Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1777: Đại trận huyết hồn
Ss Tần
16/04/2024
Quên luôn cả đau đớn trên người, kinh ngạc hỏi: “Thực lực của mày làm
sao có thể cường mạnh như vậy? Rõ ràng tao nhớ mày đã tự hủy rồi!”
“Đợi đã, kẻ tự hủy không phải là mày!”
Đồng tử của Thanh Huyền Tử co lại.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Ông cũng không ngu xuẩn lắm!”
Vẻ mặt Thanh Huyền Tử biến sắc, từ thực lực của Diệp Bắc Minh thấy nếu ra tay, chắc chắn lão ta chết chắc!
Đi!
Lúc trong đầu vụt lên suy nghĩ này, Thanh Huyền Tử nhanh chóng bò lên, không hề do dự xông ra bên ngoài.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bây giờ muốn chạy, không cảm thấy đã quá muộn ư?”
Đang định đuổi theo!
Hai cơ thể ấm nóng quấn lấy, ôm chặt người Diệp Bắc Minh!
“Hỏng rồi!”
Cơ thể của Diệp Bắc Minh cứng đờ, Thanh Huyền Tử sớm đã biến mất không còn bóng dáng.
“Cậu Diệp… đừng bỏ Yên Nhi…”
“Chủ nhân, Tiêu Tiêu là người của cậu…”
Hai cô gái lẩm bẩm.
Trong lúc quấn chặt Diệp Bắc Minh, đồng thời còn xoẹt xoẹt xé áo trên người!
Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Các cô tỉnh táo lại đi!”
Cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm xuống, cơ thể của hai cô gái run lên!
Đôi mắt vốn mơ màng trở nên tỉnh táo vài phần, sau khi phát hiện mình quấn lên người Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, chủ nhân, chúng tôi đã chết rồi ư?”
Diệp Bắc Minh bất lực lắc đầu: “Ai nói các cô đã chết? Các cô chỉ trúng độc thôi!”
“Bây giờ đã được giải độc, còn không buông tôi ra?”
“A?”
Hai cô gái mới nhớ ra, hình như mình bị Thanh Huyền Tử bắt đến phủ quốc sư, còn cho họ uống hợp hoan đan!
Liền vội vàng buông Diệp Bắc Minh.
Vì áo trên người bị xé rách, chỉ còn lại mấy mảnh vải rách.
Lúc đứng lên liền trơn rơi xuống.
Hiện ra tất cả.
Diệp Bắc Minh vội quay đầu, lấy ra mấy bộ quần áo của mình từ trong nhẫn trữ vật: “Các cô mặc tạm đi!”
Đợi hai người mặc áo xong, Diệp Bắc Minh nói: “Chúng ra rời khỏi đây trước rồi nói!”
“Được!”
Vương Yên Nhi và Tiêu Tiêu nghe lời gật đầu.
Bỗng nhiên.
Giọng tức giận của Thanh Huyền Tử vang lên: “Muốn đi? Diệp Bắc Minh, mày đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Ầm ầm!
Một luồng sức mạnh cực kỳ cường mạnh ập đến, đảo quét đếnnhư giống như vòi rồng!
Nóc nhà lập tức hóa thành bột vụn, mảnh vụn bay ra theo cuồng phong!
Chỉ thấy.
Xung quanh sức mạnh phù văn vụt lóe, một luồng năng lượng cường mạnh dao động ngưng tụ thành một màn sáng nửa hình tròn bao trùm xung quanh căn phòng!
“Trận pháp!”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Một trăm linh tám võ giả đứng xung quanh trận pháp!
Đều là cảnh giới Thiên Thần, thực lực không cao lắm.
Trong tay mỗi người đều cầm một cán cờ màu đỏ máu, trong lúc vung múa, sức mạnh trận pháp cuồn cuộn không dứt!
Thanh Huyền Tử đứng bên ngoài trận pháp: “Thật không ngờ Diệp Bắc Minh, mày lại chưa chết!”
“Chưa chết cũng thôi đi, lại còn dám giết vào điện Thần Hoàng, giết Độc Cô Bá Đạo trước nhiều người!”
“Lão phế vật này cũng không coi là không có tác dụng, trước khi chết lại nói ra bí mật mày là người của Hoa tộc Thượng Cổ trước nhiều người, chẳng lẽ lão phế vật này vẫn luôn tìm hiểu mày không thôi!”
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Ông nói thừa nhiều quá rồi đấy!”
Giơ tay chém ra một kiếm, một con huyết long khổng lồ trăm trượng xông ra đập mạnh lên màn sáng màu máu!
Phập!
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên!
Màn sáng màu máu chỉ rung lên một chút, lại không hề bị tổn hại!
“Ừm?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
“Ha ha ha!”
Thanh Huyền Tử cười lớn châm biếm: “Diệp Bắc Minh, mày đừng tốn sức nữa, đây là đại trận huyết hồn!”
“Một trăm linh tám lá cờ này đã hút sinh hồn của rất nhiều người, cho dù mày tấn công mạnh đến thế nào, cũng sẽ bị đại trận huyết hồn làm yếu đi một trăm linh tám lần!”
“Cho dù là Tổ Cảnh bị đại trận huyết hồn nhốt, cũng chỉ có một con đường chết!”
Vừa dứt lời, Thanh Huyền Tử ép một lá cờ nhỏ trong tay xuống dưới!
Một trăm linh tám lá cờ huyết hồn vung lên!
Vù!
Trong màn sáng huyết hồn bùng phát ra một luồng sức mạnh nghiền áp về phía ba người Diệp Bắc Minh, Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu!
Trong phút chốc.
Vương Yên Nhi và Tiêu Tiêu cháy máu ở bảy lỗ tai mắt mũi, trong không khí hóa thành một trận sương máu bị phiến huyết hồn nuốt chửng!
“Việc này… cậu Diệp, làm thế nào?”
Khuôn mặt Vương Yên Nhi tái nhợt.
Tiêu Tiêu cắn răng, không nói một lời.
Nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kiên định, định sống chết cùng anh!
Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục, máu tươi giống như xông ra khỏi cơ thể!
“Tiểu tháp, chuẩn bị ra tay xông phá đại trận huyết hồn!”
Bỗng nhiên.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phát ra giọng cô gái: “Chủ nhân, việc gì phải bảo chú tháp ra tay, tôi có thể phá trận!”
“Đợi đã, kẻ tự hủy không phải là mày!”
Đồng tử của Thanh Huyền Tử co lại.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Ông cũng không ngu xuẩn lắm!”
Vẻ mặt Thanh Huyền Tử biến sắc, từ thực lực của Diệp Bắc Minh thấy nếu ra tay, chắc chắn lão ta chết chắc!
Đi!
Lúc trong đầu vụt lên suy nghĩ này, Thanh Huyền Tử nhanh chóng bò lên, không hề do dự xông ra bên ngoài.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bây giờ muốn chạy, không cảm thấy đã quá muộn ư?”
Đang định đuổi theo!
Hai cơ thể ấm nóng quấn lấy, ôm chặt người Diệp Bắc Minh!
“Hỏng rồi!”
Cơ thể của Diệp Bắc Minh cứng đờ, Thanh Huyền Tử sớm đã biến mất không còn bóng dáng.
“Cậu Diệp… đừng bỏ Yên Nhi…”
“Chủ nhân, Tiêu Tiêu là người của cậu…”
Hai cô gái lẩm bẩm.
Trong lúc quấn chặt Diệp Bắc Minh, đồng thời còn xoẹt xoẹt xé áo trên người!
Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Các cô tỉnh táo lại đi!”
Cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm xuống, cơ thể của hai cô gái run lên!
Đôi mắt vốn mơ màng trở nên tỉnh táo vài phần, sau khi phát hiện mình quấn lên người Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, chủ nhân, chúng tôi đã chết rồi ư?”
Diệp Bắc Minh bất lực lắc đầu: “Ai nói các cô đã chết? Các cô chỉ trúng độc thôi!”
“Bây giờ đã được giải độc, còn không buông tôi ra?”
“A?”
Hai cô gái mới nhớ ra, hình như mình bị Thanh Huyền Tử bắt đến phủ quốc sư, còn cho họ uống hợp hoan đan!
Liền vội vàng buông Diệp Bắc Minh.
Vì áo trên người bị xé rách, chỉ còn lại mấy mảnh vải rách.
Lúc đứng lên liền trơn rơi xuống.
Hiện ra tất cả.
Diệp Bắc Minh vội quay đầu, lấy ra mấy bộ quần áo của mình từ trong nhẫn trữ vật: “Các cô mặc tạm đi!”
Đợi hai người mặc áo xong, Diệp Bắc Minh nói: “Chúng ra rời khỏi đây trước rồi nói!”
“Được!”
Vương Yên Nhi và Tiêu Tiêu nghe lời gật đầu.
Bỗng nhiên.
Giọng tức giận của Thanh Huyền Tử vang lên: “Muốn đi? Diệp Bắc Minh, mày đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Ầm ầm!
Một luồng sức mạnh cực kỳ cường mạnh ập đến, đảo quét đếnnhư giống như vòi rồng!
Nóc nhà lập tức hóa thành bột vụn, mảnh vụn bay ra theo cuồng phong!
Chỉ thấy.
Xung quanh sức mạnh phù văn vụt lóe, một luồng năng lượng cường mạnh dao động ngưng tụ thành một màn sáng nửa hình tròn bao trùm xung quanh căn phòng!
“Trận pháp!”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Một trăm linh tám võ giả đứng xung quanh trận pháp!
Đều là cảnh giới Thiên Thần, thực lực không cao lắm.
Trong tay mỗi người đều cầm một cán cờ màu đỏ máu, trong lúc vung múa, sức mạnh trận pháp cuồn cuộn không dứt!
Thanh Huyền Tử đứng bên ngoài trận pháp: “Thật không ngờ Diệp Bắc Minh, mày lại chưa chết!”
“Chưa chết cũng thôi đi, lại còn dám giết vào điện Thần Hoàng, giết Độc Cô Bá Đạo trước nhiều người!”
“Lão phế vật này cũng không coi là không có tác dụng, trước khi chết lại nói ra bí mật mày là người của Hoa tộc Thượng Cổ trước nhiều người, chẳng lẽ lão phế vật này vẫn luôn tìm hiểu mày không thôi!”
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Ông nói thừa nhiều quá rồi đấy!”
Giơ tay chém ra một kiếm, một con huyết long khổng lồ trăm trượng xông ra đập mạnh lên màn sáng màu máu!
Phập!
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên!
Màn sáng màu máu chỉ rung lên một chút, lại không hề bị tổn hại!
“Ừm?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
“Ha ha ha!”
Thanh Huyền Tử cười lớn châm biếm: “Diệp Bắc Minh, mày đừng tốn sức nữa, đây là đại trận huyết hồn!”
“Một trăm linh tám lá cờ này đã hút sinh hồn của rất nhiều người, cho dù mày tấn công mạnh đến thế nào, cũng sẽ bị đại trận huyết hồn làm yếu đi một trăm linh tám lần!”
“Cho dù là Tổ Cảnh bị đại trận huyết hồn nhốt, cũng chỉ có một con đường chết!”
Vừa dứt lời, Thanh Huyền Tử ép một lá cờ nhỏ trong tay xuống dưới!
Một trăm linh tám lá cờ huyết hồn vung lên!
Vù!
Trong màn sáng huyết hồn bùng phát ra một luồng sức mạnh nghiền áp về phía ba người Diệp Bắc Minh, Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu!
Trong phút chốc.
Vương Yên Nhi và Tiêu Tiêu cháy máu ở bảy lỗ tai mắt mũi, trong không khí hóa thành một trận sương máu bị phiến huyết hồn nuốt chửng!
“Việc này… cậu Diệp, làm thế nào?”
Khuôn mặt Vương Yên Nhi tái nhợt.
Tiêu Tiêu cắn răng, không nói một lời.
Nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kiên định, định sống chết cùng anh!
Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục, máu tươi giống như xông ra khỏi cơ thể!
“Tiểu tháp, chuẩn bị ra tay xông phá đại trận huyết hồn!”
Bỗng nhiên.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phát ra giọng cô gái: “Chủ nhân, việc gì phải bảo chú tháp ra tay, tôi có thể phá trận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.