau Diệp Bắc Minh tiêu diệt phân đà số chín không?”, một người đàn ông áo choàng đen cất giọng lạnh lùng hỏi.
Người này chính là đà chủ của phân đà số chín!
Tiêu Tiêu yếu ớt cười: “Ha ha!”
“Tôi thấy cô rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt đấy!”
Con mắt của đà chủ phân đà số chín trầm xuống.
Vẻ mặt của đám sát thủ của Thiên Sát Môn biến sắc!
Một người trong đó gầm lên: “Tiếp tục! Đừng tiếc sức mạnh trong cơ thể!”
“Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, dù có chết cũng phải kéo Diệp Bắc Minh lên đường cùng!”
“Giết!”
Mười sáu ngươi cùng hô lớn, cùng chém ra trường kiếm trong tay!
Vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt bùng phát, xung quanh đầy tiếng quỷ khóc sói gào, khủng bố hơn lúc ban đầu không chỉ mấy lần!
Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đảo quét không trung, sau khi xoay tròn một vòng trên hư không!
Không chỉ nuốt chửng toàn bộ kiếm khí, ngay cả vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt cũng bị nó nuốt chửng: “Không đủ, không đủ! Chủ nhân, tôi muốn ăn luôn những người này!”
“Một thanh kiếm biết nói?”
Vẻ mặt của mười sáu sát thủ đều cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi kinh khủng!
“Mặc kệ thanh kiếm đó, cùng tự hủy, lôi theo Diệp Bắc Minh chết cùng!”
Đột nhiên, đội trưởng sát thủ quát nói.
Ầm ầm!
Gần như trong tích tắc, cả sơn cốc giống như bị đạt hạt nhân tấn công!
Một đám mây nấm nổi lên!
“Ha ha ha… chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi!”
Đội trưởng sát thủ bị sức mạnh bùng nổ đánh bay, nằm dưới đất phun ra ngụm máu tươi: “Mười năm thần tôn đỉnh phong tự hủy, cho dù mày là cảnh giới thần hoàng cũng phải chết!”
Vừa dứt lời.
“Tiếc là tao không phải cảnh giới thần hoàng!”
Ánh lửa tỏa ra ngập trời, Diệp Bắc Minh bước ra như người không có việc gì!
Vạn Lăng Phong đứng phía sau Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đầy kinh sợ!
Mười sáu cảnh giới thần tôn tự hủy, sánh ngang với quả bom hạt nhân nổ ở khu vực trung tâm!
Ông ta cũng nghĩ mình sẽ chết chắc, không ngờ trốn phía sau Diệp Bắc Minh lại vẫn sống sót!
‘Rốt cuộc Diệp soái là quái vật gì! Nói như vậy chẳng phải bom hạt nhân cũng không nổ chết được cậu ta ư? Vãi! Vãi! Vãi!”
Vạn Lăng Phong thở hổn hển, lồng ngưng nhấp nhô điên cuồng!
“Mày!”
Đồng tử của đội trưởng sát thủ run lên!
Lúc này, giọng lạnh lảnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chủ nhân, mấy tên này tự hủy cũng gây ra năng lượng rất lớn đấy!”
“Vẫn còn một tên, hay là cũng cho hắn tự hủy, tôi lại ăn một bữa?”
Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Đội trưởng sát thủ không ngừng run lên, sợ đến tìm sắp nổ tung!
Thanh kiếm này là quái vật gì?
Lại có thể coi năng lượng của võ giả tự hủy tạo ra thành đồ ăn?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giữ lại đã, tôi còn muốn hỏi hắn vài câu!”
Đội trưởng sát thủ phản ứng lại: “Diệp Bắc Minh, lần này mày thắng rồi, nhưng sớm muộn gì mày cũng chết dưới tay Thiên Sát Môn thôi!”
Kiếm trong tay chém về phía đầu của mình!
“Muốn chết trước mặt tao hả?”
Diệp Bắc Minh cười.
Một cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của tên sát thủ hạ lệnh tự hủy!
‘Choang’ một tiếng giòn tan, kiếm trong tay rơi xuống đất!
‘Mày làm gì tao hả?”, trong lòng tên đội trưởng sát thủ trầm xuống.
Diệp Bắc Minh khinh miệt nhìn hắn: “Vừa nãy mày không tự hủy cùng đồng đội của mày, cho thấy mày cũng là kẻ sợ chết!”
“Tao cho mày một cơ hội sống, quay về nói với cấp trên của mày!”
“Đưa Tiêu Tiêu lành lặn toàn vẹn về đây, nếu cô ta thiếu một cọng tóc, tao bảo đảm diệt cả Thiên Sát Môn!”
Giơ tay thu hồi kim châm!
Tên đội trưởng sát thủ ngẩn người, mình lại hoạt động được trở lại: “Mày… mày tha cho tao đi thật?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khinh thường: “Trong mắt tao, mày truyền về một câu nói này còn có giá trị hơn cái mạng của mày!”
“Mày!”
Trong mắt đội trưởng sát thủ lóe lên tia lửa giận: “Diệp Bắc Minh, mày sẽ hối hận!”
Đứng lên biến mất trong tầm mắt!
…
Phân đà số chín Thiên Sát Môn.
Cả hội trường bày đầy dụng cụ hành hình, dưới đất đã nhuốm máu đỏ tươi!
Trên đài cao!
Tiêu Tiêu bi sợi xích xuyên bả vai, trên người đã ướt dẫm máu tươi!
Máu tươi nhỏ xuống tí tách, men theo ngón châm bị đâm mười kim châm chảy xuống vũng máu dưới đất!
Máu tươi men theo vũng máu chảy xuống đài cao, một đám võ gải bị xích cổ phía dưới điên cuồng liếm máu tươi!
“Biết Thiên Sát Môn sẽ đối phó thế nào với phản đồ rồi chứ?”
“Nói đi! Rốt cuộc ai đã hủy diệt phân đà số một trăm linh tám? Tại sao cô lại ở Thái Dương Tông?”
“Giữa cô và Diệp Bắc Minh rốt cuộc có quan hệ gì? Có phải kẻ đứng sau Diệp Bắc Minh tiêu diệt phân đà số chín không?”, một người đàn ông áo choàng đen cất giọng lạnh lùng hỏi.
Người này chính là đà chủ của phân đà số chín!
Tiêu Tiêu yếu ớt cười: “Ha ha!”
“Tôi thấy cô rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt đấy!”
Con mắt của đà chủ phân đà số chín trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.