Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2102: Đại Đế đạo vận!
Ss Tần
03/08/2024
Nếu có thể tăng cấp bậc của Tiểu Tháp, thì đó là một chuyện rất tốt đối với tiểu Tháp và anh.
"Có thể làm được thật sao?"
Dao Trì kiêu ngạo cười một cái: "Đương nhiên là ngươi không thể làm được, nhưng có bổn đế ở đây."
"Bổn đế có thể cho ngươi tế luyện lại tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đạt tới mức độ cắn nuốt được binh khí Đại Đế!"
Tiếp theo đó.
Dao Trì truyền dạy luôn một bài kinh văn, bài kinh văn xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh đọc một lượt, rúng động ghê gớm.
Trong lòng nhiệt huyết dâng trào!
Thạch Nghị cùng một lão giả khác đi đến trước mặt Côn Ngô Mật Phi.
"Côn Ngô cô nương, hai chúng tôi mời cô gia nhập đế cung Hồng Hoang!"
Côn Ngô Mật Phi hơi do dự.
Tất nhiên cô ta biết, gia nhập đế cung Hồng Hoang là lựa chọn tốt nhất!
Suy nghĩ một lát, cô ta nói: "Tôi có thể gia nhập đế cung Hồng Hoang, nhưng các ông phải nhận cả tiểu Minh Minh nữa!"
"Chuyện này..."
Thạch Nghị cùng một lão giả khác lắc đầu khó xử: "E là không được!"
"Đế cung Hồng Hoang có quy định, Diệp Bắc Minh không có duyên với đế cung Hồng Hoang!"
Côn Ngô Mật Phi từ chối luôn: "Vậy thì thôi!"
Diệp Bắc Minh không đi, tất nhiên cô ta cũng không đi!
Dao Trì truyền âm: "Diệp Bắc Minh, ngươi phải gia nhập đế cung Hồng Hoang!"
"Không cần gia nhập, nhưng ngươi phải tham gia vào nội bộ đế cung Hồng Hoang!"
Không gia nhập đế cung Hồng Hoang, thì không được gặp Hồng Hoang cổ tháp.
Và càng khỏi nói đến chuyện cắn nuốt!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng truyền âm cho Côn Ngô Mật Phi: "Tiểu Phi Phi, tôi không cần gia nhập đế cung Hồng Hoang, nhưng tôi cần có quyền tự do ra vào đế cung Hồng Hoang!"
"Đừng hỏi tại sao, giúp tôi!"
"Được!"
Côn Ngô Mật Phi chớp chớp mắt.
Nếu đó là mong muốn của Diệp Bắc Minh, cô ta nhất định làm được!
Vì thế.
Cô ta nói khác đi: "Tiểu Minh Minh không gia nhập đế cung Hồng Hoang cũng được, nhưng phải được ra vào tự do."
"Tôi cần gặp anh ấy bất cứ khi nào tôi muốn, nếu ngay cả điều này các ông cũng không đáp ứng được, tôi sẽ không gia nhập đâu!"
Hai người sửng sốt.
"Lão Ngô, ông thấy sao?" Thạch Nghị truyền âm.
Lão Ngô trả lời: "Thiếu nữ mơ mộng yêu đương ý mà, cứ để con bé gia nhập đế cung trước rồi tính tiếp."
"Thể chất Hỗn Độn trưởng thành rất nhanh, một khi cô ta giỏi hơn tên nhóc này, rồi quen thêm các thiên tài khác trong đế cung, tự nhiên sẽ lạnh nhạt với Diệp Bắc Minh thôi!"
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Thạch Nghị âm thầm gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười.
"Được! Tôi sẽ dẫn cô về Đế cung trước!"
Ông ta dẫn Côn Ngô Mật Phi đi về phía đế cung Hồng Hoang.
Diệp Bắc Minh đứng yên tại chỗ, chỉ vào U Nhược: "Cô ấy đi cùng chúng tôi!"
Lão Ngô rất là hào phóng: "Đi cùng luôn đi, chỉ cần không gia nhập, các cô cậu cứ ra vào tự do."
Mọi người đến trước đế cung Hồng Hoang, đi qua cửa cung hùng vĩ, cảnh quan trước mắt sáng tỏ thông suốt!
Quảng trường trung tâm rộng lớn, một đài võ đạo lơ lửng giữa không trung!
Xung quanh quảng trường, chín trăm chín mươi chín ngọn núi Tọa Long bao quanh!
Trên mỗi đỉnh núi, là một tòa cung điện cổ kính!
"Chín trăm chín mươi chín ngọn núi rồng?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Không ngờ, những ngọn núi rồng này lại giống với di tích Côn Luân Thượng Cổ!
Nhưng nó hùng vĩ và hoành tráng hơn!
Chẳng lẽ di tích Côn Luân Thượng Cổ của Hoa tộc là mô phỏng theo cái này?
Càng đi vào trong Diệp Bắc Minh càng kinh ngạc: "Quảng trường này rất lợi hại, dường như mỗi một viên gạch đều có một cỗ ý vị trong đó!"
Tố Vấn hừ lạnh: "Đồ thiếu hiểu biết, đế cung Hồng Hoang là hành cung của Hồng Hoang đại đế!"
"Từng viên gạch, từng lát ngói, đều có đạo vận trên đó."
"Nếu anh mà lĩnh ngộ được thì đủ ăn cả đời! Nhưng anh lĩnh ngộ được chắc? Đồ nhà quê!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh còn chưa nói gì!
Côn Ngô Mật Phi đi đến trước mặt Tố Vấn, giơ tay tát một cái!
Bốp!
Thanh âm trong trẻo!
Tố Vấn ôm má, cực kỳ căm giận nhìn chằm chằm Côn Ngô Mật Phi: "Cô dám đánh tôi?"
Thạch Nghị và lão Ngô giật cả mình, họ không ngờ Côn Ngô Mật Phi lại bất ngờ đánh người!
Cô nàng này nóng nảy quá!
"Người đàn ông của tôi là người mà cô có thể châm chọc sao?"
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh cảnh cáo: "Nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, lần cuối cùng luôn!"
"Nếu cô còn dám châm chọc người đàn ông của tôi một câu nào nữa, tôi sẽ xé miệng cô ra!"
"Cô!"
Tố Vấn ôm má.
Dấu năm ngón tay đỏ bừng dễ dàng trông thấy!
Chưa bao giờ cô ta bị nhục nhã như này, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào thôi!
"Tố Vấn, thôi bỏ đi."
Thạch Nghị lắc đầu.
Tố Vấn nghiến răng nghiến lợi nuốt vào vào bụng, rồi liếc xéo Diệp Bắc Minh một cái xong không nói câu nào nữa!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Nhóc con, cô bé này bảo vệ cậu thật đấy."
"Cá tính này, bổn tháp thích!"
Diệp Bắc Minh cười trả lời: "Tiểu Tháp, ông thích cũng vô dụng!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chuyển chủ đề: "Không đùa nữa, cô nương Tố Vấn này không phải người hiền lành gì."
"Thoạt nhìn như một đóa bạch liên hoa, vô hại, cẩn thận cô ta lén lút đối phó cậu!"
"Yên tâm!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một lúc sau, đoàn người đi đến trước một tòa đế cung Hồng Hoang!
Thạch Nghị nói: "Diệp Bắc Minh, tôi dẫn Côn Ngô Mật Phi đi gặp cung chủ, sẽ đi một lúc đấy."
"Ngoại trừ chín trăm chín mươi chín ngọn núi rồng là khu vực riêng tư của đệ tử trong cung, cậu có thể hoạt động thoải mái ở đấu trường luyện võ, luyện đan các, luyện khí các, núi Ngộ Đạo!"
Côn Ngô Mật Phi đi qua kéo tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu Minh Minh, chờ tôi về nhé!"
"Được."
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Côn Ngô Mật Phi đi theo Thạch Nghị và Chu trưởng lão.
"Ha ha!"
Tố Vấn cười lạnh một tiếng, sau đó quay người bỏ đi.
U Nhược hơi tức giận: "Người phụ nữ này điên à?"
"Chúng ta đâu nợ cô ta cái gì, cô ta kiêu ngạo cái gì chứ?"
"Có ai là tầng bảy cảnh giới Đại Đạo đâu? Nếu tôi mà không bị thương, đánh với cô ta một trận, chưa chắc tôi đã thua!"
"Mặc kệ cô ta, chúng ta đi quanh đây xem đi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh không hề để tâm chút nào!
Hai người sánh vai đi ra ngoài quảng trường.
Dao Trì chợt truyền âm: "Diệp Bắc Minh, đừng đi vội!"
"Nhìn kỹ gạch lát trên quảng trường này đi, nó có lợi cho ngươi đấy!"
Diệp Bắc Minh dừng bước: "Là sao?"
Dao Trì giải thích: "Hồng Hoang Đại Đế đã sống ở đây hơn trăm triệu năm, từng viên gạch đều được ông ấy đi qua."
"Nó lưu lại đạo vận cấp Đại Đế! Nếu ngươi lĩnh ngộ được đạo vận này, nói không chừng sẽ có thu hoạch đấy!"
"Nhắm mắt lại, cảm nhận sâu!"
Diệp Bắc Minh làm theo.
U Nhược phát hiện Diệp Bắc Minh đã dừng bước, cô ta quay đầu lại, chớp chớp mắt xinh!
"Diệp công tử, sao anh lại dừng lại?"
"Trên những viên gạch lát sân này còn sót lại đạo vận của Hồng Hoang Đại Đế, cô cũng thử cảm ngộ đi, làm được sẽ có lợi cho cô đấy!" Diệp Bắc Minh nói.
"Vậy sao?"
U Nhược nghĩ thầm, chỉ là mấy viên gạch thì có thể cảm ngộ ra cái gì được?
Nhưng nếu Diệp Bắc Minh đã nói vậy, cô ta vô thức chọn tin tưởng.
Hai người dừng lại, cúi đầu.
Quan sát gạch lát sân trên mặt đất!
Nhìn một lúc, Diệp Bắc Minh chợt phát hiện, vị trí của mỗi viên gạch đều vừa vặn.
Hoàn chỉnh tự nhiên!
Khe hở giữa các đường gạch, kể cả từng đường vân trên sàn gạch.
Giống như tồn tại trời sinh kết hợp với nhau!
Dường như, toàn bộ quảng trường trở thành một chỉnh thể!
Khi Diệp Bắc Minh lĩnh hội!
"Đúng là đồ nhà quê, chẳng biết gì cả, thế mà lại đi nhìn chằm chằm mấy viên gạch!"
Phía sau vang lên một giọng nói cực kỳ trào phúng.
Hai người nhíu mày, rồi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy.
Một thanh niên áo lam dẫn theo bảy tám đứa bạn cùng lứa, đứng ở đằng sau cách họ mấy chục mét rồi nhìn họ với vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Phạm sư huynh, anh đừng có mà nói vậy!"
Một thanh niên áo xanh lá đứng cạnh khoanh tay trước ngực nói: "Chỗ chúng ta là đế cung Hồng Hoang, vớ bừa một viên gạch cũng có đạo vận mà đại đế để lại đấy?"
"Loại nhà quê như này làm gì được thấy đạo vận của đại đế bao giờ đâu?"
"Dù chỉ là một viên gạch dưới chân, anh ta vẫn phải nghiên cứu tỉ mỉ ý!"
"Có thể làm được thật sao?"
Dao Trì kiêu ngạo cười một cái: "Đương nhiên là ngươi không thể làm được, nhưng có bổn đế ở đây."
"Bổn đế có thể cho ngươi tế luyện lại tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đạt tới mức độ cắn nuốt được binh khí Đại Đế!"
Tiếp theo đó.
Dao Trì truyền dạy luôn một bài kinh văn, bài kinh văn xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh đọc một lượt, rúng động ghê gớm.
Trong lòng nhiệt huyết dâng trào!
Thạch Nghị cùng một lão giả khác đi đến trước mặt Côn Ngô Mật Phi.
"Côn Ngô cô nương, hai chúng tôi mời cô gia nhập đế cung Hồng Hoang!"
Côn Ngô Mật Phi hơi do dự.
Tất nhiên cô ta biết, gia nhập đế cung Hồng Hoang là lựa chọn tốt nhất!
Suy nghĩ một lát, cô ta nói: "Tôi có thể gia nhập đế cung Hồng Hoang, nhưng các ông phải nhận cả tiểu Minh Minh nữa!"
"Chuyện này..."
Thạch Nghị cùng một lão giả khác lắc đầu khó xử: "E là không được!"
"Đế cung Hồng Hoang có quy định, Diệp Bắc Minh không có duyên với đế cung Hồng Hoang!"
Côn Ngô Mật Phi từ chối luôn: "Vậy thì thôi!"
Diệp Bắc Minh không đi, tất nhiên cô ta cũng không đi!
Dao Trì truyền âm: "Diệp Bắc Minh, ngươi phải gia nhập đế cung Hồng Hoang!"
"Không cần gia nhập, nhưng ngươi phải tham gia vào nội bộ đế cung Hồng Hoang!"
Không gia nhập đế cung Hồng Hoang, thì không được gặp Hồng Hoang cổ tháp.
Và càng khỏi nói đến chuyện cắn nuốt!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng truyền âm cho Côn Ngô Mật Phi: "Tiểu Phi Phi, tôi không cần gia nhập đế cung Hồng Hoang, nhưng tôi cần có quyền tự do ra vào đế cung Hồng Hoang!"
"Đừng hỏi tại sao, giúp tôi!"
"Được!"
Côn Ngô Mật Phi chớp chớp mắt.
Nếu đó là mong muốn của Diệp Bắc Minh, cô ta nhất định làm được!
Vì thế.
Cô ta nói khác đi: "Tiểu Minh Minh không gia nhập đế cung Hồng Hoang cũng được, nhưng phải được ra vào tự do."
"Tôi cần gặp anh ấy bất cứ khi nào tôi muốn, nếu ngay cả điều này các ông cũng không đáp ứng được, tôi sẽ không gia nhập đâu!"
Hai người sửng sốt.
"Lão Ngô, ông thấy sao?" Thạch Nghị truyền âm.
Lão Ngô trả lời: "Thiếu nữ mơ mộng yêu đương ý mà, cứ để con bé gia nhập đế cung trước rồi tính tiếp."
"Thể chất Hỗn Độn trưởng thành rất nhanh, một khi cô ta giỏi hơn tên nhóc này, rồi quen thêm các thiên tài khác trong đế cung, tự nhiên sẽ lạnh nhạt với Diệp Bắc Minh thôi!"
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Thạch Nghị âm thầm gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười.
"Được! Tôi sẽ dẫn cô về Đế cung trước!"
Ông ta dẫn Côn Ngô Mật Phi đi về phía đế cung Hồng Hoang.
Diệp Bắc Minh đứng yên tại chỗ, chỉ vào U Nhược: "Cô ấy đi cùng chúng tôi!"
Lão Ngô rất là hào phóng: "Đi cùng luôn đi, chỉ cần không gia nhập, các cô cậu cứ ra vào tự do."
Mọi người đến trước đế cung Hồng Hoang, đi qua cửa cung hùng vĩ, cảnh quan trước mắt sáng tỏ thông suốt!
Quảng trường trung tâm rộng lớn, một đài võ đạo lơ lửng giữa không trung!
Xung quanh quảng trường, chín trăm chín mươi chín ngọn núi Tọa Long bao quanh!
Trên mỗi đỉnh núi, là một tòa cung điện cổ kính!
"Chín trăm chín mươi chín ngọn núi rồng?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Không ngờ, những ngọn núi rồng này lại giống với di tích Côn Luân Thượng Cổ!
Nhưng nó hùng vĩ và hoành tráng hơn!
Chẳng lẽ di tích Côn Luân Thượng Cổ của Hoa tộc là mô phỏng theo cái này?
Càng đi vào trong Diệp Bắc Minh càng kinh ngạc: "Quảng trường này rất lợi hại, dường như mỗi một viên gạch đều có một cỗ ý vị trong đó!"
Tố Vấn hừ lạnh: "Đồ thiếu hiểu biết, đế cung Hồng Hoang là hành cung của Hồng Hoang đại đế!"
"Từng viên gạch, từng lát ngói, đều có đạo vận trên đó."
"Nếu anh mà lĩnh ngộ được thì đủ ăn cả đời! Nhưng anh lĩnh ngộ được chắc? Đồ nhà quê!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh còn chưa nói gì!
Côn Ngô Mật Phi đi đến trước mặt Tố Vấn, giơ tay tát một cái!
Bốp!
Thanh âm trong trẻo!
Tố Vấn ôm má, cực kỳ căm giận nhìn chằm chằm Côn Ngô Mật Phi: "Cô dám đánh tôi?"
Thạch Nghị và lão Ngô giật cả mình, họ không ngờ Côn Ngô Mật Phi lại bất ngờ đánh người!
Cô nàng này nóng nảy quá!
"Người đàn ông của tôi là người mà cô có thể châm chọc sao?"
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh cảnh cáo: "Nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, lần cuối cùng luôn!"
"Nếu cô còn dám châm chọc người đàn ông của tôi một câu nào nữa, tôi sẽ xé miệng cô ra!"
"Cô!"
Tố Vấn ôm má.
Dấu năm ngón tay đỏ bừng dễ dàng trông thấy!
Chưa bao giờ cô ta bị nhục nhã như này, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào thôi!
"Tố Vấn, thôi bỏ đi."
Thạch Nghị lắc đầu.
Tố Vấn nghiến răng nghiến lợi nuốt vào vào bụng, rồi liếc xéo Diệp Bắc Minh một cái xong không nói câu nào nữa!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Nhóc con, cô bé này bảo vệ cậu thật đấy."
"Cá tính này, bổn tháp thích!"
Diệp Bắc Minh cười trả lời: "Tiểu Tháp, ông thích cũng vô dụng!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chuyển chủ đề: "Không đùa nữa, cô nương Tố Vấn này không phải người hiền lành gì."
"Thoạt nhìn như một đóa bạch liên hoa, vô hại, cẩn thận cô ta lén lút đối phó cậu!"
"Yên tâm!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một lúc sau, đoàn người đi đến trước một tòa đế cung Hồng Hoang!
Thạch Nghị nói: "Diệp Bắc Minh, tôi dẫn Côn Ngô Mật Phi đi gặp cung chủ, sẽ đi một lúc đấy."
"Ngoại trừ chín trăm chín mươi chín ngọn núi rồng là khu vực riêng tư của đệ tử trong cung, cậu có thể hoạt động thoải mái ở đấu trường luyện võ, luyện đan các, luyện khí các, núi Ngộ Đạo!"
Côn Ngô Mật Phi đi qua kéo tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu Minh Minh, chờ tôi về nhé!"
"Được."
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Côn Ngô Mật Phi đi theo Thạch Nghị và Chu trưởng lão.
"Ha ha!"
Tố Vấn cười lạnh một tiếng, sau đó quay người bỏ đi.
U Nhược hơi tức giận: "Người phụ nữ này điên à?"
"Chúng ta đâu nợ cô ta cái gì, cô ta kiêu ngạo cái gì chứ?"
"Có ai là tầng bảy cảnh giới Đại Đạo đâu? Nếu tôi mà không bị thương, đánh với cô ta một trận, chưa chắc tôi đã thua!"
"Mặc kệ cô ta, chúng ta đi quanh đây xem đi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh không hề để tâm chút nào!
Hai người sánh vai đi ra ngoài quảng trường.
Dao Trì chợt truyền âm: "Diệp Bắc Minh, đừng đi vội!"
"Nhìn kỹ gạch lát trên quảng trường này đi, nó có lợi cho ngươi đấy!"
Diệp Bắc Minh dừng bước: "Là sao?"
Dao Trì giải thích: "Hồng Hoang Đại Đế đã sống ở đây hơn trăm triệu năm, từng viên gạch đều được ông ấy đi qua."
"Nó lưu lại đạo vận cấp Đại Đế! Nếu ngươi lĩnh ngộ được đạo vận này, nói không chừng sẽ có thu hoạch đấy!"
"Nhắm mắt lại, cảm nhận sâu!"
Diệp Bắc Minh làm theo.
U Nhược phát hiện Diệp Bắc Minh đã dừng bước, cô ta quay đầu lại, chớp chớp mắt xinh!
"Diệp công tử, sao anh lại dừng lại?"
"Trên những viên gạch lát sân này còn sót lại đạo vận của Hồng Hoang Đại Đế, cô cũng thử cảm ngộ đi, làm được sẽ có lợi cho cô đấy!" Diệp Bắc Minh nói.
"Vậy sao?"
U Nhược nghĩ thầm, chỉ là mấy viên gạch thì có thể cảm ngộ ra cái gì được?
Nhưng nếu Diệp Bắc Minh đã nói vậy, cô ta vô thức chọn tin tưởng.
Hai người dừng lại, cúi đầu.
Quan sát gạch lát sân trên mặt đất!
Nhìn một lúc, Diệp Bắc Minh chợt phát hiện, vị trí của mỗi viên gạch đều vừa vặn.
Hoàn chỉnh tự nhiên!
Khe hở giữa các đường gạch, kể cả từng đường vân trên sàn gạch.
Giống như tồn tại trời sinh kết hợp với nhau!
Dường như, toàn bộ quảng trường trở thành một chỉnh thể!
Khi Diệp Bắc Minh lĩnh hội!
"Đúng là đồ nhà quê, chẳng biết gì cả, thế mà lại đi nhìn chằm chằm mấy viên gạch!"
Phía sau vang lên một giọng nói cực kỳ trào phúng.
Hai người nhíu mày, rồi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy.
Một thanh niên áo lam dẫn theo bảy tám đứa bạn cùng lứa, đứng ở đằng sau cách họ mấy chục mét rồi nhìn họ với vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Phạm sư huynh, anh đừng có mà nói vậy!"
Một thanh niên áo xanh lá đứng cạnh khoanh tay trước ngực nói: "Chỗ chúng ta là đế cung Hồng Hoang, vớ bừa một viên gạch cũng có đạo vận mà đại đế để lại đấy?"
"Loại nhà quê như này làm gì được thấy đạo vận của đại đế bao giờ đâu?"
"Dù chỉ là một viên gạch dưới chân, anh ta vẫn phải nghiên cứu tỉ mỉ ý!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.