Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2071: Cực Đạo Tự Tại Công, tầng 1
Ss Tần
19/07/2024
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.
Một lúc sau.
Giọng nói của anh vang lên: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng có một vấn đề!"
“Tôi có thể không tiếp tay cho kẻ địch của cô, hơn nữa luôn đứng về phía cô một cách vô điều kiện!"
Diệp Bắc Minh dừng một chút, giọng nói trầm xuống: “Nhưng, nếu cô trở thành kẻ thù với bố mẹ, sư tỷ cùng nhóm hồng nhan của tôi, tôi cũng phải giúp cô sao?”
“Cái này rất đơn giản!”
Dao Trì búng ngón tay.
Đầu ngón tay lập tức bay ra một giọt tinh huyết!
Cô ta không chút do dự thề: “Cổ Đế- Dao Trì ta!”
"Còn được gọi là Dao Trì đại đế, Dao Trì nữ đế hoặc Dao Trì thiên đế của Nguyên Thủy Cổ Hoàng của Cửu Thiên Thánh Hoàng!”
“Một lần nữa lấy tinh huyết sinh mệnh ra thề, kiếp này sẽ không bao giờ trở thành kẻ địch đối với bố mẹ, sư phụ, sư tỷ, hồng nhan tri kỷ cùng bạn bè của Diệp Bắc Minh!”
“Nếu vi phạm lời thề này, sẽ chết thảm theo phép tắc Thiên đạo, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Dứt lời.
Giọt tinh huyết kia liền run rẩy, hóa thành phù văn đẫm máu ngập trời, in dấu vào trong hư không!
Rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh nhanh gọn giơ tay, đầu ngón tay trượt một đường xuống lòng bàn tay!
Một giọt tinh huyết bay ra, lơ lửng giữa không trung!
“Diệp Bắc Minh tôi dùng tâm võ đạo thề cùng phép tắc thiên đạo!”
“Kiếp này mãi mãi đứng về phía Dao Trì, ai dám gây điều bất lợi với Dao Trì, Diệp Bắc Minh tôi liền giết không tha!”
Hư không một lần nữa rung chuyển, tinh huyết của Diệp Bắc Minh cũng hóa thành phù văn cấm kỵ khắc dấu vào hư không rồi biến mất ngay lập tức.
“Được!”
Trong giọng nói của Dao Trì mang theo vài phần kích động, bay ngay tới trước người Diệp Bắc Minh.
Ngón tay ngọc ngà chỉ tới, khẽ đặt xuống giữa hai đầu lông mày anh.
Giây tiếp theo.
Một bài kinh văn dài ba nghìn chữ liền xuất hiện trong tâm trí anh.
Mỗi một ký hiệu đều mang hình thái của con nòng nọc!
Chính là ba tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’!
“Diệp Bắc Minh, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu phải xem bản thân ngươi rồi”, Dao Trì nói.
Khi Diệp Bắc Minh nhìn vào tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’, cả người liền rơi vào trạng thái của một mảnh hỗn độn.
Bầu trời đầy sao tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi ở giữa vòng xoáy, quan sát chuyển động của mặt trời, mặt trăng và các vì sao!
Không biết đã bao lâu rồi!
Hỗn độn bắt đầu chậm rãi xoay vần, lục địa đầu tiên xuất hiện!
Diệp Bắc Minh dường như là người đầu tiên trên thế giới này!
Không biết qua bao nhiêu tỉ năm, hỗn độn không ngừng biến đổi!
Sau một khoảng thời gian dài, tế bào đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện, sau đó là vụ nổ sinh mệnh lớn!
Vô số sinh vật kỳ lạ xuất hiện, chúng hội tụ năng lượng của trời đất với sức tàn phá kinh người!
Những thần thú như chân long, phượng hoàng, kỳ lân, đại bàng vàng được sinh ra, bọn chúng có thể du hành khắp vũ trụ!
Sau hàng chục tỷ năm, nhân loại cuối cùng cũng xuất hiện!
Cho đến ngày nay.
Diệp Bắc Minh đột nhiên mở bừng hai mắt!
Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Dao Trì: “A…!???”
“Ngươi vậy mà nắm được tầng thứ nhất của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ rồi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Như vậy là lĩnh ngộ rồi à?”
“Nhảm nhí!”
Dao Trì trông rất phấn khích.
Chỉ vào phù văn đại đạo đang nhấp nháy trên đầu ạnh!
Không biết từ lúc nào một vòng xoáy nhỏ như lỗ đen đã ngưng tụ ngay trên đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!
Đây chính là dấu hiệu cho sự lĩnh ngộ tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’.
“Diệp Bắc Minh, vừa rồi ngươi nhìn thấy gì thế?”
Diệp Bắc Minh không chút giấu diếm mà thuật lại tất cả những gì mình đã nhìn thấy.
"Cái gì?"
Dao Trì vô cùng kinh ngạc: “Ngươi nhìn thấy cảnh đất trời sáng lập?”
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lai: “Quái lạ, không phải là cô đã nắm được tầng thứ nhất của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ rồi sao?”
“Chẳng lẽ cô không nhìn thấy à?”
Dao Trì trả lời: “Cảnh tượng mỗi người nhìn thấy khi lĩnh ngộ được ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ là không giống nhau!”
“Nghe nói người càng mạnh mẽ thì cảnh tượng nhìn thấy được lại càng cổ xưa!”
Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ quá đỗi, bất giác hỏi ra một câu: “Vậy cô nhìn thấy gì?”
“Đợt con người đầu tiên được sinh ra!"
"Không đời nào!"
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
“Nhóc con, có người tới rồi!”
Dao Trì cùng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đồng thời nhắc nhở một câu.
Trong phạm vi phủ sóng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có hai ông lão đang tìm kiếm về hướng này!
Hai người họ đều là cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng!
“Tên tiểu súc sinh này trốn kỹ lắm, vậy mà cướp đoạt đi nhiều nước suối thần của tộc ta như vậy, nếu bị tôi tóm được, tôi nhất định phải lột da hắn!”, ông già mặt vàng căm hận nói.
Ông già mặc áo xanh ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là thứ đáng hận!"
“Đại Đạo Chi Thượng như chúng ta một năm cũng chỉ được phân ba giọt suối thần!”
"Nếu không phải vì con khốn Viên Tử Y đó, thì tên tiểu súc sinh đó sao có thể tiến vào tộc ta?”
Ông già mặt vàng hừ lạnh một tiếng: “Nhắc đến con khốn Viên Tử Y đó lão phu lại bực mình!”
“Đều tại Côn Ngô Mật Phi đối xử với con ả đó quá tốt!”
“Con khốn đó căn bản không có não, ai cũng tin tưởng được, bây giờ thì hay rồi, e rằng cả tộc Viên gia đều bị diệt sạch sẽ!”
Nghe được lời này cõi lòng Diệp Bắc Minh liền trầm xuống!
“Viên Tử Y thế nào rồi?”
“Ai nói đó?”
Ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh giật mình nhìn quanh!
Khi quét qua một tảng đá, trong đôi mắt già nua của họ liền xẹt qua một tia mừng rỡ: “Tiểu súc sinh, ngươi vậy mà ở đây!”
“Ngươi cũng to gan lắm, đang bị chúng ta lùng sục khắp nơi mà còn dám lộ diện?”
“Đừng nói nhảm nữa, bắt lấy hắn!”
Hai người lao thẳng tới!
Làn sóng không khí cuồn cuộn, cuốn bay đất đá xung quanh!
Hai luồng sát ý khủng bố chớp mắt đã khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!
“Đạo đài Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh thấp giọng hét lên!
Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi!
Một bệ hình tròn dài rộng hàng trăm mét lập tức xuất hiện dưới chân hai người!
Nó nào giống một đạo đài, mà càng giống một quảng trường khổng lồ hơn!
“Đây là nơi nào?”, ông già mặt vàng cau mày.
Ông già áo xanh cười hung ác: “Quan tâm tới nơi nào làm gì, lão tổ có lệnh, phát hiện ra tiểu súc sinh liền giết không tha!”
"Giết!"
Hai người lướt tới, mang theo hơi thở chết chóc nồng đậm!
Diệp Bắc Minh chủ động công kích, anh lao về phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay!
Mạnh mẽ chém xuống một kiếm!
"Cái quái gì vậy...ahhh!”
Ông già áo xanh đang định chửi rủa thì lại phát ra một tiếng hét thảm thiết!
Cánh tay đang vươn về phía Diệp Bắc Minh kia bỗng nhiên nổ tung!
Chỉ còn lại một nửa vai!
Máu tươi đầm đìa!
“Này…”
Ông già mặt vàng không thể giữ vững bình tĩnh được nữa!
Trên trán ông ta toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở mà tên tiểu súc sinh này lộ ra rõ ràng mới chỉ là đại năng thượng cổ tầng một, vậy mà có thể làm Đại Đạo Chi Thượng bị thương nặng?
Đang đùa cái gì vậy?
Trong một thoáng lơ là, ông ta chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long thoắt cái đã sà tới!
Nổ tung!
Ông già mặt vàng phun ra một ngụm máu, lăn ra mấy chục mét, trên ngực nổ vài miệng vết thương!
“Một chiêu này, còn có uy lực của huyết long vẫn chưa mạnh như trong tưởng tượng!”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh suýt chút đã hộc máu khi nghe thấy câu bình phẩm này!
“Ngươi như vậy còn chưa đủ mạnh? Ngươi mới là đại năng thượng cổ tầng một thôi đó!”
“Chúng ta là Đại Đạo Chi Thượng tầng một, cách nhau hẳn hai cảnh giới lớn!”
“Mỗi một cảnh giới lớn có chín tầng, tổng tộng mười tám tầng! Nếu đổi thành cách tính của cảnh giới trước đại năng thượng cổ, ba cảnh giới nhỏ là một tầng!”
“Vậy chính là sáu cảnh giới lớn đó!”
Như vậy còn không đủ mạnh?
Đây đã là quá mức nghịch thiên rồi, có được hay không!!!
Cho dù là hậu duệ của đế huyết, thiên tài mạnh mẽ nhất!
Cũng chưa từng nghe nói qua có ai có thể vượt qua hai cảnh giới lớn chiến đấu vượt cấp, chứ đừng nói tới việc một người bị thương nặng như Diệp Bắc Minh!!!
Đáng tiếc.
Diệp Bắc Minh không nghe thấy nội tâm đang gào thét của hai người họ, mà lạnh giọng hỏi: “Nói, Viên Tử Y thế nào rồi?”
Ông già mặt vàng cười lạnh: “Tiểu súc sinh, ngươi đang đùa với lửa… a!”
Một tiếng thét xé lòng vang lên!
Gót giày Hồi Lực của Diệp Bắc Minh đã đạp mạnh xuống lồng ngực nổ tung của ông ta!
Xương sườn gãy lìa, đâm xuyên qua nội tạng, máu tươi lập tức trào ra!
“Ta nói…. đừng giết ta, ta nói!”
Ông giả mặt vàng sợ hãi cùng cực: “Lão tổ tộc ta có lệnh, Viên Tử Y phạm sai lầm lớn, tru di tam tộc!”
“Về phần Viên Tử Y, vì đã đem ngươi trở về gia tộc Côn Ngô, nên sẽ được ban tặng hình phạt lăng trì!”
“Thần hồn của cô ta sẽ bị ném vào lò luyện đan để luyện hóa!”
Trái tim Diệp Bắc Minh co rụt lại!
Thuốc có ba phần độc!
Đặc biệt là lò luyện đã điều chế qua một lượng lớn đan dược, vô số vật báu của đất trời hóa thành đan dược, từ đó ngưng kết ra oán hận vô tận!
Thần hồn bị ném vào lò luyện đan luyện hóa không chỉ khiến con người ta vô cùng đau đớn!
Mà còn khiến thần hồn trực tiếp tiêu tan!
Đầu Diệp Bắc Minh ong ong: “Khi nào?”
Ông già mặt vàng phun ra một ngụm máu: "Hẳn là trưa hôm nay”.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn trời, vầng thái dương đã gần leo tới đỉnh đầu, thời gian còn chưa đến nửa giờ nữa:
"Cô nhóc này tâm tính ngây thơ, chưa từng nảy sinh ý muốn hãm hại tôi!”
“Sao tôi có thể hại người ta bị diệt tộc, còn bị chết thảm trong lò luyện đan đây!”
“Đạo đài Luân Hồi, đóng lại!”
Diệp Bắc Minh quét khẽ một tiếng.
Anh phớt lờ ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh mà tiến thẳng về phía gia tộc Côn Ngô!
Hai người trố mắt đứng nhìn, kinh hãi tới mức há hốc miệng: “Tên tiểu súc sinh đó điên rồi sao? Vì một con ả hầu gái mà đâm đầu vào chỗ chết?”
Một lúc sau.
Giọng nói của anh vang lên: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng có một vấn đề!"
“Tôi có thể không tiếp tay cho kẻ địch của cô, hơn nữa luôn đứng về phía cô một cách vô điều kiện!"
Diệp Bắc Minh dừng một chút, giọng nói trầm xuống: “Nhưng, nếu cô trở thành kẻ thù với bố mẹ, sư tỷ cùng nhóm hồng nhan của tôi, tôi cũng phải giúp cô sao?”
“Cái này rất đơn giản!”
Dao Trì búng ngón tay.
Đầu ngón tay lập tức bay ra một giọt tinh huyết!
Cô ta không chút do dự thề: “Cổ Đế- Dao Trì ta!”
"Còn được gọi là Dao Trì đại đế, Dao Trì nữ đế hoặc Dao Trì thiên đế của Nguyên Thủy Cổ Hoàng của Cửu Thiên Thánh Hoàng!”
“Một lần nữa lấy tinh huyết sinh mệnh ra thề, kiếp này sẽ không bao giờ trở thành kẻ địch đối với bố mẹ, sư phụ, sư tỷ, hồng nhan tri kỷ cùng bạn bè của Diệp Bắc Minh!”
“Nếu vi phạm lời thề này, sẽ chết thảm theo phép tắc Thiên đạo, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Dứt lời.
Giọt tinh huyết kia liền run rẩy, hóa thành phù văn đẫm máu ngập trời, in dấu vào trong hư không!
Rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh nhanh gọn giơ tay, đầu ngón tay trượt một đường xuống lòng bàn tay!
Một giọt tinh huyết bay ra, lơ lửng giữa không trung!
“Diệp Bắc Minh tôi dùng tâm võ đạo thề cùng phép tắc thiên đạo!”
“Kiếp này mãi mãi đứng về phía Dao Trì, ai dám gây điều bất lợi với Dao Trì, Diệp Bắc Minh tôi liền giết không tha!”
Hư không một lần nữa rung chuyển, tinh huyết của Diệp Bắc Minh cũng hóa thành phù văn cấm kỵ khắc dấu vào hư không rồi biến mất ngay lập tức.
“Được!”
Trong giọng nói của Dao Trì mang theo vài phần kích động, bay ngay tới trước người Diệp Bắc Minh.
Ngón tay ngọc ngà chỉ tới, khẽ đặt xuống giữa hai đầu lông mày anh.
Giây tiếp theo.
Một bài kinh văn dài ba nghìn chữ liền xuất hiện trong tâm trí anh.
Mỗi một ký hiệu đều mang hình thái của con nòng nọc!
Chính là ba tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’!
“Diệp Bắc Minh, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu phải xem bản thân ngươi rồi”, Dao Trì nói.
Khi Diệp Bắc Minh nhìn vào tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’, cả người liền rơi vào trạng thái của một mảnh hỗn độn.
Bầu trời đầy sao tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi ở giữa vòng xoáy, quan sát chuyển động của mặt trời, mặt trăng và các vì sao!
Không biết đã bao lâu rồi!
Hỗn độn bắt đầu chậm rãi xoay vần, lục địa đầu tiên xuất hiện!
Diệp Bắc Minh dường như là người đầu tiên trên thế giới này!
Không biết qua bao nhiêu tỉ năm, hỗn độn không ngừng biến đổi!
Sau một khoảng thời gian dài, tế bào đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện, sau đó là vụ nổ sinh mệnh lớn!
Vô số sinh vật kỳ lạ xuất hiện, chúng hội tụ năng lượng của trời đất với sức tàn phá kinh người!
Những thần thú như chân long, phượng hoàng, kỳ lân, đại bàng vàng được sinh ra, bọn chúng có thể du hành khắp vũ trụ!
Sau hàng chục tỷ năm, nhân loại cuối cùng cũng xuất hiện!
Cho đến ngày nay.
Diệp Bắc Minh đột nhiên mở bừng hai mắt!
Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Dao Trì: “A…!???”
“Ngươi vậy mà nắm được tầng thứ nhất của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ rồi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Như vậy là lĩnh ngộ rồi à?”
“Nhảm nhí!”
Dao Trì trông rất phấn khích.
Chỉ vào phù văn đại đạo đang nhấp nháy trên đầu ạnh!
Không biết từ lúc nào một vòng xoáy nhỏ như lỗ đen đã ngưng tụ ngay trên đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!
Đây chính là dấu hiệu cho sự lĩnh ngộ tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’.
“Diệp Bắc Minh, vừa rồi ngươi nhìn thấy gì thế?”
Diệp Bắc Minh không chút giấu diếm mà thuật lại tất cả những gì mình đã nhìn thấy.
"Cái gì?"
Dao Trì vô cùng kinh ngạc: “Ngươi nhìn thấy cảnh đất trời sáng lập?”
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lai: “Quái lạ, không phải là cô đã nắm được tầng thứ nhất của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ rồi sao?”
“Chẳng lẽ cô không nhìn thấy à?”
Dao Trì trả lời: “Cảnh tượng mỗi người nhìn thấy khi lĩnh ngộ được ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ là không giống nhau!”
“Nghe nói người càng mạnh mẽ thì cảnh tượng nhìn thấy được lại càng cổ xưa!”
Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ quá đỗi, bất giác hỏi ra một câu: “Vậy cô nhìn thấy gì?”
“Đợt con người đầu tiên được sinh ra!"
"Không đời nào!"
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
“Nhóc con, có người tới rồi!”
Dao Trì cùng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đồng thời nhắc nhở một câu.
Trong phạm vi phủ sóng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có hai ông lão đang tìm kiếm về hướng này!
Hai người họ đều là cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng!
“Tên tiểu súc sinh này trốn kỹ lắm, vậy mà cướp đoạt đi nhiều nước suối thần của tộc ta như vậy, nếu bị tôi tóm được, tôi nhất định phải lột da hắn!”, ông già mặt vàng căm hận nói.
Ông già mặc áo xanh ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là thứ đáng hận!"
“Đại Đạo Chi Thượng như chúng ta một năm cũng chỉ được phân ba giọt suối thần!”
"Nếu không phải vì con khốn Viên Tử Y đó, thì tên tiểu súc sinh đó sao có thể tiến vào tộc ta?”
Ông già mặt vàng hừ lạnh một tiếng: “Nhắc đến con khốn Viên Tử Y đó lão phu lại bực mình!”
“Đều tại Côn Ngô Mật Phi đối xử với con ả đó quá tốt!”
“Con khốn đó căn bản không có não, ai cũng tin tưởng được, bây giờ thì hay rồi, e rằng cả tộc Viên gia đều bị diệt sạch sẽ!”
Nghe được lời này cõi lòng Diệp Bắc Minh liền trầm xuống!
“Viên Tử Y thế nào rồi?”
“Ai nói đó?”
Ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh giật mình nhìn quanh!
Khi quét qua một tảng đá, trong đôi mắt già nua của họ liền xẹt qua một tia mừng rỡ: “Tiểu súc sinh, ngươi vậy mà ở đây!”
“Ngươi cũng to gan lắm, đang bị chúng ta lùng sục khắp nơi mà còn dám lộ diện?”
“Đừng nói nhảm nữa, bắt lấy hắn!”
Hai người lao thẳng tới!
Làn sóng không khí cuồn cuộn, cuốn bay đất đá xung quanh!
Hai luồng sát ý khủng bố chớp mắt đã khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!
“Đạo đài Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh thấp giọng hét lên!
Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi!
Một bệ hình tròn dài rộng hàng trăm mét lập tức xuất hiện dưới chân hai người!
Nó nào giống một đạo đài, mà càng giống một quảng trường khổng lồ hơn!
“Đây là nơi nào?”, ông già mặt vàng cau mày.
Ông già áo xanh cười hung ác: “Quan tâm tới nơi nào làm gì, lão tổ có lệnh, phát hiện ra tiểu súc sinh liền giết không tha!”
"Giết!"
Hai người lướt tới, mang theo hơi thở chết chóc nồng đậm!
Diệp Bắc Minh chủ động công kích, anh lao về phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay!
Mạnh mẽ chém xuống một kiếm!
"Cái quái gì vậy...ahhh!”
Ông già áo xanh đang định chửi rủa thì lại phát ra một tiếng hét thảm thiết!
Cánh tay đang vươn về phía Diệp Bắc Minh kia bỗng nhiên nổ tung!
Chỉ còn lại một nửa vai!
Máu tươi đầm đìa!
“Này…”
Ông già mặt vàng không thể giữ vững bình tĩnh được nữa!
Trên trán ông ta toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở mà tên tiểu súc sinh này lộ ra rõ ràng mới chỉ là đại năng thượng cổ tầng một, vậy mà có thể làm Đại Đạo Chi Thượng bị thương nặng?
Đang đùa cái gì vậy?
Trong một thoáng lơ là, ông ta chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long thoắt cái đã sà tới!
Nổ tung!
Ông già mặt vàng phun ra một ngụm máu, lăn ra mấy chục mét, trên ngực nổ vài miệng vết thương!
“Một chiêu này, còn có uy lực của huyết long vẫn chưa mạnh như trong tưởng tượng!”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh suýt chút đã hộc máu khi nghe thấy câu bình phẩm này!
“Ngươi như vậy còn chưa đủ mạnh? Ngươi mới là đại năng thượng cổ tầng một thôi đó!”
“Chúng ta là Đại Đạo Chi Thượng tầng một, cách nhau hẳn hai cảnh giới lớn!”
“Mỗi một cảnh giới lớn có chín tầng, tổng tộng mười tám tầng! Nếu đổi thành cách tính của cảnh giới trước đại năng thượng cổ, ba cảnh giới nhỏ là một tầng!”
“Vậy chính là sáu cảnh giới lớn đó!”
Như vậy còn không đủ mạnh?
Đây đã là quá mức nghịch thiên rồi, có được hay không!!!
Cho dù là hậu duệ của đế huyết, thiên tài mạnh mẽ nhất!
Cũng chưa từng nghe nói qua có ai có thể vượt qua hai cảnh giới lớn chiến đấu vượt cấp, chứ đừng nói tới việc một người bị thương nặng như Diệp Bắc Minh!!!
Đáng tiếc.
Diệp Bắc Minh không nghe thấy nội tâm đang gào thét của hai người họ, mà lạnh giọng hỏi: “Nói, Viên Tử Y thế nào rồi?”
Ông già mặt vàng cười lạnh: “Tiểu súc sinh, ngươi đang đùa với lửa… a!”
Một tiếng thét xé lòng vang lên!
Gót giày Hồi Lực của Diệp Bắc Minh đã đạp mạnh xuống lồng ngực nổ tung của ông ta!
Xương sườn gãy lìa, đâm xuyên qua nội tạng, máu tươi lập tức trào ra!
“Ta nói…. đừng giết ta, ta nói!”
Ông giả mặt vàng sợ hãi cùng cực: “Lão tổ tộc ta có lệnh, Viên Tử Y phạm sai lầm lớn, tru di tam tộc!”
“Về phần Viên Tử Y, vì đã đem ngươi trở về gia tộc Côn Ngô, nên sẽ được ban tặng hình phạt lăng trì!”
“Thần hồn của cô ta sẽ bị ném vào lò luyện đan để luyện hóa!”
Trái tim Diệp Bắc Minh co rụt lại!
Thuốc có ba phần độc!
Đặc biệt là lò luyện đã điều chế qua một lượng lớn đan dược, vô số vật báu của đất trời hóa thành đan dược, từ đó ngưng kết ra oán hận vô tận!
Thần hồn bị ném vào lò luyện đan luyện hóa không chỉ khiến con người ta vô cùng đau đớn!
Mà còn khiến thần hồn trực tiếp tiêu tan!
Đầu Diệp Bắc Minh ong ong: “Khi nào?”
Ông già mặt vàng phun ra một ngụm máu: "Hẳn là trưa hôm nay”.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn trời, vầng thái dương đã gần leo tới đỉnh đầu, thời gian còn chưa đến nửa giờ nữa:
"Cô nhóc này tâm tính ngây thơ, chưa từng nảy sinh ý muốn hãm hại tôi!”
“Sao tôi có thể hại người ta bị diệt tộc, còn bị chết thảm trong lò luyện đan đây!”
“Đạo đài Luân Hồi, đóng lại!”
Diệp Bắc Minh quét khẽ một tiếng.
Anh phớt lờ ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh mà tiến thẳng về phía gia tộc Côn Ngô!
Hai người trố mắt đứng nhìn, kinh hãi tới mức há hốc miệng: “Tên tiểu súc sinh đó điên rồi sao? Vì một con ả hầu gái mà đâm đầu vào chỗ chết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.