Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1396: Đây chính là kết cục của việc phản bội Thiên Đạo tông

Ss Tần

19/01/2024

Diệp Bắc Minh nhíu mày lại: "Cô đang theo dõi tôi?"

Thẩm Nại Tuyết mỉm cười: "Anh Diệp đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý!"

"Chỉ là muốn kết bạn với anh Diệp thôi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Con người của tôi không thích kết bạn lung tung, cô có thể đi được rồi!"

Thẩm Nại Tuyết cau mày lại, không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại không nể mặt như thế!

Nữ đệ tử Băng Cực Cung bên cạnh quát lớn một tiếng: "Khách khí với anh một chút anh còn không biết nể mặt đúng không? Biết Băng Cực Cung chúng tôi là tồn tại gì không?"

"Chỉ cần công chúa của chúng tôi tiến vào Đế Cảnh, Băng Cực Cung chúng tôi sẽ có thể sánh ngang với Thiên Đạo tông, Huyền Thiên tông!"

"Thánh nữ khách khí với anh đã là nể mặt anh lắm rồi, anh đừng có mà không biết tốt xấu!"

Ầm!

Một khí tức nổ tung ầm vang!

Một tiếng “chát” vang giòn, nữ đệ tử Băng Cực Cung này bị đánh bay ra ngoài, rơi ầm ầm xuống đất!

Khuôn mặt xinh đẹp sưng thành đầu heo!

"Anh dám đánh tôi?"

Nữ đệ tử Băng Cực Cung lên cơn giận dữ.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Nể mặt một người quen của tôi, tôi tha mạng cho cô!"

"Nếu còn dám nói chuyện với tôi như thế, giết không tha!"

Anh quát lớn một tiếng: "Cút!"

Trong đôi mắt đẹp của Thẩm Nại Tuyết tràn ngập ý lạnh.

Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, bây giờ tình cảnh của anh đang rất nguy hiểm, lúc đầu tôi muốn mời anh đến Băng Cực Cung tị nạn!"

"Nhưng biểu hiện của anh khiến tôi rất thất vọng, hi vọng anh đừng hối hận!"

Nói xong, cô ta liền dẫn đám người của Băng Cực Cung rời đi.

Diệp Bắc Minh truyền âm nói: "Băng Phách tiền bối, tôi không nể mặt Băng Cực Cung như vậy không sao chứ?"

Giọng nói lạnh nhạt của Băng Phách vang lên: "Chỉ là một đệ tử, đánh thì đánh!"

"Bản tọa hiểu tình cảnh của cậu, cho dù Băng Cực Cung là thế lực mà bản tọa đã từng để lại, nhưng tạm thời cũng không rõ là địch hay bạn!"

"Cậu làm như vậy, không sai!"



"Cảm ơn tiền bối đã thông cảm".

Thần niệm rời khỏi mộ địa, anh và Lạc Khuynh Thành cùng nhau đi về phía nhà họ Sở.

Ông cháu hai người nhà họ Mặc nấp ở chỗ tối, phù văn chớp động quanh thân.

Ẩn nấp tất cả!

Sắc mặt thiếu nữ nhà họ Mặc tràn đầy hoang mang: "Ông nội, cứ để anh ta đi như vậy sao?"

"Không đi ra nói chuyện mấy câu với anh ta sao? Nói không chừng có thể mời anh gia nhập nhà họ Mặc thì sao!"

Lão già lắc đầu: "Lão phu đột nhiên thay đổi ý định rồi".

"Ồ?"

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ tuyệt sắc lấp lóe như đá quý.

Lão già nhìn phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi: "Kẻ này không phải vật trong ao!"

"Đối mặt với Băng Cực Cung còn có thái độ như vậy, cậu ta sẽ càng không nể mặt chúng ta!"

"Chỉ có thể để cậu ta gặp phiền phức trước, đến lúc đó nhà họ Mặc ra tay giúp đỡ, mới có thể lấy được ấn tượng tốt của cậu ta!"

Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành vừa đi được một tiếng.

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh khẽ lắc cổ tay, lấy một cái ngọc bội đang phát sáng ra từ trong nhẫn trữ vật!

Một giây sau.

Trong ngọc bội truyền đến giọng nói của Lục Bạch Hạc: "Chủ nhân, anh đang ở đâu?"

"Thuộc hạ có tin tức quan trọng muốn bẩm báo! Liên quan tới Hoa tộc Thượng Cổ, còn có bí mật về chủ Luân Hồi!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Nói!"

Lục Bạch Hạc do dự một chút: "Chủ nhân, chuyện này liên quan rất rộng, tôi muốn bẩm báo trước mặt anh!"

"Anh đang ở đâu? Thuộc hạ đến tìm anh!"

Diệp Bắc Minh híp mắt lại, nói ra một vị trí.

"Được, thuộc hạ sẽ lập tức tới!"

Một chữ cuối cùng vừa kết thúc.



Ngọc bội ảm đạm đi.

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Sư tỷ, chúng ta chuẩn bị một chút, có người muốn tìm cái chết!"

...

Cùng lúc đó, Thiên Đạo tông.

Sâu trong tử lao!

Cả người Lục Bạch Hạc đầm đìa máu me, tay chân đều bị bẻ gãy!

Bị treo lên giữa không trung giống như chó chết!

Dư Khải Đông ngồi trên một cái trên ghế bành, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế: "Chỉ là một dư nghiệt Hoa tộc lại có thể để ông phản bội Thiên Đạo tông? Có chút thú vị!"

"Nhưng mà rốt cuộc tiểu súc sinh này vẫn còn quá trẻ, vậy mà lại tuỳ tiện để lộ vị trí của mình như thế!"

"Đi!"

Ông ta chậm rãi đứng dậy, đi ra bên ngoài tử lao!

Trên mặt Lục Bạch Hạc tràn đầy vẻ sợ hãi: "Ông Dư, ông đã đồng ý với tôi sẽ không tổn thương người nhà của tôi!"

Dư Khải Đông dừng lại: "Người nhà? Ha ha, lão phu suýt nữa thì quên mất!"

"Tôi còn chuẩn bị cho ông một món quà lớn nữa!"

Ông ta vẫy tay một cái, lập tức có người tiến lên, áp giải Lục Bạch Hạc ra ngoài.

Vào giây phút đi ra ngoài tử lao, đôi mắt Lục Bạch Hạc lập tức trở nên đỏ bừng!

Khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo, điên cuồng chửi ầm lên: "Dư Khải Đông ông lừa tôi! Đệch! Đệch! Đệch!"

"Bố, mẹ!"

"Anh cả, anh hai..."

"Con trai... Tiểu Nhã, không!"

"Dư Khải Đông, ông sẽ chết không yên lành!"

Đầu người!

Ròng rã mấy trăm cái đầu người được xếp hàng chỉnh tề bên ngoài tử lao!

Giọng nói của Dư Khải Đông vô cùng lạnh lẽo: "Nhớ kỹ, đây chính là kết cục của việc phản bội Thiên Đạo tông!"

"Dẫn cậu ta đi cùng, để cậu ta tận mắt nhìn thấy tiểu súc sinh kia chết như thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook