Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2069: Công pháp Đại Đế, Cực Đạo Tự Tại Công
Ss Tần
19/07/2024
“Con bà nó!”
“Mày lại dám xuất hiện!”
“Khiêu khích, đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn mà!”
“Tiểu súc sinh, mày con mẹ nó đáng chết!”
Hơn ngàn lão giả cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng đang tỉ mỉ dò tìm vị trí của Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh chủ động xông ra, đúng là không coi bọn họ là người.
Khóe mắt Côn Ngô Tuyệt Long co giật dữ dội, như thể có ai đó tát vào mặt mình một cái, phát ra âm thanh chói tai.
“Giết cho ta, không cần quan tâm sống chết! Bằng mọi giá phải khiến tiểu súc sinh này hoàn toàn biến mất!”
Côn Ngô Tuyệt Long gầm lên.
Rầm rầm rầm!
Hàng ngàn thân ảnh lao tới phía trước như sao băng.
Hư không rung chuyển, gần như nổ tung.
Diệp Bắc Minh xoay người, lập tức dùng ảnh thuấn.
Dao Trì hét lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi quá mạo hiểm rồi!”
“Một khi bị bắt được, ngươi và ta đều cùng chung số phận!"
Diệp Bắc Minh cười cười: “Đế Thủ, vậy cô nghĩ ra chúng ta là số phận gì chưa?”
“Ngươi... cút!”
Dao Trì hét lên giận dữ.
Sau đó lại phun ra một câu: “Ảnh thuấn của ngươi quá rác rưởi, mặc dù được gọi là dịch chuyển tức thời, nhưng mỗi lần chỉ khoảng 1 vạn mét mà thôi!”
“Bổn đế chỉ cho ngươi một chiêu, ‘Thúc Địa Thành Thốn’, uy lực gấp trăm lần ảnh thuấn kia của ngươi!”
Diệp Bắc Minh khẽ sửng sốt: “Công pháp cấp Đại Đế sao?”
Dao Trì cười kiêu ngạo: “Hừ, bổn Đế sinh ra đã là Đại Đế, căn bản không cần những vật ngoài cấp Đại Đế!”
“Vãi chưởng...”
Diệp Bắc Minh cạn lời.
Cô ta quá tự tin.
“Nghe rõ đây!”
“Vũ trụ càn khôn, phương thốn chi gian!”
“Kim khắc ngọc luật, Thúc Địa Thành Thốn!”
“Đế bất lưu hành, tứ thông bát đạt!”
“Hãy nghe lệnh của ta, thông chín tầng trời mười tầng đất!”
Bốn câu khẩu quyết vừa nói ra.
Trong não Diệp Bắc Minh đã xuất hiện hàng trăm phù văn.
Mỗi một phù văn đều có hình con nòng nọc màu vàng, Kim Khoa Văn.
Dao Trì nói: “Ngươi bắt đầu học đi, có thể sẽ hơi chậm đó!”
“Có điều, đủ để bỏ xa đám người kia rồi!”
Diệp Bắc Minh theo hướng dẫn của Kim Khoa Văn, tiến lên một bước, mọi thứ xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.
Một bước.
10 vạn mét.
“Chúa ơi!”
Diệp Bắc Minh thật sự chấn động, ảnh thuấn là dịch chuyển thời gian tức thì, trong nháy mắt đẫ xuất hiện cách 1 vạn xa.
Mà Thúc Địa Thành Thốn của Dao Trì, sau một bước, lại càng đáng sợ hơn, trực tiếp đi được 10 vạn mét.
Dao Trì kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, ngươi... trực tiếp lĩnh ngộ Thúc Địa Thành Thốn rồi?”
Diệp Bắc Minh kiêu ngạo nói: “Quên nói với cô, tôi học bất cứ thứ gì, hầu như là vừa học đã biết!”
Dao Trì kêu lên: “Không thể nào! Đây là võ kỹ cấp Đế đấy!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Xem ra võ kỹ cấp Đế của cô, so với võ kỹ bình thường cũng không khác biệt lắm!”
“Thúc Địa Thành Thốn!”
“Thúc Địa Thành Thốn!”
“Thúc Địa Thành Thốn!”
Diệp Bắc Minh một hơi bước ra mười bước.
Mỗi bước 10 vạn mét, tổng được 100km.
Mười bước, chính là một ngàn km.
Trong nháy mắt.
Đám võ giả cảnh giới Đại Đạo của gia tộc Côn Ngô, nhìn Diệp Bắc Minh dần biến nhỏ như con kiến.
“Có chuyện gì thế? Tốc độ của tiểu súc sinh kia lại nhanh đến thế?”
Người của gia tộc Côn Ngô sửng sốt.
Khuôn mặt Côn Ngô Tuyệt Long ngưng trọng hỏi: “Thằng nhóc này biết một công pháp cực kỳ khủng bố, nhất định phải đuổi kịp hắn, lão phu càng ngày càng có hứng thú rồi!”
“Ta nói mà, người đàn ông mà Mật Phi nhìn trúng, sao có thể là một con kiến hôi được!”
“Trên người thằng nhóc này, nhất định có gì đó ưu tú!”
Nghe thấy điều này.
Hàng ngàn võ giả Đại Đạo của tộc Côn Ngô sốc đến mức không khép được miệng.
Ý của lão tổ là gì?
Người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi thích?
Lẽ nào tiểu súc sinh này có quan hệ gì đó với Côn Ngô Mật Phi?
Lúc này.
Diệp Bắc Minh một hơi bước hơn trăm bước, xuất hiện cách xa ngàn dặm, gần như đã ra khỏi phạm vi của núi Côn Ngô.
“Thế này cũng quá lợi hại đi, vả lại mỗi một bước bước ra, dưới chân sẽ tự nhiên sinh ra đạo văn!”
“Trời ơi, ảnh thuấn cần tiêu hao thần niệm, tiêu hao thần lực...”
“Thúc Địa Thành Thốn này, căn bản không cần sức mạnh gì cả, chỉ cần bước đi là được”, Diệp Bắc Minh cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Có được Thúc Địa Thành Thốn, có nơi nào mà anh không đi được chứ?
Dao Trì càng hãi hùng hơn: “Diệp Bắc Minh, ngươi nói thật cho bổn Đế biết, trước đây có phải ngươi đã từng học qua Thúc Địa Thành Thốn không?”
“Hoặc là, ngươi đã từng học qua phép thần thông giống như vậy!?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có!”
“Ngươi chắc không?”
“Chắc chắn!”
“Sao có thể chứ... sao có thể chứ, đây thế nhưng là pháp tắc cấp Đại Đế đó, trừ phi là Đại Đế tái thế, nếu không sao có thể dễ dàng học được như vậy?”, Dao Trì bàng hoàng và kích động.
Trong lòng nổi lên một trận bất an.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Cô đừng lẩm bẩm nữa, chờ chút nữa nhớ nói cho tôi biết, tôi là chuyển thế của vị Đại Đế nào nhé?”
“Tình tiết này, tôi từng gặp qua rồi”.
Dao Trì sững sờ.
Một giây sau.
Rầm!
Một đạo huyết quang từ tay Đế Thủ trào ra, hóa thành một cô gái tuyệt thế phong hoa, cô ta duỗi một bàn tay trắng như ngọc chỉ về phía mi tâm của Diệp Bắc Minh.
“Ngươi là ai?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Người phụ nữ này cũng đẹp quá đi.
Hoàn hảo không một tỳ vết.
Mười vị sư tỷ và đám hồng nhan tri kỷ của anh cộng lại cũng không đẹp bằng cô gái trước mặt này.
Loại cảm giác cao cao tại thượng đó.
Băng thanh ngọc khiết.
Không thể khinh nhờn.
Vào giây phút anh nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu Diệp Bắc Minh trở nên trống rỗng, không hề có chút suy nghĩ bất kính nào.
“Ta là Dao Trì!”
Ánh mặt người phụ nữ vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đừng cử động”.
Một cỗ uy áp của Nữ Đế ập tới.
Diệp Bắc Minh giật mình.
Đồng thời cùng lúc đó, ngón tay kia chỉ vào vị trí mi tâm của Diệp Bắc Minh.
Ngay lập tức.
Một cỗ lực như sóng nước dâng trào khiến thần hồn Diệp Bắc Minh run rẩy.
Qua vài giây.
Đợi khi Diệp Bắc Minh phản ứng lại thì Dao Trì đã biến mất, lại biến thành một bàn tay bị chặt đứt.
“Diệp Bắc Minh, bổn Đế có một bộ công pháp ở đây, ngươi có muốn học không?”, giọng Dao Trì rất nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao đột nhiên muốn dạy tôi công pháp?”
Dao Trì nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta biến thành hình dạng thật của mình chỉ để kiểm tra thân thể của ngươi”.
“Rất rõ ràng, ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường!”
“Trong cơ thể của ngươi có ẩn giấu một bí mật to lớn. Cho dù bổn Đế có ra tay cũng không thể nhìn ra được”.
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Cô đang đùa với tôi à?”
“Tiểu tháp, cô ta đang lừa tôi đúng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sửng sốt, trầm mặc hồi lâu mới phun ra một câu: “Nhóc con, không sợ nói cho cậu biết, có lẽ cảnh giới của tôi quá thấp, không nhìn ra gì cả...”
“Cái gì cơ?”
Diệp Bắc Minh thật sự choáng váng.
Giọng của Dao Trì trịnh trọng: “Diệp Bắc Minh, ngươi có thể suy nghĩ một chút!”
“Công pháp mà ta nói, có tên là ‘Cực Đạo Tự Tại Công’, tổng cộng có chín tầng”.
“Cho dù khi ta còn là đại Đế, cũng chỉ lĩnh ngộ được đến tầng thứ 3”.
“Vãi chưởng, không phải chứ...”, Diệp Bắc Minh kích động.
Dao Trì nữ đế!
Từ thời thiên địa hồng hoang, là cường giả xuất hiện sớm nhất.
Vậy mà mới lĩnh ngộ đến tầng 3?
Mí mặt Diệp Bắc Minh giật giật: “Cực Đạo Tự Tại Công? Lẽ nào có nguồn gốc gì đó sao?”
Dao Trì nói: “Ta cũng không biết!”
“Kể từ lúc ta tồn tại trên thế gian này, từ giây phút có ý thức, Cực Đạo Tự Tại Công đã nằm trong tâm trí ta!”
“Ta vừa sinh ra đã là Nữ Đế, cả đời nghiên cứu Cực Đạo Tự Tại Công, nhưng lại bị kẹt ở tầng thứ 3”.
“Nếu như ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi tất cả khẩu quyết”.
Diệp Bắc Minh không trực tiếp đồng ý.
Lông mày anh cau lại với nhau.
Lợi ích dâng đến tận cửa, tuyệt đối có khuất tất.
“Công pháp cấp Đại Đế, cô nói đưa liền đưa! Tôi khó có thể tin cô”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Trừ khi, cô cho tôi một lý do!”
“Mày lại dám xuất hiện!”
“Khiêu khích, đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn mà!”
“Tiểu súc sinh, mày con mẹ nó đáng chết!”
Hơn ngàn lão giả cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng đang tỉ mỉ dò tìm vị trí của Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh chủ động xông ra, đúng là không coi bọn họ là người.
Khóe mắt Côn Ngô Tuyệt Long co giật dữ dội, như thể có ai đó tát vào mặt mình một cái, phát ra âm thanh chói tai.
“Giết cho ta, không cần quan tâm sống chết! Bằng mọi giá phải khiến tiểu súc sinh này hoàn toàn biến mất!”
Côn Ngô Tuyệt Long gầm lên.
Rầm rầm rầm!
Hàng ngàn thân ảnh lao tới phía trước như sao băng.
Hư không rung chuyển, gần như nổ tung.
Diệp Bắc Minh xoay người, lập tức dùng ảnh thuấn.
Dao Trì hét lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi quá mạo hiểm rồi!”
“Một khi bị bắt được, ngươi và ta đều cùng chung số phận!"
Diệp Bắc Minh cười cười: “Đế Thủ, vậy cô nghĩ ra chúng ta là số phận gì chưa?”
“Ngươi... cút!”
Dao Trì hét lên giận dữ.
Sau đó lại phun ra một câu: “Ảnh thuấn của ngươi quá rác rưởi, mặc dù được gọi là dịch chuyển tức thời, nhưng mỗi lần chỉ khoảng 1 vạn mét mà thôi!”
“Bổn đế chỉ cho ngươi một chiêu, ‘Thúc Địa Thành Thốn’, uy lực gấp trăm lần ảnh thuấn kia của ngươi!”
Diệp Bắc Minh khẽ sửng sốt: “Công pháp cấp Đại Đế sao?”
Dao Trì cười kiêu ngạo: “Hừ, bổn Đế sinh ra đã là Đại Đế, căn bản không cần những vật ngoài cấp Đại Đế!”
“Vãi chưởng...”
Diệp Bắc Minh cạn lời.
Cô ta quá tự tin.
“Nghe rõ đây!”
“Vũ trụ càn khôn, phương thốn chi gian!”
“Kim khắc ngọc luật, Thúc Địa Thành Thốn!”
“Đế bất lưu hành, tứ thông bát đạt!”
“Hãy nghe lệnh của ta, thông chín tầng trời mười tầng đất!”
Bốn câu khẩu quyết vừa nói ra.
Trong não Diệp Bắc Minh đã xuất hiện hàng trăm phù văn.
Mỗi một phù văn đều có hình con nòng nọc màu vàng, Kim Khoa Văn.
Dao Trì nói: “Ngươi bắt đầu học đi, có thể sẽ hơi chậm đó!”
“Có điều, đủ để bỏ xa đám người kia rồi!”
Diệp Bắc Minh theo hướng dẫn của Kim Khoa Văn, tiến lên một bước, mọi thứ xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.
Một bước.
10 vạn mét.
“Chúa ơi!”
Diệp Bắc Minh thật sự chấn động, ảnh thuấn là dịch chuyển thời gian tức thì, trong nháy mắt đẫ xuất hiện cách 1 vạn xa.
Mà Thúc Địa Thành Thốn của Dao Trì, sau một bước, lại càng đáng sợ hơn, trực tiếp đi được 10 vạn mét.
Dao Trì kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, ngươi... trực tiếp lĩnh ngộ Thúc Địa Thành Thốn rồi?”
Diệp Bắc Minh kiêu ngạo nói: “Quên nói với cô, tôi học bất cứ thứ gì, hầu như là vừa học đã biết!”
Dao Trì kêu lên: “Không thể nào! Đây là võ kỹ cấp Đế đấy!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Xem ra võ kỹ cấp Đế của cô, so với võ kỹ bình thường cũng không khác biệt lắm!”
“Thúc Địa Thành Thốn!”
“Thúc Địa Thành Thốn!”
“Thúc Địa Thành Thốn!”
Diệp Bắc Minh một hơi bước ra mười bước.
Mỗi bước 10 vạn mét, tổng được 100km.
Mười bước, chính là một ngàn km.
Trong nháy mắt.
Đám võ giả cảnh giới Đại Đạo của gia tộc Côn Ngô, nhìn Diệp Bắc Minh dần biến nhỏ như con kiến.
“Có chuyện gì thế? Tốc độ của tiểu súc sinh kia lại nhanh đến thế?”
Người của gia tộc Côn Ngô sửng sốt.
Khuôn mặt Côn Ngô Tuyệt Long ngưng trọng hỏi: “Thằng nhóc này biết một công pháp cực kỳ khủng bố, nhất định phải đuổi kịp hắn, lão phu càng ngày càng có hứng thú rồi!”
“Ta nói mà, người đàn ông mà Mật Phi nhìn trúng, sao có thể là một con kiến hôi được!”
“Trên người thằng nhóc này, nhất định có gì đó ưu tú!”
Nghe thấy điều này.
Hàng ngàn võ giả Đại Đạo của tộc Côn Ngô sốc đến mức không khép được miệng.
Ý của lão tổ là gì?
Người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi thích?
Lẽ nào tiểu súc sinh này có quan hệ gì đó với Côn Ngô Mật Phi?
Lúc này.
Diệp Bắc Minh một hơi bước hơn trăm bước, xuất hiện cách xa ngàn dặm, gần như đã ra khỏi phạm vi của núi Côn Ngô.
“Thế này cũng quá lợi hại đi, vả lại mỗi một bước bước ra, dưới chân sẽ tự nhiên sinh ra đạo văn!”
“Trời ơi, ảnh thuấn cần tiêu hao thần niệm, tiêu hao thần lực...”
“Thúc Địa Thành Thốn này, căn bản không cần sức mạnh gì cả, chỉ cần bước đi là được”, Diệp Bắc Minh cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Có được Thúc Địa Thành Thốn, có nơi nào mà anh không đi được chứ?
Dao Trì càng hãi hùng hơn: “Diệp Bắc Minh, ngươi nói thật cho bổn Đế biết, trước đây có phải ngươi đã từng học qua Thúc Địa Thành Thốn không?”
“Hoặc là, ngươi đã từng học qua phép thần thông giống như vậy!?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có!”
“Ngươi chắc không?”
“Chắc chắn!”
“Sao có thể chứ... sao có thể chứ, đây thế nhưng là pháp tắc cấp Đại Đế đó, trừ phi là Đại Đế tái thế, nếu không sao có thể dễ dàng học được như vậy?”, Dao Trì bàng hoàng và kích động.
Trong lòng nổi lên một trận bất an.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Cô đừng lẩm bẩm nữa, chờ chút nữa nhớ nói cho tôi biết, tôi là chuyển thế của vị Đại Đế nào nhé?”
“Tình tiết này, tôi từng gặp qua rồi”.
Dao Trì sững sờ.
Một giây sau.
Rầm!
Một đạo huyết quang từ tay Đế Thủ trào ra, hóa thành một cô gái tuyệt thế phong hoa, cô ta duỗi một bàn tay trắng như ngọc chỉ về phía mi tâm của Diệp Bắc Minh.
“Ngươi là ai?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Người phụ nữ này cũng đẹp quá đi.
Hoàn hảo không một tỳ vết.
Mười vị sư tỷ và đám hồng nhan tri kỷ của anh cộng lại cũng không đẹp bằng cô gái trước mặt này.
Loại cảm giác cao cao tại thượng đó.
Băng thanh ngọc khiết.
Không thể khinh nhờn.
Vào giây phút anh nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu Diệp Bắc Minh trở nên trống rỗng, không hề có chút suy nghĩ bất kính nào.
“Ta là Dao Trì!”
Ánh mặt người phụ nữ vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đừng cử động”.
Một cỗ uy áp của Nữ Đế ập tới.
Diệp Bắc Minh giật mình.
Đồng thời cùng lúc đó, ngón tay kia chỉ vào vị trí mi tâm của Diệp Bắc Minh.
Ngay lập tức.
Một cỗ lực như sóng nước dâng trào khiến thần hồn Diệp Bắc Minh run rẩy.
Qua vài giây.
Đợi khi Diệp Bắc Minh phản ứng lại thì Dao Trì đã biến mất, lại biến thành một bàn tay bị chặt đứt.
“Diệp Bắc Minh, bổn Đế có một bộ công pháp ở đây, ngươi có muốn học không?”, giọng Dao Trì rất nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao đột nhiên muốn dạy tôi công pháp?”
Dao Trì nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta biến thành hình dạng thật của mình chỉ để kiểm tra thân thể của ngươi”.
“Rất rõ ràng, ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường!”
“Trong cơ thể của ngươi có ẩn giấu một bí mật to lớn. Cho dù bổn Đế có ra tay cũng không thể nhìn ra được”.
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Cô đang đùa với tôi à?”
“Tiểu tháp, cô ta đang lừa tôi đúng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sửng sốt, trầm mặc hồi lâu mới phun ra một câu: “Nhóc con, không sợ nói cho cậu biết, có lẽ cảnh giới của tôi quá thấp, không nhìn ra gì cả...”
“Cái gì cơ?”
Diệp Bắc Minh thật sự choáng váng.
Giọng của Dao Trì trịnh trọng: “Diệp Bắc Minh, ngươi có thể suy nghĩ một chút!”
“Công pháp mà ta nói, có tên là ‘Cực Đạo Tự Tại Công’, tổng cộng có chín tầng”.
“Cho dù khi ta còn là đại Đế, cũng chỉ lĩnh ngộ được đến tầng thứ 3”.
“Vãi chưởng, không phải chứ...”, Diệp Bắc Minh kích động.
Dao Trì nữ đế!
Từ thời thiên địa hồng hoang, là cường giả xuất hiện sớm nhất.
Vậy mà mới lĩnh ngộ đến tầng 3?
Mí mặt Diệp Bắc Minh giật giật: “Cực Đạo Tự Tại Công? Lẽ nào có nguồn gốc gì đó sao?”
Dao Trì nói: “Ta cũng không biết!”
“Kể từ lúc ta tồn tại trên thế gian này, từ giây phút có ý thức, Cực Đạo Tự Tại Công đã nằm trong tâm trí ta!”
“Ta vừa sinh ra đã là Nữ Đế, cả đời nghiên cứu Cực Đạo Tự Tại Công, nhưng lại bị kẹt ở tầng thứ 3”.
“Nếu như ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi tất cả khẩu quyết”.
Diệp Bắc Minh không trực tiếp đồng ý.
Lông mày anh cau lại với nhau.
Lợi ích dâng đến tận cửa, tuyệt đối có khuất tất.
“Công pháp cấp Đại Đế, cô nói đưa liền đưa! Tôi khó có thể tin cô”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Trừ khi, cô cho tôi một lý do!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.