Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1875: Cùng xông lên
Ss Tần
05/05/2024
"Chuyện gì thế này?!!!"
Tù Sư quả thật không tin vào mắt mình nữa!
Diệp Bắc Minh bước ra, Huyết Long đi sau lưng chắn ngang một khoảng trời: "Tù Sư, đã đến lúc mày phải chết rồi!"
Năm ngón tay vung lên không trung rồi nắm chặt!
Kiếm Thiên Ma hiện ra trong lòng bàn tay, một kiếm quét ngang ra ngoài!
"Mẹ kiếp!"
Tù Sư nghiến răng nghiến lợi, một thanh trường đao màu đen đặc biệt kỳ dị hiện ra trong tay, điên cuồng chém tới!
Keng!!!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc!
Làn sóng khí nổ tung!
Tù Sư bị đẩy văng ra ngoài hơn trăm mét!
Lòng bàn tay hắn ta tê rần, ngay cả vũ khí bản mạng cũng run lên nhè nhẹ, một luồng cảm giác bất lực trào dâng trong lòng!
Giây phút này, Tù Sư tức giận đến cực điểm!
'Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Thằng nhóc này thật sự là một quái vật à?'
'Tại sao sức mạnh của hắn lại khủng khiếp như vậy? Chẳng lẽ hắn thực sự có đủ sức để giết bổn vương sao?'
'Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy! Hôm qua hắn chỉ là một con kiến hôi, hôm nay hắn vẫn chỉ là một con kiến!'
Nghĩ đến đây, Tù Sư lạnh lùng gầm lên: "Nhóc con, nếu không phải nhờ Kiếm Thiên Ma trong tay mày, bổn vương giết mày chẳng khác nào giết gà!"
"Nếu mày có gan thì đừng dùng Kiếm Thiên Ma nữa, bổn vương sẽ quyết một trận sinh tử với mày!"
"Tao sẽ thỏa mãn mày!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sâu trong đôi mắt của Tù Sư lóe lên một tia vui mừng: 'Đúng là đồ ngốc! Chẳng lẽ không biết sức mạnh lớn nhất của bổn vương chính là thân thể sao?'
"Giết!!!"
Một tiếng gầm rú vang lên!
Tù Sư lao tới trong tư thế mạnh mẽ nhất!
Diệp Bắc Minh đạp mạnh xuống đất!
Sức mạnh ghê gớm trong cơ thể sôi trào, không chút do dự xông thẳng lên đón đầu một kích của Tù Sư!
Hai luồng sức mạnh va chạm với nhau!
Ầm ầm!
Không gian xung quanh vỡ tan, bùng nổ một luồng ánh sáng chói lọi!
Tất cả tu võ giả xung quanh đều kinh hãi đến nỗi không thể mở mắt, đồng thời một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai!
"A..."
Mọi người thay đổi sắc mặt, cố gắng nhìn qua dù mắt đau nhói!
Họ hoảng sợ đến nỗi tim suýt vỡ tung!
Chỉ thấy, Tù Sư như một con chó chết bị văng ra ngoài, thân hình gần như tan nát!
Ngực lõm một lỗ hổng khủng khiếp, máu tươi phun trào!
Đôi mắt Tù Sư khẽ run rẩy, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi: "Tất cả cùng ra tay, bất chấp mọi giá phải giết thằng nhóc này!!!"
"Chỉ cần làm hắn bị thương tổn một sợi tóc, tôi sẽ ban cho người đó tài nguyên tu luyện vô tận!"
"Chỉ cần chém hắn một nhát, tôi sẽ ban cho người đó vinh hoa phú quý trường tồn!"
"Nếu ai chém được một cánh tay của thằng nhóc này, tôi cam đoan sẽ để con cháu người đó được Tù tộc nuôi dưỡng đời đời!"
Lời vừa dứt.
Đôi mắt của hàng trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đi cùng Tù Sư đều đỏ ngầu!
Tù Sư lại bổ sung: "Những ai tại đây sẵn sàng ra tay, những lời trên đều có hiệu lực!"
Những tu võ giả xem náo nhiệt ngẩn ra một lúc!
Rồi đồng tử của họ chợt trở nên lạnh lẽo.
Lại thêm hơn trăm người bước ra!
Nhìn thấy cảnh này, Tù Sư cười ngạo nghễ: "Ha ha ha ha! Kiến nhiều cắn chết voi, thằng nhóc vô dụng, dù mày có nghịch thiên thế nào đi nữa!"
"Bổn vương không tin nhiều người đánh một người mà không giết được mày, mày mạnh mẽ thì sao chứ? Bổn vương có tài nguyên vô tận để huy động bọn họ!!!"
"Giết hắn cho bổn vương!!!"
Dứt lời, gần năm trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đồng loạt tiến lên.
Bốp bốp bốp...
Hơn năm trăm tầm mắt lạnh lẽo khóa chặt Diệp Bắc Minh!
Vù---!
Trong tích tắc, không khí xung quanh Tháp Đế Cốt như bị đóng băng, hàng loạt sát ý lạnh lẽo đánh úp tới!
"Xong rồi... Diệp công tử..."
Thân thể mỏng manh của Nguyên Thi Vũ run lẩy bẩy!
Sắc mặt Tiêu Phi Yên tái nhợt như tờ giấy, dù là Thần Hậu cũng không khỏi run rẩy!
Năm trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đó! Cho dù có một Thiên Quân cảnh hiện diện cũng sẽ bị hao mòn đến chết mất!
Rầm rầm rầm!
Năm trăm người đồng loạt tỏa ra, từ bốn phương tám hướng tiến về phía Diệp Bắc Minh!
Ngăn chặn mọi lối thoát!
"Nhóc con, đừng trách bọn ta!"
"Muốn trách thì hãy trách chính mình đã đắc tội Tù Sư đại nhân!"
Trên gương mặt mỗi người đều lộ vẻ khinh khỉnh cười nhạo!
"Ôi..."
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, chậm rãi thu hồi Kiếm Thiên Ma.
"Nhóc con, sao thế? Đã cam chịu số phận à?"
"Thu hồi vũ khí chuẩn bị chờ chết đấy à?"
"Mày là người khôn ngoan, chúng ta sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng!"
Năm trăm người cười nhạo anh, như đang chọc ghẹo anh!
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại: "Các người nói xem, trên đời này tại sao lại có người cố tìm cái chết nhỉ?"
"Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến các người, phải hy sinh vì một lời hứa của Tù Sư thật sự đáng giá sao?"
Giọng nói lạnh buốt tận xương tủy!
Năm trăm tu võ giả Chân Quân cảnh ngẩn ra một lúc!
Như thể câu nói đó không phải đùa giỡn, mà là thật lòng!
Một người đàn ông trung niên hơi cau mày: "Diệp Thần, chết đến nơi mà vẫn còn giả vờ à?"
Một lão giả bên cạnh khàn giọng nói: "Lão phu cũng không hiểu, rốt cuộc mày đang tự tin vào điều gì?"
Tù Sư quả thật không tin vào mắt mình nữa!
Diệp Bắc Minh bước ra, Huyết Long đi sau lưng chắn ngang một khoảng trời: "Tù Sư, đã đến lúc mày phải chết rồi!"
Năm ngón tay vung lên không trung rồi nắm chặt!
Kiếm Thiên Ma hiện ra trong lòng bàn tay, một kiếm quét ngang ra ngoài!
"Mẹ kiếp!"
Tù Sư nghiến răng nghiến lợi, một thanh trường đao màu đen đặc biệt kỳ dị hiện ra trong tay, điên cuồng chém tới!
Keng!!!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc!
Làn sóng khí nổ tung!
Tù Sư bị đẩy văng ra ngoài hơn trăm mét!
Lòng bàn tay hắn ta tê rần, ngay cả vũ khí bản mạng cũng run lên nhè nhẹ, một luồng cảm giác bất lực trào dâng trong lòng!
Giây phút này, Tù Sư tức giận đến cực điểm!
'Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Thằng nhóc này thật sự là một quái vật à?'
'Tại sao sức mạnh của hắn lại khủng khiếp như vậy? Chẳng lẽ hắn thực sự có đủ sức để giết bổn vương sao?'
'Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy! Hôm qua hắn chỉ là một con kiến hôi, hôm nay hắn vẫn chỉ là một con kiến!'
Nghĩ đến đây, Tù Sư lạnh lùng gầm lên: "Nhóc con, nếu không phải nhờ Kiếm Thiên Ma trong tay mày, bổn vương giết mày chẳng khác nào giết gà!"
"Nếu mày có gan thì đừng dùng Kiếm Thiên Ma nữa, bổn vương sẽ quyết một trận sinh tử với mày!"
"Tao sẽ thỏa mãn mày!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sâu trong đôi mắt của Tù Sư lóe lên một tia vui mừng: 'Đúng là đồ ngốc! Chẳng lẽ không biết sức mạnh lớn nhất của bổn vương chính là thân thể sao?'
"Giết!!!"
Một tiếng gầm rú vang lên!
Tù Sư lao tới trong tư thế mạnh mẽ nhất!
Diệp Bắc Minh đạp mạnh xuống đất!
Sức mạnh ghê gớm trong cơ thể sôi trào, không chút do dự xông thẳng lên đón đầu một kích của Tù Sư!
Hai luồng sức mạnh va chạm với nhau!
Ầm ầm!
Không gian xung quanh vỡ tan, bùng nổ một luồng ánh sáng chói lọi!
Tất cả tu võ giả xung quanh đều kinh hãi đến nỗi không thể mở mắt, đồng thời một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai!
"A..."
Mọi người thay đổi sắc mặt, cố gắng nhìn qua dù mắt đau nhói!
Họ hoảng sợ đến nỗi tim suýt vỡ tung!
Chỉ thấy, Tù Sư như một con chó chết bị văng ra ngoài, thân hình gần như tan nát!
Ngực lõm một lỗ hổng khủng khiếp, máu tươi phun trào!
Đôi mắt Tù Sư khẽ run rẩy, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi: "Tất cả cùng ra tay, bất chấp mọi giá phải giết thằng nhóc này!!!"
"Chỉ cần làm hắn bị thương tổn một sợi tóc, tôi sẽ ban cho người đó tài nguyên tu luyện vô tận!"
"Chỉ cần chém hắn một nhát, tôi sẽ ban cho người đó vinh hoa phú quý trường tồn!"
"Nếu ai chém được một cánh tay của thằng nhóc này, tôi cam đoan sẽ để con cháu người đó được Tù tộc nuôi dưỡng đời đời!"
Lời vừa dứt.
Đôi mắt của hàng trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đi cùng Tù Sư đều đỏ ngầu!
Tù Sư lại bổ sung: "Những ai tại đây sẵn sàng ra tay, những lời trên đều có hiệu lực!"
Những tu võ giả xem náo nhiệt ngẩn ra một lúc!
Rồi đồng tử của họ chợt trở nên lạnh lẽo.
Lại thêm hơn trăm người bước ra!
Nhìn thấy cảnh này, Tù Sư cười ngạo nghễ: "Ha ha ha ha! Kiến nhiều cắn chết voi, thằng nhóc vô dụng, dù mày có nghịch thiên thế nào đi nữa!"
"Bổn vương không tin nhiều người đánh một người mà không giết được mày, mày mạnh mẽ thì sao chứ? Bổn vương có tài nguyên vô tận để huy động bọn họ!!!"
"Giết hắn cho bổn vương!!!"
Dứt lời, gần năm trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đồng loạt tiến lên.
Bốp bốp bốp...
Hơn năm trăm tầm mắt lạnh lẽo khóa chặt Diệp Bắc Minh!
Vù---!
Trong tích tắc, không khí xung quanh Tháp Đế Cốt như bị đóng băng, hàng loạt sát ý lạnh lẽo đánh úp tới!
"Xong rồi... Diệp công tử..."
Thân thể mỏng manh của Nguyên Thi Vũ run lẩy bẩy!
Sắc mặt Tiêu Phi Yên tái nhợt như tờ giấy, dù là Thần Hậu cũng không khỏi run rẩy!
Năm trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đó! Cho dù có một Thiên Quân cảnh hiện diện cũng sẽ bị hao mòn đến chết mất!
Rầm rầm rầm!
Năm trăm người đồng loạt tỏa ra, từ bốn phương tám hướng tiến về phía Diệp Bắc Minh!
Ngăn chặn mọi lối thoát!
"Nhóc con, đừng trách bọn ta!"
"Muốn trách thì hãy trách chính mình đã đắc tội Tù Sư đại nhân!"
Trên gương mặt mỗi người đều lộ vẻ khinh khỉnh cười nhạo!
"Ôi..."
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, chậm rãi thu hồi Kiếm Thiên Ma.
"Nhóc con, sao thế? Đã cam chịu số phận à?"
"Thu hồi vũ khí chuẩn bị chờ chết đấy à?"
"Mày là người khôn ngoan, chúng ta sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng!"
Năm trăm người cười nhạo anh, như đang chọc ghẹo anh!
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại: "Các người nói xem, trên đời này tại sao lại có người cố tìm cái chết nhỉ?"
"Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến các người, phải hy sinh vì một lời hứa của Tù Sư thật sự đáng giá sao?"
Giọng nói lạnh buốt tận xương tủy!
Năm trăm tu võ giả Chân Quân cảnh ngẩn ra một lúc!
Như thể câu nói đó không phải đùa giỡn, mà là thật lòng!
Một người đàn ông trung niên hơi cau mày: "Diệp Thần, chết đến nơi mà vẫn còn giả vờ à?"
Một lão giả bên cạnh khàn giọng nói: "Lão phu cũng không hiểu, rốt cuộc mày đang tự tin vào điều gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.