Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1340: Cửu U Lôi Hỏa
Ss Tần
06/01/2024
Thôi Nghê Thường hét lên thảm thiết, da thịt nổ tung!
Xương trắng đâm ra ngoài thịt, cắm xuống dưới đất, cô ta đau suýt ngất đi!
Bọn Giang Thục Nhiên, Sở Sở vừa chạy tới thì chứng kiến ngay cảnh này.
Sở Sở nhướng mày: “Làm vậy chẳng phải là ức hiếp người ta hay sao?”
Cô ấy đang định xông tới.
Giang Thục Nhiên ngăn cô ấy lại: “Cứ để đám người kia biết rõ tình hình đã rồi hẵng nói!”
Thôi Nhân Lôi không dám giấu giếm: “Ngọn núi lửa này là khu vực cấm của nhà họ Thôi chúng tôi!”
“Tổ tiên nhà họ Thôi chúng tôi từng kiểm soát Cửu U Lôi Hỏa, trở thành gia tộc đúc kiếm số một ở Thiên Uyên!”
“Sau khi tổ tiên vẫn lạc, Cửu U Lôi Hỏa bị phong ấn bên dưới ngọn núi lửa này!”
“Cách đây nửa ngày, sau khi cậu Diệp đi lên ngọn lửa này thì xảy ra chuyện như vậy, ngoài ra tôi không biết gì nữa hết!”
Lão già Thiên Đạo tông thở dồn dập, bóp cổ Thôi Nhân Lôi: “Ông nói gì cơ?”
“Cửu U Lôi Hỏa!”
“Dưới ngọn núi lửa này có Cửu U Lôi Hỏa?”
Đùng! Đùng! Đùng!
“Cửu U Lôi Hỏa? Không ngờ nơi đây lại có loại dị hỏa này!”
“Sức mạnh của dị hỏa rất kinh khủng, thậm chí có thể thiêu chết cả cảnh giới Động Hư!”
“Nếu như lấy được dị hỏa thì chẳng phải là vô địch rồi sao?”
Người của mấy ngàn tông môn ở đây lập tức đỏ mắt!
Ai nấy đều kích động nhìn về phía lối đi lên ngọn núi lửa!
Xung quanh nhốn nháo ầm ĩ!
Còn cậu Diệp mà Thôi Nhân Lôi nói thì đều bị đám đông tự động bỏ qua!
Giang Thục Nhiên cũng kinh ngạc ra mặt: “Cửu U Lôi Hỏa? Mặc dù không lấy được thứ kia!”
“Nhưng nếu mang được Cửu U Lôi Hỏa về thì cũng coi như đã lập được công lớn rồi!”
Sở Sở giật mí mắt: “Chị Thục Nhiên, cậu Diệp đó có phải là anh ấy không?”
“Em bảo ai cơ? Diệp Bắc Minh?”
Giang Thục Nhiên sững sờ.
Một giây sau.
Một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ trong ngọn núi lửa: “Thiên Đạo tông? Tôi không tìm tới gây phiền phức cho các người, các người lại tự vác xác tới tận cửa!”
Ầm!
Mọi người đổ dồn lại nhìn, trông thấy trên miệng ngọn núi lửa…
Có một thanh niên đeo mặt nạ màu tím chậm rãi bước ra.
“Là cậu!”
Lão già Thiên Đạo tông nheo mắt lại!
Bóng dáng của chàng thanh niên đó lóe lên rồi đáp xuống trước người lão già Thiên Đạo tông: “Ông dám động tới người của tôi à?”
Anh vung nắm đấm!
Huỵch!
Lão già Thiên Đạo tông bị đấm bay ra ngoài, hóa thành một làn sương máu trên không trung!
“Cậu!”
Người Thiên Đạo tông nhốn nháo xông tới bao vây Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh không đếm xỉa tới người của Thiên Đạo tông.
Anh bước tới, đưa Thôi Nhân Lôi tới chỗ Thôi Nghê Thường.
Anh ném mấy viên đan dược cho họ: “Lo trị thương đi, những chuyện khác cứ để tôi!”
“Ngài là?”
Thôi Nhân Lôi hết sức ngạc nhiên, người thanh niên trước mặt ông ta là ai?
Cậu Diệp đi đâu rồi?
Người Lý Thất Dạ run lên: “Sao cậu ta lại ở đây?”
Một lão già Yêu tộc nhướng mày: “Thất Dạ, tôi cảm nhận được sự sợ hãi trên người cậu!”
“Người này là ai? Cậu sợ à?”
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm người thanh niên bước ra từ ngọn núi lửa: “Thúc phụ, cậu ta là Diệp Càn Khôn!”
“Người đứng đầu Thiên Bảng, vị vua không ngai Diệp Càn Khôn!”
“Cậu ta còn là người đầu tiên leo lên thang trời, giết chết cảnh giới Chúa Tể như giết một con chó!”
“Gì cơ?”
Lão già Yêu tộc giật nảy mình, sao ông ta có thể chưa từng nghe danh kẻ này bao giờ cho được?
Quả là như sấm nổ bên tai!
Giang Thục Nhiên nhướng mày: “Sở Sở, xem ra em đoán sai rồi, không phải anh Diệp của em đâu!”
Đôi mắt đẹp của Sở Sở ánh lên niềm vui: “Đúng là không phải anh Diệp!”
Mấy ngàn tông môn đều đổ dồn vào nhìn Diệp Bắc Minh.
Bầu không khí xung quanh khá nặng nề!
“Tại sao cậu ta lại ở đây?”
“Lẽ nào động tĩnh vừa rồi là cậu ta gây ra ư?”
“Có phải Cửu U Lôi Hỏa đang trong tay cậu ta không?”
Đám đông bàn tán xôn xao.
Diệp Bắc Minh bực bội ngoáy lỗ tai: “Yên lặng chút đi!”
“Một nơi hẻo lánh như Thiên Uyên mà các người cũng mò tới được, sao các người giống chó thế?”
“Đánh hơi thấy là chạy tới ngay hả?”
Anh vừa nói dứt lời, xung quanh lập tức im bặt!
Cảm giác ngạt thở ập tới!
Mọi người nghẹn họng, trố mắt ra nhìn!
Thật ngang ngược!
Mấy ngàn tông môn ở đây gần như đại diện cho toàn bộ thế lực hàng đầu của thế giới Tam Thiên!
Vậy mà Diệp Càn Khôn dám bảo bọn họ là chó?
Sao anh dám!
Một lão già râu dê phi tới, bước ra khỏi đám đông: “Diệp Càn Khôn, cậu đang sỉ nhục Thiên Cực Môn đấy à?”
Hơi thở của cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong bùng lên!
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một tên rác rưởi thôi, có gì hay đâu mà sỉ nhục?”
“Cậu bảo tôi là rác rưởi?”
Xương trắng đâm ra ngoài thịt, cắm xuống dưới đất, cô ta đau suýt ngất đi!
Bọn Giang Thục Nhiên, Sở Sở vừa chạy tới thì chứng kiến ngay cảnh này.
Sở Sở nhướng mày: “Làm vậy chẳng phải là ức hiếp người ta hay sao?”
Cô ấy đang định xông tới.
Giang Thục Nhiên ngăn cô ấy lại: “Cứ để đám người kia biết rõ tình hình đã rồi hẵng nói!”
Thôi Nhân Lôi không dám giấu giếm: “Ngọn núi lửa này là khu vực cấm của nhà họ Thôi chúng tôi!”
“Tổ tiên nhà họ Thôi chúng tôi từng kiểm soát Cửu U Lôi Hỏa, trở thành gia tộc đúc kiếm số một ở Thiên Uyên!”
“Sau khi tổ tiên vẫn lạc, Cửu U Lôi Hỏa bị phong ấn bên dưới ngọn núi lửa này!”
“Cách đây nửa ngày, sau khi cậu Diệp đi lên ngọn lửa này thì xảy ra chuyện như vậy, ngoài ra tôi không biết gì nữa hết!”
Lão già Thiên Đạo tông thở dồn dập, bóp cổ Thôi Nhân Lôi: “Ông nói gì cơ?”
“Cửu U Lôi Hỏa!”
“Dưới ngọn núi lửa này có Cửu U Lôi Hỏa?”
Đùng! Đùng! Đùng!
“Cửu U Lôi Hỏa? Không ngờ nơi đây lại có loại dị hỏa này!”
“Sức mạnh của dị hỏa rất kinh khủng, thậm chí có thể thiêu chết cả cảnh giới Động Hư!”
“Nếu như lấy được dị hỏa thì chẳng phải là vô địch rồi sao?”
Người của mấy ngàn tông môn ở đây lập tức đỏ mắt!
Ai nấy đều kích động nhìn về phía lối đi lên ngọn núi lửa!
Xung quanh nhốn nháo ầm ĩ!
Còn cậu Diệp mà Thôi Nhân Lôi nói thì đều bị đám đông tự động bỏ qua!
Giang Thục Nhiên cũng kinh ngạc ra mặt: “Cửu U Lôi Hỏa? Mặc dù không lấy được thứ kia!”
“Nhưng nếu mang được Cửu U Lôi Hỏa về thì cũng coi như đã lập được công lớn rồi!”
Sở Sở giật mí mắt: “Chị Thục Nhiên, cậu Diệp đó có phải là anh ấy không?”
“Em bảo ai cơ? Diệp Bắc Minh?”
Giang Thục Nhiên sững sờ.
Một giây sau.
Một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ trong ngọn núi lửa: “Thiên Đạo tông? Tôi không tìm tới gây phiền phức cho các người, các người lại tự vác xác tới tận cửa!”
Ầm!
Mọi người đổ dồn lại nhìn, trông thấy trên miệng ngọn núi lửa…
Có một thanh niên đeo mặt nạ màu tím chậm rãi bước ra.
“Là cậu!”
Lão già Thiên Đạo tông nheo mắt lại!
Bóng dáng của chàng thanh niên đó lóe lên rồi đáp xuống trước người lão già Thiên Đạo tông: “Ông dám động tới người của tôi à?”
Anh vung nắm đấm!
Huỵch!
Lão già Thiên Đạo tông bị đấm bay ra ngoài, hóa thành một làn sương máu trên không trung!
“Cậu!”
Người Thiên Đạo tông nhốn nháo xông tới bao vây Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh không đếm xỉa tới người của Thiên Đạo tông.
Anh bước tới, đưa Thôi Nhân Lôi tới chỗ Thôi Nghê Thường.
Anh ném mấy viên đan dược cho họ: “Lo trị thương đi, những chuyện khác cứ để tôi!”
“Ngài là?”
Thôi Nhân Lôi hết sức ngạc nhiên, người thanh niên trước mặt ông ta là ai?
Cậu Diệp đi đâu rồi?
Người Lý Thất Dạ run lên: “Sao cậu ta lại ở đây?”
Một lão già Yêu tộc nhướng mày: “Thất Dạ, tôi cảm nhận được sự sợ hãi trên người cậu!”
“Người này là ai? Cậu sợ à?”
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm người thanh niên bước ra từ ngọn núi lửa: “Thúc phụ, cậu ta là Diệp Càn Khôn!”
“Người đứng đầu Thiên Bảng, vị vua không ngai Diệp Càn Khôn!”
“Cậu ta còn là người đầu tiên leo lên thang trời, giết chết cảnh giới Chúa Tể như giết một con chó!”
“Gì cơ?”
Lão già Yêu tộc giật nảy mình, sao ông ta có thể chưa từng nghe danh kẻ này bao giờ cho được?
Quả là như sấm nổ bên tai!
Giang Thục Nhiên nhướng mày: “Sở Sở, xem ra em đoán sai rồi, không phải anh Diệp của em đâu!”
Đôi mắt đẹp của Sở Sở ánh lên niềm vui: “Đúng là không phải anh Diệp!”
Mấy ngàn tông môn đều đổ dồn vào nhìn Diệp Bắc Minh.
Bầu không khí xung quanh khá nặng nề!
“Tại sao cậu ta lại ở đây?”
“Lẽ nào động tĩnh vừa rồi là cậu ta gây ra ư?”
“Có phải Cửu U Lôi Hỏa đang trong tay cậu ta không?”
Đám đông bàn tán xôn xao.
Diệp Bắc Minh bực bội ngoáy lỗ tai: “Yên lặng chút đi!”
“Một nơi hẻo lánh như Thiên Uyên mà các người cũng mò tới được, sao các người giống chó thế?”
“Đánh hơi thấy là chạy tới ngay hả?”
Anh vừa nói dứt lời, xung quanh lập tức im bặt!
Cảm giác ngạt thở ập tới!
Mọi người nghẹn họng, trố mắt ra nhìn!
Thật ngang ngược!
Mấy ngàn tông môn ở đây gần như đại diện cho toàn bộ thế lực hàng đầu của thế giới Tam Thiên!
Vậy mà Diệp Càn Khôn dám bảo bọn họ là chó?
Sao anh dám!
Một lão già râu dê phi tới, bước ra khỏi đám đông: “Diệp Càn Khôn, cậu đang sỉ nhục Thiên Cực Môn đấy à?”
Hơi thở của cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong bùng lên!
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một tên rác rưởi thôi, có gì hay đâu mà sỉ nhục?”
“Cậu bảo tôi là rác rưởi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.