Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1630: Đại sư tỷ đến
Ss Tần
15/03/2024
Ngư Thanh Thư cười lạnh lùng một tiếng: “Chị, em không thích nghe câu này của chị rồi!”
“Cái gì mà nói linh tinh? Em chỉ nói thật!”
“Hơn nữa, tên nhóc này thực sự có thiên phú cường mạnh thế sao?”
Nói xong.
Ngư Thanh Thư định đổ thêm dầu vào lửa!
Nực cười nhìn tay trái và kiếm Long Đạo của Diệp Bắc Minh một cái: “Chẳng lẽ vừa nãy mọi người không phát hiện ra sao? Tất cả sức mạnh đều từ tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo bùng phát ra!”
“Thiên phú của tên nhóc này thực sự nghịch thiên thế sao?”
“Vừa nãy Ngụy trưởng lão của Trấn Hồn Tông nói hắn là căn cốt màu trắng, thế là thế nào?”
“Chẳng lẽ căn cốt lại lừa người khác sao?”
Vừa dứt lời, tất cả các trưởng lão hoàn toàn trầm mặc!
Ánh mắt soạt một cái, nhìn sang tay trái và kiếm Long Đạo của Diệp Bắc Minh!
Một kẻ căn cốt màu trắng, chỉ dựa vào tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo.
Đã có thể bùng phát ra thực lực khủng bố như vậy!
Nếu là căn cốt màu xanh là cây, căn cốt mau xanh lam, căn cốt màu vàng, thậm chí mà căn cốt cao hơn thì sao?
Há chẳng phải muốn nghịch thiên ư!
“Suýt…”
Nghĩ đến đây, mọi người có mặt đều hít khí lạnh!
Con mắt càng thêm rực lửa, nhìn chằm chằm tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh!
Đồng thời, nhìn lên hơn trăm chiếc xương chí tôn trên không trung Thái Dương Tông, như nhìn chí bảo vô thượng!
“Xương Chí Tôn cực kỳ hiếm có, nghe nói võ giả đã dung hợp xương Chí Tôn sẽ xảy ra thay đổi về chất!”
“Căn cốt màu trắng cũng trở nên khủng bố như vậy, nếu chúng ta có được một chiếc…”
Soạt! Soạt! Soạt!
Lúc này, con mắt của tất cả mọi người đỏ bừng!
Dường như chiếc hộp Pandora trong lòng bị mở ra.
Ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh cũng từ kích động ban đầu trở nên sát ý hừng hực!
Ngư Thất Tình nhìn thấy cảnh này, vô cùng sốt ruột: “Em… em đừng nói lin tinh, như vậy sẽ khiến cậu Diệp rơi vào nguy hiểm!”
Ngư Thanh Thư buồn cười lắc đầu: “Chị, chị có thái độ gì vậy?”
“Chẳng lẽ chị và cậu Diệp có quan hệ gì?”
Khuôn mặt của Ngư Thất Tình lập tức trở nên tái nhợt.
Ngư Thanh Thư nhìn sang Ngư Chính Dương: “Bố, bố nhìn thấy rồi chứ?”
Ngư Chính Dương hừ lạnh một tiếng: “Xem ra bố vẫn quá nhân từ!”
“Không nên để con ra ngoài, nên cấm nhốt con một ngàn năm!”
Ngư Thất Tình ấm ức đến muốn khóc.
Vương Yên Nhi cau mày, không nhịn được nói đỡ cho Ngư Thất Tình: “Chú Ngư, Thất Tình cô ấy…”
Ngư Chính Dương không khách sáo lên tiếng: “Cô Vương muốn nhúng tay vào chuyện nhà của chúng tôi sao?”
“Tôi…”
Vương Yên Nhi còn muốn nói nữa.
Vương Tư Đạo khẽ quát một tiếng: “Yên Nhi, được rồi!”
Vương Yên Nhi chỉ đành im miệng, có chút đồng cảm nhìn Ngư Thất Tình một cái.
Bỗng nhiên.
Ầm ầm!
Trời đất run lên kịch liệt, một đường sấm sét màu máu khủng bố từ xa bay nhanh đến!
Sau khi dừng lại trên khôn trung Thái Dương Tông, bên trong phát ra một tiếng quát: “Diệp Bắc Minh! Con trai của tao đâu?”
“Khí thế bá đạo cường mạnh quá?”
“Mau nhìn xem, thần hoàng bá đạo đến rồi!”
Trái tim mọi người co thắt lại.
Ngư Thanh Thư nhếch miệng cười: “Chị, người mà chị quan tâm sắp chết rồi!”
Ngư Thất Tình không khỏi lo lắng.
“Con trai ông hả? Hắn đã chết rồi, thần hồn tiêu tan!”, Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.
“Suýt… Hắn dám ăn nói với Thần Hoàng Bá Đạo như vậy?”, mọi người đều thộn mặt.
“Mày muốn chết hả!”
Độc Cô Bá Đạo gầm thét một tiếng, lôi vân màu máu bùng nổ, lộ ra một bóng hình khác cùng đến ở bên trong!
Khoảnh khắc cô gái này xuất hiện, rất nhiều con mắt đàn ông trố ra!
Lúc nhìn thấy cô gái này, Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng: “Đại sư tỷ, sao tỷ lại ở đây!”
Độc Cô Bá Đạo đang định ra tay.
Nghe thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, cả người sửng sốt.
Nghi hoặc nhìn Lạc Khuynh Thành bên cạnh: “Khuynh Thành, cô biết hắn hả?”
Lạc Khuynh Thành tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lắc đầu: “Không quen!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đại sư tỷ, tỷ bị ông ta uy hiếp ư?”
“Nếu là vậy, đệ có thể giúp tỷ!”
“Đừng thấy tên phế vật này là Thần Hoàng, nếu đệ dùng hết mọi thủ đoạn, có thể giết ông ta!”
Tất cả mọi người có mặt sững sờ!
Ngư Thanh Thư cười lạnh lùng liên tiếp: “Bốc phét quá đáng rồi, một tên nhà quê từ hạ giới đến còn không biết Thần Hoàng nghĩ là gì phải không?”
Các võ giả khác đều cau mày!
Diệp Bắc Minh chỉ dựa vào tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo, dù thế nào cũng không giết được Thần Hoàng!
Lạc Khuynh Thành vô cùng bình tĩnh: “Ông ta không uy hiếp tôi, cậu nghĩ nhiều rồi!”
“Cái gì mà nói linh tinh? Em chỉ nói thật!”
“Hơn nữa, tên nhóc này thực sự có thiên phú cường mạnh thế sao?”
Nói xong.
Ngư Thanh Thư định đổ thêm dầu vào lửa!
Nực cười nhìn tay trái và kiếm Long Đạo của Diệp Bắc Minh một cái: “Chẳng lẽ vừa nãy mọi người không phát hiện ra sao? Tất cả sức mạnh đều từ tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo bùng phát ra!”
“Thiên phú của tên nhóc này thực sự nghịch thiên thế sao?”
“Vừa nãy Ngụy trưởng lão của Trấn Hồn Tông nói hắn là căn cốt màu trắng, thế là thế nào?”
“Chẳng lẽ căn cốt lại lừa người khác sao?”
Vừa dứt lời, tất cả các trưởng lão hoàn toàn trầm mặc!
Ánh mắt soạt một cái, nhìn sang tay trái và kiếm Long Đạo của Diệp Bắc Minh!
Một kẻ căn cốt màu trắng, chỉ dựa vào tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo.
Đã có thể bùng phát ra thực lực khủng bố như vậy!
Nếu là căn cốt màu xanh là cây, căn cốt mau xanh lam, căn cốt màu vàng, thậm chí mà căn cốt cao hơn thì sao?
Há chẳng phải muốn nghịch thiên ư!
“Suýt…”
Nghĩ đến đây, mọi người có mặt đều hít khí lạnh!
Con mắt càng thêm rực lửa, nhìn chằm chằm tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh!
Đồng thời, nhìn lên hơn trăm chiếc xương chí tôn trên không trung Thái Dương Tông, như nhìn chí bảo vô thượng!
“Xương Chí Tôn cực kỳ hiếm có, nghe nói võ giả đã dung hợp xương Chí Tôn sẽ xảy ra thay đổi về chất!”
“Căn cốt màu trắng cũng trở nên khủng bố như vậy, nếu chúng ta có được một chiếc…”
Soạt! Soạt! Soạt!
Lúc này, con mắt của tất cả mọi người đỏ bừng!
Dường như chiếc hộp Pandora trong lòng bị mở ra.
Ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh cũng từ kích động ban đầu trở nên sát ý hừng hực!
Ngư Thất Tình nhìn thấy cảnh này, vô cùng sốt ruột: “Em… em đừng nói lin tinh, như vậy sẽ khiến cậu Diệp rơi vào nguy hiểm!”
Ngư Thanh Thư buồn cười lắc đầu: “Chị, chị có thái độ gì vậy?”
“Chẳng lẽ chị và cậu Diệp có quan hệ gì?”
Khuôn mặt của Ngư Thất Tình lập tức trở nên tái nhợt.
Ngư Thanh Thư nhìn sang Ngư Chính Dương: “Bố, bố nhìn thấy rồi chứ?”
Ngư Chính Dương hừ lạnh một tiếng: “Xem ra bố vẫn quá nhân từ!”
“Không nên để con ra ngoài, nên cấm nhốt con một ngàn năm!”
Ngư Thất Tình ấm ức đến muốn khóc.
Vương Yên Nhi cau mày, không nhịn được nói đỡ cho Ngư Thất Tình: “Chú Ngư, Thất Tình cô ấy…”
Ngư Chính Dương không khách sáo lên tiếng: “Cô Vương muốn nhúng tay vào chuyện nhà của chúng tôi sao?”
“Tôi…”
Vương Yên Nhi còn muốn nói nữa.
Vương Tư Đạo khẽ quát một tiếng: “Yên Nhi, được rồi!”
Vương Yên Nhi chỉ đành im miệng, có chút đồng cảm nhìn Ngư Thất Tình một cái.
Bỗng nhiên.
Ầm ầm!
Trời đất run lên kịch liệt, một đường sấm sét màu máu khủng bố từ xa bay nhanh đến!
Sau khi dừng lại trên khôn trung Thái Dương Tông, bên trong phát ra một tiếng quát: “Diệp Bắc Minh! Con trai của tao đâu?”
“Khí thế bá đạo cường mạnh quá?”
“Mau nhìn xem, thần hoàng bá đạo đến rồi!”
Trái tim mọi người co thắt lại.
Ngư Thanh Thư nhếch miệng cười: “Chị, người mà chị quan tâm sắp chết rồi!”
Ngư Thất Tình không khỏi lo lắng.
“Con trai ông hả? Hắn đã chết rồi, thần hồn tiêu tan!”, Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.
“Suýt… Hắn dám ăn nói với Thần Hoàng Bá Đạo như vậy?”, mọi người đều thộn mặt.
“Mày muốn chết hả!”
Độc Cô Bá Đạo gầm thét một tiếng, lôi vân màu máu bùng nổ, lộ ra một bóng hình khác cùng đến ở bên trong!
Khoảnh khắc cô gái này xuất hiện, rất nhiều con mắt đàn ông trố ra!
Lúc nhìn thấy cô gái này, Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng: “Đại sư tỷ, sao tỷ lại ở đây!”
Độc Cô Bá Đạo đang định ra tay.
Nghe thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, cả người sửng sốt.
Nghi hoặc nhìn Lạc Khuynh Thành bên cạnh: “Khuynh Thành, cô biết hắn hả?”
Lạc Khuynh Thành tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lắc đầu: “Không quen!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đại sư tỷ, tỷ bị ông ta uy hiếp ư?”
“Nếu là vậy, đệ có thể giúp tỷ!”
“Đừng thấy tên phế vật này là Thần Hoàng, nếu đệ dùng hết mọi thủ đoạn, có thể giết ông ta!”
Tất cả mọi người có mặt sững sờ!
Ngư Thanh Thư cười lạnh lùng liên tiếp: “Bốc phét quá đáng rồi, một tên nhà quê từ hạ giới đến còn không biết Thần Hoàng nghĩ là gì phải không?”
Các võ giả khác đều cau mày!
Diệp Bắc Minh chỉ dựa vào tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo, dù thế nào cũng không giết được Thần Hoàng!
Lạc Khuynh Thành vô cùng bình tĩnh: “Ông ta không uy hiếp tôi, cậu nghĩ nhiều rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.