Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1482: Đã trộm thánh vật của tông môn
Ss Tần
19/02/2024
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Giết thì cũng đã giết rồi, vẫn nên cứu cháu gái ông trước chứ!"
"Đình Đình!"
Mặc Phong Hành kịp phản ứng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mặc Đình Đình.
Thiếu nữ bị trói gô, còn bị nhét một cái khăn tay vào trong miệng.
Mặc Phong Hành lấy khăn tay ra.
Ông ta đang muốn cởi bỏ dây thừng, lại phát hiện đây là một cách buộc dây thừng rất đặc biệt!
Cẩn thận nhìn lại.
"Chuyện này..."
Mặc Phong Hành có chút khó khăn: "Cậu Diệp, chỉ sợ phải nhờ cậu một việc rồi".
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh nhìn về phía Mặc Đình Đình nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mặc Đình Đình bị trói lại bằng một cách rất đặc biệt.
Dây thừng giao nhau tại ngực, siết ra hai ngọn núi!
Lại quấn quanh cái eo thon của thiếu nữ vài vòng, sau đó xuyên qua từ đằng sau và giữa hai đùi!
Dây thừng căng cứng, Mặc Đình Đình bị trói thẳng tư thế hình chữ "z".
Không nói đến việc trước sau lồi lõm!
Thế mà nút buộc dây thừng lại ở vị trí dưới bụng năm tấc!
Khó trách Mặc Phong Hành không ra tay!
"Cậu Diệp, làm phiền cậu!", Mặc Phong Hành nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Mặc tiền bối, chuyện này..."
Mặc Phong Hành mỉm cười: "Cậu Diệp chỉ cứu người, không có ý gì khác".
"Đình Đình cũng sẽ không trách tội cậu!"
Nói xong, ông ta nhìn về phía Mặc Đình Đình.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ đến bên tai, sau khi nhìn Diệp Bắc Minh một chút thì yên lặng gật đầu.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi".
Dứt lời, anh liền đưa tay chạm vào nút thắt!
Trong nháy mắt vừa chạm vào, Mặc Đình Đình thân thể mềm mại run lên, phảng phất có dòng điện trào lên!
"A..."
Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng!
Dây thừng bắn ra ầm ầm!
Thân thể mềm mại lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống!
Diệp Bắc Minh nâng Mặc Đình Đình lên: "Cô Mặc, cẩn thận!"
Mặc Đình Đình ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, đôi chân dài không nhịn được run rẩy!
Cô ta bám lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, xin lỗi... Tôi có thể ôm anh một lát như vậy được không?"
"A... Chân của tôi tê quá!"
"Được".
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu, không suy nghĩ nhiều.
Giọng nói của Mặc Phong Hành vang lên: "Chủ nhân, bây giờ cậu hãy theo tôi đến nhà họ Mặc!"
"Chỉ cần cậu đến nhà họ Mặc nhìn thấy Huyền Bảng, cậu sẽ hiểu được tất cả!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Nơi này cách nhà họ Mặc bao xa?"
Mặc Phong Hành trả lời: "Từ nơi này đến nhà họ Mặc mất khoảng một ngày đi đường".
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Từ nhà họ Mặc đến Băng Cực Cung thì sao?"
Mặc Phong Hành không biết vì sao Diệp Bắc Minh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từ nhà họ Mặc đến Băng Cực Cung chắc phải mất hai ngày".
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có việc gấp phải đến Băng Cực Cung một chuyến, thời gian không kịp!"
"Ông nói địa chỉ nhà họ Mặc cho tôi đi!"
"Tôi đến Băng Cực Cung một chuyến trước, sau đó lại đi nhà họ Mặc!"
"Cũng được, nếu như đã tìm ra chủ nhân, cũng không vội hai ba ngày", Mặc Phong Hành gật đầu đồng ý, nói vị trí nhà họ Mặc cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhận lấy bản đồ ghi vị trí nhà họ Mặc, sau đó anh nhìn về phía Mặc Đình Đình.
"Cô Mặc, tôi phải đi rồi".
"Ặc... Hả? Được rồi!"
Mặc Đình Đình giật mình, lúc này mới kịp phản ứng.
Cô ta có chút lưu luyến không rời buông cánh tay Diệp Bắc Minh ra!
"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi!"
"Hả?"
Gương mặt xinh đẹp của Mặc Đình Đình ửng đỏ, giận dữ nhìn ông nội một cái: "Cháu nào có!"
"Hahahahaha, ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu rồi!"
Mặc Phong Hành cười lắc đầu, nhìn lướt qua thi thể đầy đất: "Việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý những thi thể này, ngàn vạn lần không thể để nhà họ Phó phát hiện ra!"
...
Khi Diệp Bắc Minh đi tới sơn môn Băng Cực Cung.
Lại bị hai nữ đệ tử ngăn lại.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi là bạn của thánh nữ của các cô, mời thông báo cho cô Thẩm một tiếng!"
"Cứ nói có một người họ Diệp tìm cô ta!"
Hai nữ đệ tử nhìn nhau một cái, cong khóe miệng cười lạnh.
"Thánh nữ?"
"Tiện nhân kia cũng xứng làm thánh nữ ư?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có ý gì?"
Một cô gái áo lam cười lạnh: "Có ý gì à, tiện nhân này đã trộm thánh vật của tông môn!"
"Không chỉ như thế, còn cưỡng ép bắt thánh vật tông môn nhận cô ta làm chủ!"
"Mấy vị trưởng lão bảo cô ta giao thánh vật ra, tiện nhân này cứ nhất quyết nói thánh vật là của cô ta!"
"Bây giờ cô ta đã bị phế bỏ thân phận thánh nữ, buổi trưa hôm nay sẽ bị chém đầu răn dạy ở quảng trường!"
Diệp Bắc Minh biến sắc: "Cái gì?"
Một giây sau, anh lập tức hiểu ra.
Lúc ở vùng đất Thiên Tuyệt, Thẩm Nại Tuyết lấy được một thần khí ngọc tiêu bị hỏng!
Lúc ấy, ngọc tiêu hỏng đã chủ động nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ.
Ngoài ra còn một thanh thần kiếm bị hỏng khác thì chủ động nhận Lê Mộng Ly làm chủ!
Diệp Bắc Minh là một người thuận nước đẩy thuyền, liền không để tháp Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt hai thần khí bị hỏng đó!
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
Nghĩ tới đây.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: "Có phải thánh vật mà các cô nói là một cái ngọc tiêu hay không?"
Sắc mặt hai đệ tử Băng Cực Cung hơi thay đổi một chút!
Một giây sau, ánh mắt bọn họ đều âm trầm xuống: "Thế mà anh lại biết vật này? Xem ra anh là đồng bọn của tiện nhân kia!"
"Có ai không, cũng bắt anh ta lại! Giao cho các vị trưởng lão xử lý!"
"Đình Đình!"
Mặc Phong Hành kịp phản ứng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mặc Đình Đình.
Thiếu nữ bị trói gô, còn bị nhét một cái khăn tay vào trong miệng.
Mặc Phong Hành lấy khăn tay ra.
Ông ta đang muốn cởi bỏ dây thừng, lại phát hiện đây là một cách buộc dây thừng rất đặc biệt!
Cẩn thận nhìn lại.
"Chuyện này..."
Mặc Phong Hành có chút khó khăn: "Cậu Diệp, chỉ sợ phải nhờ cậu một việc rồi".
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh nhìn về phía Mặc Đình Đình nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mặc Đình Đình bị trói lại bằng một cách rất đặc biệt.
Dây thừng giao nhau tại ngực, siết ra hai ngọn núi!
Lại quấn quanh cái eo thon của thiếu nữ vài vòng, sau đó xuyên qua từ đằng sau và giữa hai đùi!
Dây thừng căng cứng, Mặc Đình Đình bị trói thẳng tư thế hình chữ "z".
Không nói đến việc trước sau lồi lõm!
Thế mà nút buộc dây thừng lại ở vị trí dưới bụng năm tấc!
Khó trách Mặc Phong Hành không ra tay!
"Cậu Diệp, làm phiền cậu!", Mặc Phong Hành nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Mặc tiền bối, chuyện này..."
Mặc Phong Hành mỉm cười: "Cậu Diệp chỉ cứu người, không có ý gì khác".
"Đình Đình cũng sẽ không trách tội cậu!"
Nói xong, ông ta nhìn về phía Mặc Đình Đình.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ đến bên tai, sau khi nhìn Diệp Bắc Minh một chút thì yên lặng gật đầu.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi".
Dứt lời, anh liền đưa tay chạm vào nút thắt!
Trong nháy mắt vừa chạm vào, Mặc Đình Đình thân thể mềm mại run lên, phảng phất có dòng điện trào lên!
"A..."
Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng!
Dây thừng bắn ra ầm ầm!
Thân thể mềm mại lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống!
Diệp Bắc Minh nâng Mặc Đình Đình lên: "Cô Mặc, cẩn thận!"
Mặc Đình Đình ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, đôi chân dài không nhịn được run rẩy!
Cô ta bám lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, xin lỗi... Tôi có thể ôm anh một lát như vậy được không?"
"A... Chân của tôi tê quá!"
"Được".
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu, không suy nghĩ nhiều.
Giọng nói của Mặc Phong Hành vang lên: "Chủ nhân, bây giờ cậu hãy theo tôi đến nhà họ Mặc!"
"Chỉ cần cậu đến nhà họ Mặc nhìn thấy Huyền Bảng, cậu sẽ hiểu được tất cả!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Nơi này cách nhà họ Mặc bao xa?"
Mặc Phong Hành trả lời: "Từ nơi này đến nhà họ Mặc mất khoảng một ngày đi đường".
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Từ nhà họ Mặc đến Băng Cực Cung thì sao?"
Mặc Phong Hành không biết vì sao Diệp Bắc Minh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từ nhà họ Mặc đến Băng Cực Cung chắc phải mất hai ngày".
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có việc gấp phải đến Băng Cực Cung một chuyến, thời gian không kịp!"
"Ông nói địa chỉ nhà họ Mặc cho tôi đi!"
"Tôi đến Băng Cực Cung một chuyến trước, sau đó lại đi nhà họ Mặc!"
"Cũng được, nếu như đã tìm ra chủ nhân, cũng không vội hai ba ngày", Mặc Phong Hành gật đầu đồng ý, nói vị trí nhà họ Mặc cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhận lấy bản đồ ghi vị trí nhà họ Mặc, sau đó anh nhìn về phía Mặc Đình Đình.
"Cô Mặc, tôi phải đi rồi".
"Ặc... Hả? Được rồi!"
Mặc Đình Đình giật mình, lúc này mới kịp phản ứng.
Cô ta có chút lưu luyến không rời buông cánh tay Diệp Bắc Minh ra!
"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi!"
"Hả?"
Gương mặt xinh đẹp của Mặc Đình Đình ửng đỏ, giận dữ nhìn ông nội một cái: "Cháu nào có!"
"Hahahahaha, ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu rồi!"
Mặc Phong Hành cười lắc đầu, nhìn lướt qua thi thể đầy đất: "Việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý những thi thể này, ngàn vạn lần không thể để nhà họ Phó phát hiện ra!"
...
Khi Diệp Bắc Minh đi tới sơn môn Băng Cực Cung.
Lại bị hai nữ đệ tử ngăn lại.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi là bạn của thánh nữ của các cô, mời thông báo cho cô Thẩm một tiếng!"
"Cứ nói có một người họ Diệp tìm cô ta!"
Hai nữ đệ tử nhìn nhau một cái, cong khóe miệng cười lạnh.
"Thánh nữ?"
"Tiện nhân kia cũng xứng làm thánh nữ ư?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có ý gì?"
Một cô gái áo lam cười lạnh: "Có ý gì à, tiện nhân này đã trộm thánh vật của tông môn!"
"Không chỉ như thế, còn cưỡng ép bắt thánh vật tông môn nhận cô ta làm chủ!"
"Mấy vị trưởng lão bảo cô ta giao thánh vật ra, tiện nhân này cứ nhất quyết nói thánh vật là của cô ta!"
"Bây giờ cô ta đã bị phế bỏ thân phận thánh nữ, buổi trưa hôm nay sẽ bị chém đầu răn dạy ở quảng trường!"
Diệp Bắc Minh biến sắc: "Cái gì?"
Một giây sau, anh lập tức hiểu ra.
Lúc ở vùng đất Thiên Tuyệt, Thẩm Nại Tuyết lấy được một thần khí ngọc tiêu bị hỏng!
Lúc ấy, ngọc tiêu hỏng đã chủ động nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ.
Ngoài ra còn một thanh thần kiếm bị hỏng khác thì chủ động nhận Lê Mộng Ly làm chủ!
Diệp Bắc Minh là một người thuận nước đẩy thuyền, liền không để tháp Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt hai thần khí bị hỏng đó!
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
Nghĩ tới đây.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: "Có phải thánh vật mà các cô nói là một cái ngọc tiêu hay không?"
Sắc mặt hai đệ tử Băng Cực Cung hơi thay đổi một chút!
Một giây sau, ánh mắt bọn họ đều âm trầm xuống: "Thế mà anh lại biết vật này? Xem ra anh là đồng bọn của tiện nhân kia!"
"Có ai không, cũng bắt anh ta lại! Giao cho các vị trưởng lão xử lý!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.