Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2079: Côn Ngô Mật Phi, cô không thể kết hôn

Ss Tần

22/07/2024

Sau khi rời khỏi đại điện.

Lão già mặc áo vải gai vẫn luôn theo sát sau anh!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm đến cực điểm: "Tiểu Tháp, Đế thủ, xem ra ba lão già này coi tôi thành cột thu lôi rồi!”

“Cột thu lôi là cái gì?”, Dao Trì thắc mắc.

Diệp Bắc Minh cười tự giễu: “Còn có thứ mà cô không biết à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trên trái đất có một loại công nghệ có thể điều chuyển hướng đi của tia sét, bảo vệ sự an toàn cho người bình thường!"

Dứt lời.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn ngưng tụ ra một bức tranh trong không gian nội bộ!

Vào những ngày mưa, sấm sét đùng đoàng!

Bị một cột thu lôi bên cạnh hút đi, bảo vệ an toàn cho ngôi nhà.

Dao Trì cười lớn: “Ha ha ha! Tiểu tháp ông nói đúng lắm!”

“Tác dụng hiện tại của thằng nhóc này cũng gần giống như cột thu lôi vậy!”

Diệp Bắc Minh vô cùng bực tức: “Đế thủ, cô còn có tâm trạng cười à? Ba lão già này rõ ràng không có ý tốt đẹp gì!”

“Tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên tìm cơ hội rời khỏi Thần viện Thái Thương này thôi!”

Đột nhiên.

Ông già áo gai nở nụ cười kì quái: “Cậu Diệp, cậu đang truyền âm với ai vậy?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Bản thân truyền âm bị phát hiện rồi?

Dao Trì nói: “Lão ta đang lừa ngươi đó!”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn ông già áo gai, không chút chần chừ giơ tay tát thẳng lên mặt ông ta, một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên!

“Cậu!!!!”

Lão già áo gai trợn to hai mắt, trên gương mặt già nua không giấu nổi vẻ tức giận: “Cậu dám đánh tôi? Diệp Bắc Minh cậu vậy mà dám đánh tôi?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ba vị trưởng lão đều là sư phụ của tôi!”

“Ông chẳng qua chỉ là một tên nô tài, tôi đánh ông thì đã sao?”

“Ông có tin tôi đến cầu xin Thái Ất sư phụ cũng có thể giết chết ông hay không?”

Lão già áo gai rùng mình!

Xét về tầm quan trọng của Diệp Bắc Minh đối với ba người họ, nếu anh kiên quyết yêu cầu, Thái Ất Mạc có lẽ thực sự sẽ giết chết ông ta!

Cho dù ông ta là Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu!

Nhưng chắc chắn không thể sánh bằng địa vị của anh trong lòng Thái Ất Mạc!

“Cậu Diệp, tôi sai rồi!”

Lão già áo gái run rẩy, vội vàng nói lời xin lỗi.

Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Quỳ xuống!”

Lão già áo gai sợ hãi quỳ sụp xuống đất, thân hình già khọm run lên không ngừng!

“Diệp sư đệ, cậu đang làm gì vậy?”

Đúng lúc này, Trần Vũ Nhu từ xa đi tới.

Thấy ông lão áo gái quỳ trên đất, có chút khó hiểu: “Phương lão, người hầu thân cận nhất của đại trưởng lão Thái Ất, sao ông lại quỳ ở đây?”

Diệp Bắc Minh tùy tiện giải thích: “Phương lão nói ông ấy thích quỳ gối hầu hạ!”

Cô nhóc này không giống với ba lão già chết tiệt kia!



Anh đương nhiên nhìn thấy việc cô ấy bất chấp tất cả xông vào núi Ngộ Đạo muốn cứu bản thân!

"Ah?"

Mặc dù nghi ngờ nhưng Trần Vũ Nhu cũng không hỏi nhiều!

“Đi thôi, Diệp sư đệ, tôi dẫn cậu tới nơi ở của mình”, Trần Vũ Nhu kéo tay Diệp Bắc Minh trực tiếp bay đi.

Phương lão lúc này mới chậm rì rì đứng dậy, phủi đi bụi bẩn trên đầu gối!

Trong đôi mắt già nua hằn đầy tia máu!

Khóe miệng không nhịn được giật giật: “Nhãi con, chỉ một tên Đại năng tầng hai cỏn con cũng dám bắt Phương Hiếu Thiên tao quỳ xuống!"

“Sớm muộn gì mày cũng rơi vào tay tao thôi!!!”

Vừa nói nắm đấm vừa vang lên tiếng siết chặt lạo xạo!

Rồi nhanh chóng đi theo hai người kia!

Dưới sự dẫn đường của Trần Vũ Nhu, Diệp Bắc Minh rất nhanh đã tới được nơi mình ở!

Trên đường đi, đèn lồng đỏ rực được treo khắp nơi!

Trên đường chính, thậm chí còn có người đang trải thảm đỏ.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Vũ Nhu tóm lấy một tên đệ tử hỏi.

“Trần sư tỷ, sư huynh Bất Hủ và sư tỷ Côn Ngô sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày mai tại Thần viện Thái Thương chúng ta đó!”

“Các trưởng lão đều có lệnh phải trang trí hiện trường hôn lễ cho đàng hoàng, ngày mai sẽ có rất người của rất nhiều phương thế lực tới chúc mừng!”, tên đệ tử kia nói xong liền vội vã rời đi.

Trần Vũ Nhu nghĩ hoài không ra: “Chị Mật Phi rõ ràng không thích Bất Hủ Vấn Thiên, sao lại đồng ý gả cho hắn!”

“Không được, đợi lát nữa tôi phải đi hỏi xem sao!”

Nói đoạn liền kéo theo Diệp Bắc Minh cấp tốc đi tới chỗ ở của anh.

Tùy tiện giao phó hai câu!

Liền quay người vội vàng rời đi.

Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn thoáng qua, thân là đệ tử của ba vị đại trưởng lão, nơi anh ở vậy mà là một tòa cung điện khổng lồ!

Anh sải bước tiến vào trong!

Lão già áo gai đi theo cũng muốn nối bước!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh khinh thường liếc mắt nói.

“Chó cũng phải có nhận thức của chó, đứng chờ ở cửa đi!”

Lão già áo gai xém chút tức chết, cứ như vậy nhìn Diệp Bắc Minh khởi động trận pháp, chặn đứng mọi thăm dò!

“Tiểu súc sinh, thứ đáng chết này!”

Lão già áo gai suýt nghiến gãy răng hàm.

Sau khi chửi rủa một câu xong thì để lại một tia phân thân canh gác ở trong sân.

Còn bản thể thì nhanh chóng trở về Giới Luật Viện, quỳ xuống dưới chân Thái Ất Mạc: “Chủ nhân, tên nhãi đó tựa hồ đã biết người đang lợi dụng hắn!”

“Thái độ vừa rồi của hắn với tôi vô cùng ác liệt, hơn nữa còn mắng tôi là chó nữa!”

Thái Ất Mạc vẻ mặt thờ ơ, cười lạnh nói: "Biết thì đã thế nào? Thằng nhãi này còn có thể mọc cánh thoát khỏi Thần viện Thái Thương sao?”

“Nói đi cũng phải nói lại, không lẽ ngươi không phải là một con chó à?”

Lão già áo gai rùng mình!



Trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Nhưng khoảnh khắc ngước đầu lên, trên mặt lại treo nụ cười nịnh nọt: "Chủ nhân, người nói đúng lắm!”



Diệp Bắc Minh vừa mới vào nơi ở.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không nhịn được truyền âm: “Nhóc con, đợi đến lúc cậu tự nhớ lại cũng không biết phải chờ tới lúc nào!”

“Bây giờ tôi phải nói cho cậu biết sự thật!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, ông có ý gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đưa ra một tuyên bố gây sốc: “Nhóc con, cậu thực sự không nhớ chuyện giữa mình và Côn Ngô Mật Phi sao?”

“Tôi và Côn Ngô Mật Phi?”

Diệp Bắc Minh mặt đầy nghi hoặc: "Cô ta thì liên quan gì tới tôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp cộng hưởng thần niệm!

Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện ra một khung cảnh!

Ở trong đó.

Anh chật vật bò lên khỏi sông Mặc Uyên, ngồi xuống trước lối vào của nhà tù số bảy, ung dung tán chuyện với Côn Ngô Mật Phi!

Cuối cùng.

Anh vậy mà mở miệng yêu cầu thân thể của cô ấy!

“Trời ạ, Tiểu Tháp, đây là tôi sao?”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: "Nhóc con, đây không phải là cậu chẳng lẽ là tôi?”

Diệp Bắc Minh gật đầu, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Đây là chuyện tôi có thể làm ra… tôi và Côn Ngô Mật Phi, vậy mà…”

“Tiểu Tháp, cảnh tượng phía sau đâu? Cô ấy thực sự…cùng tôi… sao nữa?”

Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng!

Cuối cùng anh cũng biết được tại sao Côn Ngô Mật Phi lại nói ra những lời kỳ lạ kia khi ở trên núi Côn Ngô rồi!

Giờ đây mọi thứ đều đã rõ ràng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Sao tôi biết được? Vào thời khắc mấu chốt, tôi bị cô ta phong ấn rồi!”

“Đợi đến lúc tôi tỉnh lại thì ký ức của cả hai chúng ta đều đã bị phong ấn lại!”

“Khi chủ nhân đầu tiên biến tôi trở thành tháp Trấn Ngục Hỗn Độn, tôi mới lấy lại được ký ức!”

Diệp Bắc Minh có chút tức giận: "Tiểu Tháp, nếu ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu, vì sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nếu cậu không nhớ lại được thì chứng tỏ đây chỉ là tình yêu qua đường!”

“Tôi hà tất phải nhắc nhở cậu? Cho dù nhắc nhở thì cậu cũng chưa chắc đã thích cô ta!”

“Nhưng bây giờ đã khác, Côn Ngô Mật Phi sắp phải gả cho người khác rồi, nếu tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ của cậu lấy người khác mà không nhắc nhở, thì đó chính là vấn đề của tôi!”

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh không khỏi u ám.

Côn Ngô Mật Phi có ý gì?

Nếu giữa hai người đã xảy ra chuyện đó!

Tại sao còn muốn gả cho Bất Hủ Vấn Thiên?

Cộng thêm việc Bất Hủ Vấn Thiên nhắm vào bản thân, không lẽ hắn ta đã biết ẩn tình giữa hai người họ?

“Thì ra là vậy!”

Diệp Bắc Minh cau mày: "Mặc kệ thái độ của cô thế nào thì Côn Ngô Mật Phi, cuộc hôn nhân này của cô không se duyên nổi rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook