Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1845: Dắt chó
Ss Tần
30/04/2024
Người lên tiếng nói nhếch miệng thích thú!
Nguyễn Thanh Từ nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt trắng bệch.
Cô ấy kéo cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hay là chúng ta quay vào đi”.
“Ở đây có ít nhất mấy ngàn thế lực, anh không cần thiết chọc giận bọn họ”.
Diệp Bắc Minh cười: “Một đám ô hợp, chẳng làm được trò gì”.
“Thanh Từ, cô có tin tôi chỉ giết vài tên là tất cả giải tán không?”
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lại lập tức đứng trước người thanh niên cao gày!
“Mày muốn làm gì?”
Thanh niên cao gầy lùi lại theo bản năng, vốn không nghĩ Diệp Bắc Minh dám ra tay thật.
“Cái miệng của mày thật muốn ăn đòn đấy!”
Diệp Bắc Minh tóm lấy bả vai của hắn!
“Buông tao ra!”
Thanh niên cao gầy âm lạnh quát một tiếng, giơ tay tóm về phía cánh tay của Diệp Bắc Minh, định trực tiếp bẻ gãy!
Một tay khác của Diệp Bắc Minh trực tiếp tóm lấy cổ tay của hắn, giật thật mạnh!
“Xoẹt!”
Cánh tay bị giật đứt!
“A!”
Thanh niên cao gầy kêu lên đau đớn: “Tay của tôi… a… mày… làm sao mày dám đối xử với tao như vậy!”
“Ai mà không biết tao là Ngô Nguyên, tao là đại trưởng lão của điện Huyết Nguyệt!”
“Đại trưởng lão phải không?”
Diệp Bắc Minh giơ tay tát mấy cái, đánh cho tất cả răng của Ngô Nguyên rụng hết!
Rồi ném ra cổng Lầu Đế Khuyết như vứt rác!
Đơn giản! Thô bạo!
Hai người đàn ông lên tiếng chế nhạo anh còn lại thấy vậy, sợ đến quay người định bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh lại giống như quỷ mị, lập tức xuất hiện trước hai người!
Hai tay tóm lấy cổ họng của hai người, vứt ra ngoài như chó chết!
Hai người nổi giận không thôi bò lên: “Dạ Thần, mày thật to gan, tao là thiếu tông chủ Giang Thiên Minh của Võ Cực Tông!”
“Còn tao, mày càng không chọc vào được, tên Hà Thành! Bố của tao là Hà trưởng lão của một trong bốn thánh địa!”
“Điện Huyết Nguyệt? Võ Cực Tông? Bốn thánh địa?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Các võ giả khác có mặt thấy vậy, đều lộ ra nụ cười!
Đều nghĩ Diệp Bắc Minh đã sợ!
Ba người thấy vậy, càng cười dữ tợn: “Dạ Thần, sợ rồi hả!”
“Bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao, dập đầu nhận sau còn có cơ hội sống!”
Diệp Bắc Minh cười ngạo mạn: “Cái đồ như ba con chó, cũng xứng làm bản thánh tử sợ?”
“Các người đã tự tin với thân phận của mình như vậy, vậy thì dẫn đường cho tao như con chó đi!”
Năm ngón tay nắm trên không trung!
Một luồng sức mạnh không thể chống đỡ, chân tay của bốn người rắc rắc vang lên!
Lập tức các khớp xương bẻ thành hình dạng chữ L.
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh giơ tay, ma khí ngưng tụ thành ba cái xích quấn lên cổ ba người!
“Quỳ xuống đất bò đi cho bản thánh tử! Chỗ nào đông người thì bò đến chỗ đó!”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Ba người bò dưới đất, tay chân gãy hét, giống như một con chó!
“Vãi!”
“Thánh Tử Ma Tộc này điên rồi sao?”
“Lại coi họ thành con chó?”
Đồng tử của mấy trăm ngàn người ở hiện trường co lại, sợ đến tìm gần như nổ tung!
Đây là tát vào mặt của điện Huyết Nguyệt, Võ Cực Tông, bốn thánh địa lớn trước mặt nhiều người mà!
“Không hổ là Ma tộc, quá hống hách rồi!”
“Vãi…lợi hại!”
Rất nhiều võ giả nuốt nước miếng.
“Mày… làm sao mày dám đối xử với bọn tao như vậy?”
Ba người Ngô Nguyên, Giang Thiên Minh, Hà Thành đều thộn ra!
Tức đến toàn thân run rẩy!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời: “Không làm chó, thì chết đi!”
“Chó địa ngục, nuốt chửng bọn họ đi!”
Một ý niệm, chó địa ngục xông ra từ túi Càn Khôn!
Nhe răng nhe lợi xông đến!
“A… đừng!”
“Tôi tình nguyện làm chó, gâu gâu gâu….”
Ba người sợ đến lặn lộn dưới đất, điên cuồng bò đến con phố náo nhiệt nhất đế đô!
Vù!
Các võ giả còn lại thấy vậy, đều nhường ra một lối đi, không có ai dám ngăn Diệp Bắc Minh nữa!
Toàn thân Nguyễn Thanh Từ cứng đờ, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, mau chóng đuổi theo.
Sinh nhật trăm tuổi của công chúa Thần Quốc Hỗn Độn!
Tất cả tề tựu đông đủ ở Đế Đô!
Trên đường phố người đông nghìn nghịt, Diệp Bắc Minh dắt theo ba người bò dọc theo con phố, dẫn đến màn chấn động!
“Có chuyện gì vậy? Thú cưng sao?”
“Đợi đã! Đó chẳng phải là Ngô Nguyên, con trai của đại trưởng lão điện Huyết Nguyệt sao? Tháng trước tôi còn từng uống rượu với anh ta!”
“Giang Thiên Minh! Ôi trời ơi! Thiếu tông chủ của Võ Cực Tông, Giang Thiên Minh, bố của anh ta là đại năng cảnh giới Thiên Quân đó!”
“Ực ực… Hà Thành Xuyên! Lão Hà là trưởng lão của một trong bốn thánh địa lớn đó!”
“Tên nhóc này là ai?”
Rất nhiều người lộ ra vẻ kinh sợ!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chín mươi chín phần trăm số người ở đây đều không chọc vào được bất kỳ ai trong ba người này!
Lúc này.
Họ lại bị người trước mặt coi như con chó dắt đi!
“Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần! Hắn là Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần!”
“Cái gì?
“Là hắn, chính là kẻ tối qua đã cho con chó ăn thịt sống Tù Kiếm trước mặt nhiều người?”
Trong lòng mọi người dấy lên làn sóng sợ hãi!
“Suýt… vậy bỗng nhiên hợp lý rồi!”
Một số người hiện ánh mắt kỳ lạ: “Cũng chỉ có Thánh Tử Ma Tộc dám hống hách như vậy!”
Bỗng nhiên.
“Con trai!”
Nguyễn Thanh Từ nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt trắng bệch.
Cô ấy kéo cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hay là chúng ta quay vào đi”.
“Ở đây có ít nhất mấy ngàn thế lực, anh không cần thiết chọc giận bọn họ”.
Diệp Bắc Minh cười: “Một đám ô hợp, chẳng làm được trò gì”.
“Thanh Từ, cô có tin tôi chỉ giết vài tên là tất cả giải tán không?”
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lại lập tức đứng trước người thanh niên cao gày!
“Mày muốn làm gì?”
Thanh niên cao gầy lùi lại theo bản năng, vốn không nghĩ Diệp Bắc Minh dám ra tay thật.
“Cái miệng của mày thật muốn ăn đòn đấy!”
Diệp Bắc Minh tóm lấy bả vai của hắn!
“Buông tao ra!”
Thanh niên cao gầy âm lạnh quát một tiếng, giơ tay tóm về phía cánh tay của Diệp Bắc Minh, định trực tiếp bẻ gãy!
Một tay khác của Diệp Bắc Minh trực tiếp tóm lấy cổ tay của hắn, giật thật mạnh!
“Xoẹt!”
Cánh tay bị giật đứt!
“A!”
Thanh niên cao gầy kêu lên đau đớn: “Tay của tôi… a… mày… làm sao mày dám đối xử với tao như vậy!”
“Ai mà không biết tao là Ngô Nguyên, tao là đại trưởng lão của điện Huyết Nguyệt!”
“Đại trưởng lão phải không?”
Diệp Bắc Minh giơ tay tát mấy cái, đánh cho tất cả răng của Ngô Nguyên rụng hết!
Rồi ném ra cổng Lầu Đế Khuyết như vứt rác!
Đơn giản! Thô bạo!
Hai người đàn ông lên tiếng chế nhạo anh còn lại thấy vậy, sợ đến quay người định bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh lại giống như quỷ mị, lập tức xuất hiện trước hai người!
Hai tay tóm lấy cổ họng của hai người, vứt ra ngoài như chó chết!
Hai người nổi giận không thôi bò lên: “Dạ Thần, mày thật to gan, tao là thiếu tông chủ Giang Thiên Minh của Võ Cực Tông!”
“Còn tao, mày càng không chọc vào được, tên Hà Thành! Bố của tao là Hà trưởng lão của một trong bốn thánh địa!”
“Điện Huyết Nguyệt? Võ Cực Tông? Bốn thánh địa?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Các võ giả khác có mặt thấy vậy, đều lộ ra nụ cười!
Đều nghĩ Diệp Bắc Minh đã sợ!
Ba người thấy vậy, càng cười dữ tợn: “Dạ Thần, sợ rồi hả!”
“Bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao, dập đầu nhận sau còn có cơ hội sống!”
Diệp Bắc Minh cười ngạo mạn: “Cái đồ như ba con chó, cũng xứng làm bản thánh tử sợ?”
“Các người đã tự tin với thân phận của mình như vậy, vậy thì dẫn đường cho tao như con chó đi!”
Năm ngón tay nắm trên không trung!
Một luồng sức mạnh không thể chống đỡ, chân tay của bốn người rắc rắc vang lên!
Lập tức các khớp xương bẻ thành hình dạng chữ L.
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh giơ tay, ma khí ngưng tụ thành ba cái xích quấn lên cổ ba người!
“Quỳ xuống đất bò đi cho bản thánh tử! Chỗ nào đông người thì bò đến chỗ đó!”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Ba người bò dưới đất, tay chân gãy hét, giống như một con chó!
“Vãi!”
“Thánh Tử Ma Tộc này điên rồi sao?”
“Lại coi họ thành con chó?”
Đồng tử của mấy trăm ngàn người ở hiện trường co lại, sợ đến tìm gần như nổ tung!
Đây là tát vào mặt của điện Huyết Nguyệt, Võ Cực Tông, bốn thánh địa lớn trước mặt nhiều người mà!
“Không hổ là Ma tộc, quá hống hách rồi!”
“Vãi…lợi hại!”
Rất nhiều võ giả nuốt nước miếng.
“Mày… làm sao mày dám đối xử với bọn tao như vậy?”
Ba người Ngô Nguyên, Giang Thiên Minh, Hà Thành đều thộn ra!
Tức đến toàn thân run rẩy!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời: “Không làm chó, thì chết đi!”
“Chó địa ngục, nuốt chửng bọn họ đi!”
Một ý niệm, chó địa ngục xông ra từ túi Càn Khôn!
Nhe răng nhe lợi xông đến!
“A… đừng!”
“Tôi tình nguyện làm chó, gâu gâu gâu….”
Ba người sợ đến lặn lộn dưới đất, điên cuồng bò đến con phố náo nhiệt nhất đế đô!
Vù!
Các võ giả còn lại thấy vậy, đều nhường ra một lối đi, không có ai dám ngăn Diệp Bắc Minh nữa!
Toàn thân Nguyễn Thanh Từ cứng đờ, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, mau chóng đuổi theo.
Sinh nhật trăm tuổi của công chúa Thần Quốc Hỗn Độn!
Tất cả tề tựu đông đủ ở Đế Đô!
Trên đường phố người đông nghìn nghịt, Diệp Bắc Minh dắt theo ba người bò dọc theo con phố, dẫn đến màn chấn động!
“Có chuyện gì vậy? Thú cưng sao?”
“Đợi đã! Đó chẳng phải là Ngô Nguyên, con trai của đại trưởng lão điện Huyết Nguyệt sao? Tháng trước tôi còn từng uống rượu với anh ta!”
“Giang Thiên Minh! Ôi trời ơi! Thiếu tông chủ của Võ Cực Tông, Giang Thiên Minh, bố của anh ta là đại năng cảnh giới Thiên Quân đó!”
“Ực ực… Hà Thành Xuyên! Lão Hà là trưởng lão của một trong bốn thánh địa lớn đó!”
“Tên nhóc này là ai?”
Rất nhiều người lộ ra vẻ kinh sợ!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chín mươi chín phần trăm số người ở đây đều không chọc vào được bất kỳ ai trong ba người này!
Lúc này.
Họ lại bị người trước mặt coi như con chó dắt đi!
“Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần! Hắn là Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần!”
“Cái gì?
“Là hắn, chính là kẻ tối qua đã cho con chó ăn thịt sống Tù Kiếm trước mặt nhiều người?”
Trong lòng mọi người dấy lên làn sóng sợ hãi!
“Suýt… vậy bỗng nhiên hợp lý rồi!”
Một số người hiện ánh mắt kỳ lạ: “Cũng chỉ có Thánh Tử Ma Tộc dám hống hách như vậy!”
Bỗng nhiên.
“Con trai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.