Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1581: Đại lục Ngũ Hành
Ss Tần
08/03/2024
Lê Mộng Ly quay người, quỳ gối trước mặt Từ Ngạo.
Từ Ngạo toét miệng cười một tiếng: “Cút!”
“Cô Nguyễn... Tôi xin cô…”, Lê Mộng Ly quỳ dưới đất, lê đầu gối tới chỗ Nguyễn Thanh Từ cầu xin.
Nguyễn Thanh Từ ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu!
Cả ba người đều từ chối!
“Không...”
Lê Mộng Ly hoàn toàn tuyệt vọng, mái tóc xanh bỗng bạc trắng trong nháy mắt: “Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”
Không cam lòng!
Tuyệt vọng!
Bất lực!
Đủ loại cảm xúc ngập tràn trong đầu!
Bỗng nhiên, trong cơ thể Lê Mộng Ly vang lên một giọng nói lạnh lẽo, u ám: “Haha! Cô gái tội nghiệp, người đời đều nhục mạ cô, mắng chửi cô, hận cô, trách cô!”
“Cô đã bị cả thế giới ruồng rẫy rồi, giờ bản tọa cho cô một cơ hội!”
“Từ giờ trở đi, cô hãy làm kiếm nô của bản tọa, bản tọa đảm bảo cô sẽ vượt qua được ải này!”
Mọi người trên đài Phong Thần giật mình: “Ai đang nói vậy?”
Một giây sau.
Một luồng kiếm khí màu máu đáng sợ mang theo mùi máu tươi nồng nặc vút lên tận trời!
Một thanh kiếm gãy lơ lửng trước mặt Lê Mộng Ly.
Vết gỉ loang lổ!
“Một thanh kiếm gãy?”
Mọi người lại sửng sốt một lần nữa.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Nhóc con, cậu có nhớ thanh kiếm này không?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Đương nhiên tôi nhớ, nó là thần khí đã bị hư tổn phần lớn trong vùng đất Thiên Tuyệt mà ông đã nuốt chửng!”
“Cuối cùng chỉ còn thừa lại hai món thần khí, một cái là tiêu ngọc, một cái là kiếm thần!”
“Tiêu ngọc nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ, còn thanh kiếm thần này nhận Lê Mộng Ly làm chủ...”
“Xem ra trong thanh kiếm thần này có một thần hồn đã bị hư tổn!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chẳng trách trước đây nó lại chủ động nhận chủ, chắc chắn là vì sợ bị bản tháp nuốt mất!”
“Hiện giờ, luồng thần hồn bị hư hao đó hơi hồi phục được một chút nên muốn khống chế Lê Mộng Ly!”
Trước cái nhìn chăm chú của vô số người.
Lê Mộng Ly như thể vớ được cọng rơm cứu mạng: “Ông chắc không? Chỉ cần làm kiếm nô của ông thì ông sẽ giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này phải không?”
“Đương nhiên!”
Kiếm hồn lạnh lùng nói: “Chẳng những bản tọa có thể giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này mà còn có thể đưa cô tới Thần Giới!”
“Được, tôi đồng ý!”
Lê Mộng Ly không chút do dự: “Tôi đồng ý làm kiếm nô của ông!”
Cô ta cắn đầu lưỡi, một búng máu mang theo ngập trời oán hận!
Phun lên trên thanh kiếm thần bị gãy đó!
Vù!
Huyết chú lập tức được hình thành!
Ầm!
Mùi máu xộc lên, trên đài Phong Thần, sấm sét vang rền!
Lúc này, Lê Mộng Ly thay đổi hẳn!
Chiếc váy dài bỗng chốc hóa thành màu đỏ máu, ngay cả mái tóc trắng cũng biến thành màu máu đỏ!
Hơi thở của Lê Mộng Ly đột phá cảnh giới Đế, lên thẳng cảnh giới Đế Tôn!
Áp lực trên đài Phong Thần hoàn toàn biến mất. Hiện giờ, đừng nói là kiên trì thêm một hơi thở, dù có phải đứng đây thêm một ngày hay mười ngày cũng đều là chuyện dễ như trở bàn tay với Lê Mộng Ly!
“Đột phá ngay trong cuộc thi ư?”
“Người phụ nữ này thật không đơn giản!”
Đám đông trên đài Phong Thần huyên náo ồn ào như ong vỡ tổ.
“Yên lặng!”
Trần Vạn Lê khẽ quát một tiếng, mọi người mới im lặng trở lại.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, phần lớn người tu võ đều không thể kiên trì tiếp được nữa.
Cuối cùng, trên đài cao chỉ còn lại khoảng mười phần trăm số người tu võ lúc đầu.
Đột nhiên, tất cả áp lực biến mất: “Ồ? Áp lực biến mất rồi! Tốt quá rồi!”
“Chúng ta vượt qua được vòng này rồi ư?”
Đúng lúc mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì…
Trần Vạn Lê lên tiếng: “Muốn tới Thần Giới thì bắt buộc phải có sức chịu đựng cao!”
“Cửa ải vừa rồi là để kiểm tra khả năng chịu đựng của mọi người!”
“Cửa ải thứ hai sẽ kiểm tra năng lực chiến đấu!”
“Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ được truyền tống ngẫu nhiên tới một nơi được gọi là đại lục Ngũ Hành!”
“Đại lục Ngũ Hành có tổng cộng năm khu vực lần lượt đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ!”
“Mọi người chỉ cần làm duy nhất một việc, đó chính là săn giết các yêu thú, ma thú ở đại lục Ngũ Hành để nhận về điểm tích lũy!”
Dứt lời, Trần Vạn Lê vung tay lên!
Trên tay mỗi người bỗng có thêm một chiếc vòng tay.
Mọi người đang lấy làm lạ không biết nó là gì thì Trần Vạn Lê nói tiếp: “Vòng tay này được dùng để ghi điểm tích lũy, mỗi khi giết được một con ma thú hay yêu thú, điểm tích lũy trên vòng tay sẽ tăng lên!”
“Người tu võ che chở cho mọi người ở ải đầu tiên sẽ nhận được một nửa điểm tích lũy mà mọi người kiếm được!”
“Đương nhiên, nếu người nào giết người khác thì toàn bộ điểm tích lũy của đối phương sẽ thuộc về người đó!”
Từ Ngạo toét miệng cười một tiếng: “Cút!”
“Cô Nguyễn... Tôi xin cô…”, Lê Mộng Ly quỳ dưới đất, lê đầu gối tới chỗ Nguyễn Thanh Từ cầu xin.
Nguyễn Thanh Từ ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu!
Cả ba người đều từ chối!
“Không...”
Lê Mộng Ly hoàn toàn tuyệt vọng, mái tóc xanh bỗng bạc trắng trong nháy mắt: “Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”
Không cam lòng!
Tuyệt vọng!
Bất lực!
Đủ loại cảm xúc ngập tràn trong đầu!
Bỗng nhiên, trong cơ thể Lê Mộng Ly vang lên một giọng nói lạnh lẽo, u ám: “Haha! Cô gái tội nghiệp, người đời đều nhục mạ cô, mắng chửi cô, hận cô, trách cô!”
“Cô đã bị cả thế giới ruồng rẫy rồi, giờ bản tọa cho cô một cơ hội!”
“Từ giờ trở đi, cô hãy làm kiếm nô của bản tọa, bản tọa đảm bảo cô sẽ vượt qua được ải này!”
Mọi người trên đài Phong Thần giật mình: “Ai đang nói vậy?”
Một giây sau.
Một luồng kiếm khí màu máu đáng sợ mang theo mùi máu tươi nồng nặc vút lên tận trời!
Một thanh kiếm gãy lơ lửng trước mặt Lê Mộng Ly.
Vết gỉ loang lổ!
“Một thanh kiếm gãy?”
Mọi người lại sửng sốt một lần nữa.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Nhóc con, cậu có nhớ thanh kiếm này không?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Đương nhiên tôi nhớ, nó là thần khí đã bị hư tổn phần lớn trong vùng đất Thiên Tuyệt mà ông đã nuốt chửng!”
“Cuối cùng chỉ còn thừa lại hai món thần khí, một cái là tiêu ngọc, một cái là kiếm thần!”
“Tiêu ngọc nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ, còn thanh kiếm thần này nhận Lê Mộng Ly làm chủ...”
“Xem ra trong thanh kiếm thần này có một thần hồn đã bị hư tổn!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chẳng trách trước đây nó lại chủ động nhận chủ, chắc chắn là vì sợ bị bản tháp nuốt mất!”
“Hiện giờ, luồng thần hồn bị hư hao đó hơi hồi phục được một chút nên muốn khống chế Lê Mộng Ly!”
Trước cái nhìn chăm chú của vô số người.
Lê Mộng Ly như thể vớ được cọng rơm cứu mạng: “Ông chắc không? Chỉ cần làm kiếm nô của ông thì ông sẽ giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này phải không?”
“Đương nhiên!”
Kiếm hồn lạnh lùng nói: “Chẳng những bản tọa có thể giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này mà còn có thể đưa cô tới Thần Giới!”
“Được, tôi đồng ý!”
Lê Mộng Ly không chút do dự: “Tôi đồng ý làm kiếm nô của ông!”
Cô ta cắn đầu lưỡi, một búng máu mang theo ngập trời oán hận!
Phun lên trên thanh kiếm thần bị gãy đó!
Vù!
Huyết chú lập tức được hình thành!
Ầm!
Mùi máu xộc lên, trên đài Phong Thần, sấm sét vang rền!
Lúc này, Lê Mộng Ly thay đổi hẳn!
Chiếc váy dài bỗng chốc hóa thành màu đỏ máu, ngay cả mái tóc trắng cũng biến thành màu máu đỏ!
Hơi thở của Lê Mộng Ly đột phá cảnh giới Đế, lên thẳng cảnh giới Đế Tôn!
Áp lực trên đài Phong Thần hoàn toàn biến mất. Hiện giờ, đừng nói là kiên trì thêm một hơi thở, dù có phải đứng đây thêm một ngày hay mười ngày cũng đều là chuyện dễ như trở bàn tay với Lê Mộng Ly!
“Đột phá ngay trong cuộc thi ư?”
“Người phụ nữ này thật không đơn giản!”
Đám đông trên đài Phong Thần huyên náo ồn ào như ong vỡ tổ.
“Yên lặng!”
Trần Vạn Lê khẽ quát một tiếng, mọi người mới im lặng trở lại.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, phần lớn người tu võ đều không thể kiên trì tiếp được nữa.
Cuối cùng, trên đài cao chỉ còn lại khoảng mười phần trăm số người tu võ lúc đầu.
Đột nhiên, tất cả áp lực biến mất: “Ồ? Áp lực biến mất rồi! Tốt quá rồi!”
“Chúng ta vượt qua được vòng này rồi ư?”
Đúng lúc mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì…
Trần Vạn Lê lên tiếng: “Muốn tới Thần Giới thì bắt buộc phải có sức chịu đựng cao!”
“Cửa ải vừa rồi là để kiểm tra khả năng chịu đựng của mọi người!”
“Cửa ải thứ hai sẽ kiểm tra năng lực chiến đấu!”
“Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ được truyền tống ngẫu nhiên tới một nơi được gọi là đại lục Ngũ Hành!”
“Đại lục Ngũ Hành có tổng cộng năm khu vực lần lượt đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ!”
“Mọi người chỉ cần làm duy nhất một việc, đó chính là săn giết các yêu thú, ma thú ở đại lục Ngũ Hành để nhận về điểm tích lũy!”
Dứt lời, Trần Vạn Lê vung tay lên!
Trên tay mỗi người bỗng có thêm một chiếc vòng tay.
Mọi người đang lấy làm lạ không biết nó là gì thì Trần Vạn Lê nói tiếp: “Vòng tay này được dùng để ghi điểm tích lũy, mỗi khi giết được một con ma thú hay yêu thú, điểm tích lũy trên vòng tay sẽ tăng lên!”
“Người tu võ che chở cho mọi người ở ải đầu tiên sẽ nhận được một nửa điểm tích lũy mà mọi người kiếm được!”
“Đương nhiên, nếu người nào giết người khác thì toàn bộ điểm tích lũy của đối phương sẽ thuộc về người đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.