Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 147: Danh sách chết
Ss Tần
06/04/2023
“Không thể nào!”
“Chắc chỉ trông giống nhau thôi”.
“Đúng, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Điều tra trước đã rồi nói tiếp”, một vài lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo khác rối rít lắc đầu.
Mọi người cũng cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như vậy.
Đột nhiên, một lão giả ngồi trong góc lên tiếng: “Hắc hắc, ngộ nhỡ thật sự là hắn thì sao?”
“Chuyện năm đó của chúng ta, bây giờ nói ra cũng mất mặt!”
“Nếu đứa nhỏ này mà biết mẹ hắn bị chúng ta đối xử như vậy, liệu có báo thù không?”
Yên lặng!
Một lúc sau.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy thì giết!”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
“Liên lạc với những người khác, nói với những người có mặt ở đó năm ấy, con của người phụ nữ kia đã quay trở lại rồi!”
...
“Thiếu soái, anh ở đâu vậy?”
Tô Mạc Già hỏi.
Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.
Tô Mạc Già khẽ mỉm cười: “Thiếu soái, đại hội quân võ lần này Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng”.
“Mấy vị đại soái của Long Hồn rất vui, đúng lúc anh đang ở Trung Hải, họ lo lắng anh cần dùng người”.
“Cho nên tạm thời giao phân đội nhỏ Long Hồn của Trung Hải cho anh quản lý”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ? Phân đội nhỏ của Long Hồn?”
“Đúng vậy”.
Tô Mạc Già gật đầu.
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát, trực tiếp từ chối: “Tôi không có hứng thú, hay là thôi”.
Nếu bảo anh kiểm soát đám người Vạn Lăng Phong hay Lâm Thương Hải.
Anh còn có chút hứng thú!
Một đám binh lính Long Hồn?
Diệp Bắc Minh không có một chút hứng thú nào.
Có lẽ về sau còn muốn anh huấn luyện binh lính của Long Hồn!
Thôi đi!
Thứ nhất, lãng phí thời gian.
Thứ hai, anh phải tìm tin tức của mẹ.
Không thể phân thân.
Tô Mạc Già suýt sái quai hàm: “Thiếu soái, anh… từ chối?”
“Đây là văn kiện đỏ của trung khu, anh… không thể từ chối”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Nếu không thể từ chối, vậy cô nói với bọn họ tôi xin từ chức quân hàm thiếu soái”.
“Hả?!!!”
Tô Mạc Già càng kinh hãi, con ngươi cô ta co lại.
Sắp phát điên rồi!
Từ chức quân hàm thiếu soái?
Đây chính là quân hàm thiếu soái đó!
Rất nhiều người vật lộn cả đời, lập được vô số chiến công, có lẽ không bò nổi lên vị trí đó.
Diệp Bắc Minh lại muốn từ bỏ?
Trong đầu Tô Mạc Già hỗn loạn, qua hai phút mới hoàn hồn lại.
Cô ta không dám tin đáp lại: “Thiếu soái, anh chắc chắn?”
“Chắc chắn”.
“Được rồi, tôi sẽ phản hồi lên phía trên”, cuối cùng Tô Mạc Già đã chấp nhận sự thật này, cô ta lại chuyển chủ đề: “Danh sách anh đưa cho tôi, tôi cũng đã điều tra xong rồi”.
Mạng lưới tình báo của Long Hồn trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Võ giả có danh tiếng!
Hơn nữa còn là võ giả có trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, rất dễ dàng tìm thấy.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý lạnh như băng: “Đưa cho tôi, tôi cần ngay bây giờ!”
“Được”.
Tô Mạc Già gật đầu: “Tôi lập tức đón anh, anh ở đâu?”
Diệp Bắc Minh nói vị trí của mình.
Tốc độ của Tô Mạc Già rất nhanh, trên người cô ta mặc quân trang Long Hồn.
Tư thế hiên ngang!
Xe dừng bên đường, cô ta đích thân xuống xe: “Thiếu soái, mời lên xe!”
Rất nhiều người đi đường mắt sáng lên!
“Nữ quân nhân quá ngầu!”
“Nhìn trông cô ta rất trẻ”.
“Vậy mà đã là trung tá rồi!”
“Ơ, cậu thanh niên kia là ai, trông rất quen!”, có người đi đường lưỡng lự.
Một người đi đường bừng tỉnh hiểu ra: “Mẹ kiếp, đây không phải cậu thanh niên giới thiệu sản phẩm đan Dưỡng Nhan trong buổi họp báo của dược phẩm Thiên Hương sáng nay sao?”
“Hình như đúng là anh ta!”
Rất nhiều người kinh hãi.
Diệp Bắc Minh đã lên xe, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Diệp Bắc Minh ngồi hàng ghế sau, cầm danh sách trong tay.
Thông tin được in trên giấy A4.
“Phương Kim Minh, đứng thứ 127 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 69 tuổi, hiện sống ở Hà Tây”.
“Tụng Bạc Thiện, đứng thứ 89 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, hiện sống ở Hùng Quốc”.
“Doãn Thiên Hùng, đứng thứ 105 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 85 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Trương Nhất Phong, đứng thứ 103 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 88 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Lưu Bán Thành, đứng thứ 67 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 75 tuổi, hiện sống ở Long Đô”.
“Phong Càn Khôn, đứng thứ 49 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 66 tuổi, hiện sống ở Cảng Đảo”.
“Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ 55 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 77 tuổi, hiện sống ở đảo quốc Đông Doanh”.
...
“Phó Quốc Hoa…”
“Tiêu Thiên Chiến…”
“Hạ Vũ Thần…”
“Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư, 93 tuổi, hiện sống ở Thục Trung”.
Diệp Bắc Minh nhìn ‘danh sách chết’, trong mắt đều là khí lạnh.
Ngoại trừ người đã mất, còn lại hơn ba mươi người.
Những người này đều đã ra tay với mẹ anh vào hai mươi ba năm trước!
Trong mắt Diệp Bắc Minh, người xuất hiện trong ‘danh sách chết’.
Đã là một người chết rồi.
“Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong!’
“Hiện ở Trung Hải!!!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn vào hai cái tên này.
“Bọn họ vẫn đang ở Trung Hải?”
Giọng Diệp Bắc Minh giống như tử thần đòi mạng!
Tô Mạc Già bị dọa cho giật mình: “Tiểu sư bá, anh muốn làm gì?”
Cô ta chỉ thu thập thông tin của những người này.
Chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh thật sự muốn giết họ!
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nói đùa.
Nhưng nhìn thấy sát ý từ trên người Diệp Bắc Minh tỏa ra, đây chắc chắn không phải nói đùa.
“Giết người!”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ.
Rồi sau đó hạ lệnh: “Lái xe, đi đến nhà Doãn Thiên Hùng”.
“Cái gì?”
Tô Mạc Già hoàn toàn ngơ ngác.
...
Nhà họ Doãn ở Trung Hải.
Vườn hoa phía sau.
Đây là lâm viên mang phong cách Trung Hoa.
Phong cách cổ, hòn non bộ, ao hồ, đình nghỉ mát, tùng bách.
Cái gì cần có đều có!
Năm năm trước Doãn Thiên Hùng đã rửa tay gác kiếm, thôi giữ chức trong hiệp hội võ đạo Long Quốc!
Rời khỏi giới Võ Đạo.
Hiện đang ở trong nhà dắt chó đi dạo và nuôi cá, không quan tâm đến tranh chấp ngoại giới.
“Chắc chỉ trông giống nhau thôi”.
“Đúng, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Điều tra trước đã rồi nói tiếp”, một vài lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo khác rối rít lắc đầu.
Mọi người cũng cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như vậy.
Đột nhiên, một lão giả ngồi trong góc lên tiếng: “Hắc hắc, ngộ nhỡ thật sự là hắn thì sao?”
“Chuyện năm đó của chúng ta, bây giờ nói ra cũng mất mặt!”
“Nếu đứa nhỏ này mà biết mẹ hắn bị chúng ta đối xử như vậy, liệu có báo thù không?”
Yên lặng!
Một lúc sau.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy thì giết!”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
“Liên lạc với những người khác, nói với những người có mặt ở đó năm ấy, con của người phụ nữ kia đã quay trở lại rồi!”
...
“Thiếu soái, anh ở đâu vậy?”
Tô Mạc Già hỏi.
Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.
Tô Mạc Già khẽ mỉm cười: “Thiếu soái, đại hội quân võ lần này Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng”.
“Mấy vị đại soái của Long Hồn rất vui, đúng lúc anh đang ở Trung Hải, họ lo lắng anh cần dùng người”.
“Cho nên tạm thời giao phân đội nhỏ Long Hồn của Trung Hải cho anh quản lý”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ? Phân đội nhỏ của Long Hồn?”
“Đúng vậy”.
Tô Mạc Già gật đầu.
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát, trực tiếp từ chối: “Tôi không có hứng thú, hay là thôi”.
Nếu bảo anh kiểm soát đám người Vạn Lăng Phong hay Lâm Thương Hải.
Anh còn có chút hứng thú!
Một đám binh lính Long Hồn?
Diệp Bắc Minh không có một chút hứng thú nào.
Có lẽ về sau còn muốn anh huấn luyện binh lính của Long Hồn!
Thôi đi!
Thứ nhất, lãng phí thời gian.
Thứ hai, anh phải tìm tin tức của mẹ.
Không thể phân thân.
Tô Mạc Già suýt sái quai hàm: “Thiếu soái, anh… từ chối?”
“Đây là văn kiện đỏ của trung khu, anh… không thể từ chối”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Nếu không thể từ chối, vậy cô nói với bọn họ tôi xin từ chức quân hàm thiếu soái”.
“Hả?!!!”
Tô Mạc Già càng kinh hãi, con ngươi cô ta co lại.
Sắp phát điên rồi!
Từ chức quân hàm thiếu soái?
Đây chính là quân hàm thiếu soái đó!
Rất nhiều người vật lộn cả đời, lập được vô số chiến công, có lẽ không bò nổi lên vị trí đó.
Diệp Bắc Minh lại muốn từ bỏ?
Trong đầu Tô Mạc Già hỗn loạn, qua hai phút mới hoàn hồn lại.
Cô ta không dám tin đáp lại: “Thiếu soái, anh chắc chắn?”
“Chắc chắn”.
“Được rồi, tôi sẽ phản hồi lên phía trên”, cuối cùng Tô Mạc Già đã chấp nhận sự thật này, cô ta lại chuyển chủ đề: “Danh sách anh đưa cho tôi, tôi cũng đã điều tra xong rồi”.
Mạng lưới tình báo của Long Hồn trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Võ giả có danh tiếng!
Hơn nữa còn là võ giả có trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, rất dễ dàng tìm thấy.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý lạnh như băng: “Đưa cho tôi, tôi cần ngay bây giờ!”
“Được”.
Tô Mạc Già gật đầu: “Tôi lập tức đón anh, anh ở đâu?”
Diệp Bắc Minh nói vị trí của mình.
Tốc độ của Tô Mạc Già rất nhanh, trên người cô ta mặc quân trang Long Hồn.
Tư thế hiên ngang!
Xe dừng bên đường, cô ta đích thân xuống xe: “Thiếu soái, mời lên xe!”
Rất nhiều người đi đường mắt sáng lên!
“Nữ quân nhân quá ngầu!”
“Nhìn trông cô ta rất trẻ”.
“Vậy mà đã là trung tá rồi!”
“Ơ, cậu thanh niên kia là ai, trông rất quen!”, có người đi đường lưỡng lự.
Một người đi đường bừng tỉnh hiểu ra: “Mẹ kiếp, đây không phải cậu thanh niên giới thiệu sản phẩm đan Dưỡng Nhan trong buổi họp báo của dược phẩm Thiên Hương sáng nay sao?”
“Hình như đúng là anh ta!”
Rất nhiều người kinh hãi.
Diệp Bắc Minh đã lên xe, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Diệp Bắc Minh ngồi hàng ghế sau, cầm danh sách trong tay.
Thông tin được in trên giấy A4.
“Phương Kim Minh, đứng thứ 127 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 69 tuổi, hiện sống ở Hà Tây”.
“Tụng Bạc Thiện, đứng thứ 89 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, hiện sống ở Hùng Quốc”.
“Doãn Thiên Hùng, đứng thứ 105 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 85 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Trương Nhất Phong, đứng thứ 103 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 88 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Lưu Bán Thành, đứng thứ 67 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 75 tuổi, hiện sống ở Long Đô”.
“Phong Càn Khôn, đứng thứ 49 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 66 tuổi, hiện sống ở Cảng Đảo”.
“Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ 55 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 77 tuổi, hiện sống ở đảo quốc Đông Doanh”.
...
“Phó Quốc Hoa…”
“Tiêu Thiên Chiến…”
“Hạ Vũ Thần…”
“Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư, 93 tuổi, hiện sống ở Thục Trung”.
Diệp Bắc Minh nhìn ‘danh sách chết’, trong mắt đều là khí lạnh.
Ngoại trừ người đã mất, còn lại hơn ba mươi người.
Những người này đều đã ra tay với mẹ anh vào hai mươi ba năm trước!
Trong mắt Diệp Bắc Minh, người xuất hiện trong ‘danh sách chết’.
Đã là một người chết rồi.
“Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong!’
“Hiện ở Trung Hải!!!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn vào hai cái tên này.
“Bọn họ vẫn đang ở Trung Hải?”
Giọng Diệp Bắc Minh giống như tử thần đòi mạng!
Tô Mạc Già bị dọa cho giật mình: “Tiểu sư bá, anh muốn làm gì?”
Cô ta chỉ thu thập thông tin của những người này.
Chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh thật sự muốn giết họ!
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nói đùa.
Nhưng nhìn thấy sát ý từ trên người Diệp Bắc Minh tỏa ra, đây chắc chắn không phải nói đùa.
“Giết người!”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ.
Rồi sau đó hạ lệnh: “Lái xe, đi đến nhà Doãn Thiên Hùng”.
“Cái gì?”
Tô Mạc Già hoàn toàn ngơ ngác.
...
Nhà họ Doãn ở Trung Hải.
Vườn hoa phía sau.
Đây là lâm viên mang phong cách Trung Hoa.
Phong cách cổ, hòn non bộ, ao hồ, đình nghỉ mát, tùng bách.
Cái gì cần có đều có!
Năm năm trước Doãn Thiên Hùng đã rửa tay gác kiếm, thôi giữ chức trong hiệp hội võ đạo Long Quốc!
Rời khỏi giới Võ Đạo.
Hiện đang ở trong nhà dắt chó đi dạo và nuôi cá, không quan tâm đến tranh chấp ngoại giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.