Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 575: Diệp Bắc Minh đi Tử Vong cốc
Ss Tần
19/07/2023
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói thẳng: "Nói cho tôi vị trí của giếng Tử Vong, về sau chỉ cần tôi Diệp Bắc Minh còn ở đây một ngày!"
"Nhà họ Tiêu các cô cần bất kỳ đan dược gì, tôi đều có thể luyện ra cho các cô!"
Lời hứa hẹn này rất nặng.
Tiêu Dung Phi nhíu chặt mày lại, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Anh Diệp, đây không phải vấn đề về đan dược!"
"Tôi có thể nói cho anh vị trí của giếng Tử Vong, không cần bất kỳ thù lao gì!"
"Nhưng anh có thể nói cho tôi biết mục đích anh ngóng giếng Tử Vong không?"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: "Tôi muốn đến giếng Tử Vong một chuyến".
"Cái gì!"
Tiêu Dung Phi khẽ run rẩy.
Tiêu Nhã Phi ở bên cạnh cũng bịt chặt cái miệng nhỏ, cố gắng không để mình kêu ra!
Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu: "Làm sao vậy? Nơi đó rất khủng bố?"
"Phù!"
Tiêu Dung Phi hít sâu một hơi, nuốt nước miếng: "Nào chỉ là kinh khủng!"
"Ở trong toàn bộ Côn Luân Hư, ngoại trừ rừng rậm ma thú nguy hiểm nhất ra thì chính là Tử Vong cốc!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Tử Vong cốc?"
"Phải!"
Tiêu Dung Phi gật đầu: "Giếng Tử Vong mà anh nói đến nằm ngay chỗ sâu nhất của Tử Vong cốc!"
"Nghe nói nơi đó kết nối với Địa Ngục, còn đáng sợ hơn cả bản thân Tử Vong cốc!"
"Anh Diệp, tôi không đề nghị anh đến Tử Vong cốc!"
"Nơi đó có ác nhân kinh khủng nhất thiên hạ!"
"Còn có độc vương đáng sợ nhất thiên hạ!"
"Sát thủ kinh khủng nhất thiên hạ!"
"Gần như tất cả những người mà các thế lực truy nã, chỉ cần đến đường cùng, đều sẽ tiến vào Tử Vong cốc!"
"Cho dù anh có thực lực ngập trời, đối mặt với một ác nhân cũng không sợ!"
"Nếu như có mười người, một trăm người, một ngàn người thì sao?"
"Anh tiến vào Tử Vong cốc sẽ giống như một con con cừu nhỏ đi vào đàn sói, sẽ bị bọn họ ăn sống nuốt tươi!"
Vừa nghĩ tới Tử Vong cốc, cô ta liền không nhịn được hít khí lạnh.
Chứ đừng nói là đến đó!
Tiêu Nhã Phi lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, anh đừng đi được không!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có lý do không đi không được!"
Cho dù hai người thuyết phục như thế nào.
Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì với ý định của mình!
Ánh mắt của Tiêu Dung Phi ngưng tụ: "Được rồi, nếu anh cứ nhất quyết phải đi, nhà họ Tiêu tôi sẽ hộ tống anh đi một chuyến!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt từ chối: "Không cần, cô nói cho tôi vị trí là được rồi".
Tiêu Dung Phi rất kiên trì: "Anh Diệp, vẫn là để chúng tôi đi theo đi".
"Nhà họ Tiêu sẽ phái ra một số cao thủ, ít nhất có thể bảo vệ anh tới gần Tử Vong cốc rồi an toàn đi ra".
Trong lòng cô ta lại thầm nghĩ: "Chờ anh đến Tử Vong cốc sẽ biết nơi đó khủng bố đến mức nào!"
"Đến lúc đó anh gặp nguy hiểm, nhà họ Tiêu tôi sẽ cứu anh một mạng!"
"Anh còn không tiến cử tôi với vị Đan Hoàng sau lưng anh được nữa sao?"
Nhìn thấy Tiêu Dung Phi kiên trì như vậy, Diệp Bắc Minh cũng không nói gì nữa.
Xế chiều hôm đó.
Tiêu Dung Phi lại gọi tới mười lão già.
Mười Tiên Thiên!
Ba người ở trên Tiên Thiên!
Cộng thêm hai chị em, tổng cộng là mười lăm người.
Chuẩn bị hộ tống Diệp Bắc Minh tiến về Tử Vong cốc!
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Thế này thì quá mức rồi!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi là vẻ nghiêm túc: "Không hề khoa trương chút nào, anh Diệp cứ đến Tử Vong cốc sẽ biết".
Đoàn người rời khỏi thành Côn Luân, đi về hướng Tử Vong cốc.
Trong âm thầm.
Một thiếu nữ ôm mèo nhíu mày: "Ông nội, anh ấy muốn đi Tử Vong cốc?"
"Chỗ đó quá nguy hiểm, chúng ta có cần ngăn cản anh ấy không?"
Ông lão bên cạnh lạnh lùng lắc đầu: "Nếu như cậu ấy là chủ nhân tương lai của Côn Luân Hư, sẽ không thể chết trong Tử Vong cốc được!"
"Nếu như cậu ấy chết ở trong đó thì sẽ không phải là chủ nhân Côn Luân Hư!"
"Chúng ta cũng không cần thiết cứu cậu ấy!"
Lăng Vận Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu.
Lão già lại lắc đầu: "Đi thôi, theo ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long!"
"Còn có một người nữa cũng có khả năng trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư, ông cần nghiệm chứng một chút!"
"Vâng".
Hiển nhiên Lăng Vận Nhi có chút không hứng thú: "Ông nội, cháu muốn đi chơi một mình, ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long một mình đi".
Lão già bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cháu phải cẩn thận đấy".
"Hì hì, vâng".
Lăng Vận Nhi biến mất như một làn khói.
Đợi đến khi ông nội rời đi, cô ta mới đi theo đoàn người Diệp Bắc Minh.
...
Cùng lúc đó.
Nhà họ Thẩm.
Chỗ này còn tráng lệ, xa hoa hơn cả hoàng cung.
Một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào: "Gia chủ, tin tức mới nhất!"
"Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Côn Luân, đi về phía Tử Vong cốc".
Thẩm Vạn Tứ vô cùng kinh ngạc: "Tử Vong cốc?"
Đột nhiên.
Ông ta vui mừng quá đỗi: "Ông nói cái gì?"
"Tử Vong cốc! Ông xác định Diệp Bắc Minh đi Tử Vong cốc rồi ư?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Đúng vậy, gia chủ!"
Một người phụ nữ bên cạnh đỏ bừng hai mắt.
Nhìn là biết vừa mới khóc!
Người này chính là mẹ của Thẩm Thông, Thẩm Linh Lung!
Người phụ nữ vừa nghe đến ba chữ "Diệp Bắc Minh" liền vô cùng kích động: "Lão gia, ông nhất định phải báo thù cho Thông nhi và Linh Lung!"
"Phu nhân yên tâm, nếu kẻ này dám đến Tử Vong cốc, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết!"
Hai con ngươi của Thẩm Vạn Tứ co lại, sát khí phun ra ngoài giống như là thuỷ triều: "Liên hệ với sát thủ số một thiên hạ, bất kỳ người nào trong Tử Vong cốc, chỉ cần giết chết Diệp Bắc Minh!"
"Nhà họ Thẩm sẽ thưởng một tỷ đồng!"
Đại sảnh nhà họ Thẩm hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Thẩm Vạn Tứ!
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!
Một tỷ đồng?
Đậu má!
Nếu đám người liều mạng trong Tử Vong cốc biết, Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn!
...
Trên đường.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra: "Nhóc con, đang có rất nhiều người âm thầm chú ý đến cậu!"
"Không chỉ một, mà ít nhất có mấy chục người!"
Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được.
Có ít nhất mười mấy võ giả Tiên Thiên trong bóng tối!
Cũng có trên mười võ giả Tiên Thiên.
Võ giả cảnh giới Hợp Nhất cũng có ba người.
Đều đi theo ở xa xa phía sau!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Chỉ cần bọn họ không ra tay, không cần quan tâm đến bọn họ".
"Nếu bọn họ dám ra tay, giết là được!"
Khoảng nửa ngày sau.
Đã đến Tử Vong cốc!
"Nhà họ Tiêu các cô cần bất kỳ đan dược gì, tôi đều có thể luyện ra cho các cô!"
Lời hứa hẹn này rất nặng.
Tiêu Dung Phi nhíu chặt mày lại, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Anh Diệp, đây không phải vấn đề về đan dược!"
"Tôi có thể nói cho anh vị trí của giếng Tử Vong, không cần bất kỳ thù lao gì!"
"Nhưng anh có thể nói cho tôi biết mục đích anh ngóng giếng Tử Vong không?"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: "Tôi muốn đến giếng Tử Vong một chuyến".
"Cái gì!"
Tiêu Dung Phi khẽ run rẩy.
Tiêu Nhã Phi ở bên cạnh cũng bịt chặt cái miệng nhỏ, cố gắng không để mình kêu ra!
Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu: "Làm sao vậy? Nơi đó rất khủng bố?"
"Phù!"
Tiêu Dung Phi hít sâu một hơi, nuốt nước miếng: "Nào chỉ là kinh khủng!"
"Ở trong toàn bộ Côn Luân Hư, ngoại trừ rừng rậm ma thú nguy hiểm nhất ra thì chính là Tử Vong cốc!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Tử Vong cốc?"
"Phải!"
Tiêu Dung Phi gật đầu: "Giếng Tử Vong mà anh nói đến nằm ngay chỗ sâu nhất của Tử Vong cốc!"
"Nghe nói nơi đó kết nối với Địa Ngục, còn đáng sợ hơn cả bản thân Tử Vong cốc!"
"Anh Diệp, tôi không đề nghị anh đến Tử Vong cốc!"
"Nơi đó có ác nhân kinh khủng nhất thiên hạ!"
"Còn có độc vương đáng sợ nhất thiên hạ!"
"Sát thủ kinh khủng nhất thiên hạ!"
"Gần như tất cả những người mà các thế lực truy nã, chỉ cần đến đường cùng, đều sẽ tiến vào Tử Vong cốc!"
"Cho dù anh có thực lực ngập trời, đối mặt với một ác nhân cũng không sợ!"
"Nếu như có mười người, một trăm người, một ngàn người thì sao?"
"Anh tiến vào Tử Vong cốc sẽ giống như một con con cừu nhỏ đi vào đàn sói, sẽ bị bọn họ ăn sống nuốt tươi!"
Vừa nghĩ tới Tử Vong cốc, cô ta liền không nhịn được hít khí lạnh.
Chứ đừng nói là đến đó!
Tiêu Nhã Phi lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, anh đừng đi được không!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có lý do không đi không được!"
Cho dù hai người thuyết phục như thế nào.
Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì với ý định của mình!
Ánh mắt của Tiêu Dung Phi ngưng tụ: "Được rồi, nếu anh cứ nhất quyết phải đi, nhà họ Tiêu tôi sẽ hộ tống anh đi một chuyến!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt từ chối: "Không cần, cô nói cho tôi vị trí là được rồi".
Tiêu Dung Phi rất kiên trì: "Anh Diệp, vẫn là để chúng tôi đi theo đi".
"Nhà họ Tiêu sẽ phái ra một số cao thủ, ít nhất có thể bảo vệ anh tới gần Tử Vong cốc rồi an toàn đi ra".
Trong lòng cô ta lại thầm nghĩ: "Chờ anh đến Tử Vong cốc sẽ biết nơi đó khủng bố đến mức nào!"
"Đến lúc đó anh gặp nguy hiểm, nhà họ Tiêu tôi sẽ cứu anh một mạng!"
"Anh còn không tiến cử tôi với vị Đan Hoàng sau lưng anh được nữa sao?"
Nhìn thấy Tiêu Dung Phi kiên trì như vậy, Diệp Bắc Minh cũng không nói gì nữa.
Xế chiều hôm đó.
Tiêu Dung Phi lại gọi tới mười lão già.
Mười Tiên Thiên!
Ba người ở trên Tiên Thiên!
Cộng thêm hai chị em, tổng cộng là mười lăm người.
Chuẩn bị hộ tống Diệp Bắc Minh tiến về Tử Vong cốc!
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Thế này thì quá mức rồi!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi là vẻ nghiêm túc: "Không hề khoa trương chút nào, anh Diệp cứ đến Tử Vong cốc sẽ biết".
Đoàn người rời khỏi thành Côn Luân, đi về hướng Tử Vong cốc.
Trong âm thầm.
Một thiếu nữ ôm mèo nhíu mày: "Ông nội, anh ấy muốn đi Tử Vong cốc?"
"Chỗ đó quá nguy hiểm, chúng ta có cần ngăn cản anh ấy không?"
Ông lão bên cạnh lạnh lùng lắc đầu: "Nếu như cậu ấy là chủ nhân tương lai của Côn Luân Hư, sẽ không thể chết trong Tử Vong cốc được!"
"Nếu như cậu ấy chết ở trong đó thì sẽ không phải là chủ nhân Côn Luân Hư!"
"Chúng ta cũng không cần thiết cứu cậu ấy!"
Lăng Vận Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu.
Lão già lại lắc đầu: "Đi thôi, theo ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long!"
"Còn có một người nữa cũng có khả năng trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư, ông cần nghiệm chứng một chút!"
"Vâng".
Hiển nhiên Lăng Vận Nhi có chút không hứng thú: "Ông nội, cháu muốn đi chơi một mình, ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long một mình đi".
Lão già bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cháu phải cẩn thận đấy".
"Hì hì, vâng".
Lăng Vận Nhi biến mất như một làn khói.
Đợi đến khi ông nội rời đi, cô ta mới đi theo đoàn người Diệp Bắc Minh.
...
Cùng lúc đó.
Nhà họ Thẩm.
Chỗ này còn tráng lệ, xa hoa hơn cả hoàng cung.
Một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào: "Gia chủ, tin tức mới nhất!"
"Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Côn Luân, đi về phía Tử Vong cốc".
Thẩm Vạn Tứ vô cùng kinh ngạc: "Tử Vong cốc?"
Đột nhiên.
Ông ta vui mừng quá đỗi: "Ông nói cái gì?"
"Tử Vong cốc! Ông xác định Diệp Bắc Minh đi Tử Vong cốc rồi ư?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Đúng vậy, gia chủ!"
Một người phụ nữ bên cạnh đỏ bừng hai mắt.
Nhìn là biết vừa mới khóc!
Người này chính là mẹ của Thẩm Thông, Thẩm Linh Lung!
Người phụ nữ vừa nghe đến ba chữ "Diệp Bắc Minh" liền vô cùng kích động: "Lão gia, ông nhất định phải báo thù cho Thông nhi và Linh Lung!"
"Phu nhân yên tâm, nếu kẻ này dám đến Tử Vong cốc, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết!"
Hai con ngươi của Thẩm Vạn Tứ co lại, sát khí phun ra ngoài giống như là thuỷ triều: "Liên hệ với sát thủ số một thiên hạ, bất kỳ người nào trong Tử Vong cốc, chỉ cần giết chết Diệp Bắc Minh!"
"Nhà họ Thẩm sẽ thưởng một tỷ đồng!"
Đại sảnh nhà họ Thẩm hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Thẩm Vạn Tứ!
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!
Một tỷ đồng?
Đậu má!
Nếu đám người liều mạng trong Tử Vong cốc biết, Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn!
...
Trên đường.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra: "Nhóc con, đang có rất nhiều người âm thầm chú ý đến cậu!"
"Không chỉ một, mà ít nhất có mấy chục người!"
Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được.
Có ít nhất mười mấy võ giả Tiên Thiên trong bóng tối!
Cũng có trên mười võ giả Tiên Thiên.
Võ giả cảnh giới Hợp Nhất cũng có ba người.
Đều đi theo ở xa xa phía sau!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Chỉ cần bọn họ không ra tay, không cần quan tâm đến bọn họ".
"Nếu bọn họ dám ra tay, giết là được!"
Khoảng nửa ngày sau.
Đã đến Tử Vong cốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.