Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2168: Diệp Bắc Minh: Tôi là tổ tông của cậu
Ss Tần
06/09/2024
Câu nói này giống như có ma lực vậy!
Chuông Hồng Hoang khẽ rung lên, toàn bộ uy áp biến mất.
Thậm chí!
Nó còn rung nhẹ!
Nó lơ lửng trên không trung, cách đài cao hình tròn mười mấy mét!
Bên dưới chuông Hồng Hoang, kén Hỗn Độn đứng đó!
Một cỗ khí tức Hỗn Độn quay quanh nó và lưu chuyển liên tục!
"Mật Phi!"
Vào khoảnh khắc áp lực biến mất, thương thế trên người Diệp Bắc Minh lập tức hồi phục, anh chạy qua!
"Đây chính là Hỗn Độn Đế Thể sao? Năng lực hồi phục đáng sợ thật!" Bà lão nheo mắt lại.
Ong!
Lực lượng của chuông Hồng Hoang ập tới, chặn Diệp Bắc Minh lại!
"Tiểu Minh Minh yên tâm, tôi không sao! Chuông Hồng Hoang có ý thức của riêng nó, nó bảo để tôi ở trong chuông Hồng Hoang dưỡng thai! Bảo vệ an toàn cho tôi đến khi tôi sinh đứa con của chúng ta ra mới thôi!"
Trong kén Hỗn Độn, truyền ra giọng nói của Côn Ngô Mật Phi.
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Chuông Hồng Hoang đang bảo vệ đứa con của anh và Côn Ngô Mật Phi?
"Mật Phi, sao lại vậy?"
"Tôi cũng không biết, sau hôm ở Vạn Y Cốc, cái kén này bắt đầu hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài!" Côn Ngô Mật Phi giải thích: "Ngay lúc nãy, sau khi chuông Hồng Hoang rung lên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói, bày tỏ có thể bảo vệ tôi và đứa trẻ!"
"Tiểu Minh Minh, anh yên tâm đi, tôi không cảm nhận được ác ý của chuông Hồng Hoang!"
Ầm!
Chuông Hồng Hoang lại rơi xuống đất, bao lại Côn Ngô Mật Phi!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi bất định, chủ yếu là ngạc nhiên: "Tiểu Tháp, chuyện này là sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt hiểu ra: "Ha ha! Bổn tháp biết rồi!"
"Nhóc con, binh khí của Đại Đế đều có ý thức riêng của nó, chắc chắn chuông Hồng Hoang đã nhìn trúng thiên phú của con cậu, nên đã chọn thằng bé!"
"Một số khí linh hàng đầu, quả thật sẽ theo bên mẹ từ khi chủ nhân vẫn còn trong bụng mẹ!"
"Hồi bổn Tháp chọn trúng cậu, ha ha... cậu cũng đang ở trong bụng mẹ cậu mà?"
"Còn có chuyện đấy nữa hả?"
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Cùng lúc đó, trong tay Hoàng Cửu Dương xuất hiện một cái ngọc bài, ngọc bài lóe sáng liên tục, bên trong phát ra tiếng: "Cung chủ, có người từ bên đại lục Trung Châu đến! Bọn họ chỉ đích danh muốn gặp Diệp công tử, thái độ cực kỳ cường thế!"
Ngọc bài tối đi, giọng nói biến mất.
Hoàng Cửu Dương đi lên, giải thích một lượt: "Diệp công tử, đối phương đến tìm cậu, mong cậu đi một chuyến!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hai người ra khỏi cửa hoang vực, trở lại đế cung Hồng Hoang, đi vào điện chính!
Xoẹt!
Trong nháy mắt.
Mười mấy ánh mắt nhìn sang, có bảy, tám lão giả, với năm, sáu thanh niên nam nữ!
Trong số họ có một thanh niên mi tâm điểm một Kim đan, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Diệp Bắc Minh!
"Cậu chính là Diệp Bắc Minh hả? Nghe nói cậu là Hỗn Độn đế thể?"
"Mau phóng khí tức Hỗn Độn đế thể ra đây cho chúng tôi kiểm tra một chút, xem tin đồn có phải là thật không!"
Diệp Bắc Minh nói: "Anh là ai? Anh bảo tôi làm thì tôi phải làm chắc?"
"Đúng! Bản công tử bảo cậu làm, thì cậu phải làm!" Tên thanh niên ngạo mạn cười nhẹ.
Diệp Bắc Minh trực tiếp bỏ qua tên đó: "Thằng ngu!"
"Phụt.."
Mấy thanh niên nam nữ đứng cạnh phì cười.
Mấy lão giả nhíu mày!
Vẻ mặt của tên thanh niên ngạo mạn lập tức trở nên cực kỳ khó coi: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Cả cái đại lục Trung Châu này cũng không có ai dám chửi Diệp Thiên tôi, thế mà cậu lại dám chửi tôi?"
Ầm!
Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng một bùng lên!
Sấm sét giữa trời quang, bổ về phía Diệp Bắc Minh!
Mấy lão giả đến cùng tên thanh niên, nheo mắt, hoàn toàn không có ý ra tay ngăn cản, rõ ràng là đang cho Diệp Thiên một cơ hội giáo huấn Diệp Bắc Minh!
Hoang Cửu Dương lặng lẽ lùi về sau một bước!
Với thực lực của Diệp Bắc Minh, căn bản không sợ Diệp Thiên!
"Quỳ xuống cho tôi!"
Cùng lúc đó, Diệp Thiên đã vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đưa tay ra ấn xuống bả vai anh!
Khi tất cả mọi người cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ quỳ xuống ngay tại đây!
Thì anh giơ tay ra, bắt lấy cổ tay Diệp Thiên!
Một chân quét ngang qua, đá vào đầu gối Diệp Thiên!
Một cơn đau dữ dội truyền đến, đầu gối Diệp Thiên mềm nhũn, quỳ cái bụp!
"Diệp Thiên!"
Mấy lão giả cả kinh, bước lên bao vây Diệp Bắc Minh!
Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng sáu tỏa ra ầm ầm!
Giờ phút này, Diệp Bắc Minh như bị ném vào trung tâm lốc xoáy, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào!
"Mấy vị trưởng lão, khoan đã!"
Thạch Nghị giật mình, vội vàng lên tiếng.
Hoang Cửu Dương đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn: 'Ha ha! Cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, căn bản không đủ xem!'
Một lão giả có nốt ruồi ở mép lạnh giọng nói: "Diệp Bắc Minh, tôi lệnh cho cậu thả Diệp Thiên ra ngay!"
"Ranh con, còn không thả bản công tử ra đi? Cậu to gan thật đấy, dám đối xử với tôi như này? Lát nữa cậu mà không quỳ xuống dập đầu một trăm cái cho tôi, tôi..." Diệp Thiên đang nói được một nửa.
Răng rắc!
Diệp Bắc Minh nhấc tay tát một cái!
Gò má đau rát!
Trật khớp cằm!
Mười mấy cái răng dính máu bay ra!
"Này..."
Mấy thanh niên nhà họ Diệp cả kinh.
Tám lão giả cảnh giới Tế Đạo thì trợn tròn mắt, ngơ ra mất một lúc!
Lão giả có nốt ruồi ở mép khẽ quát một tiếng: "Diệp Bắc Minh, tôi thấy cậu điên thật rồi! Nhà họ Diệp tôi thấy cậu họ Diệp, còn tưởng cậu là máu mủ nhà họ Diệp bị lưu lạc bên ngoài!"
"Giờ xem ra, lão phu phải sử dụng gia pháp với cậu trước rồi!"
Năm ngón tay vươn ra, trực tiếp chộp đến cổ Diệp Bắc Minh!
Bảy vị cảnh giới Tế Đạo khác cũng nhếch môi cười nhạt!
Một giây sau.
Lão giả có nốt ruồi ở mép đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh, khi ông ta sắp chạm vào anh!
"Ông cũng quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh quát!
Lão giả có nốt ruồi ở mép sững sờ, quên cả ra tay, sau đó ông ta giận tím mặt: "Đồ ngạo mạn, cậu..."
Bụp!
Bàn tay Diệp Bắc Minh vỗ xuống, đập vào vai lão giả có nốt ruồi ở mép!
Như núi Thái Sơn đè xuống, cơ thể già nua run rẩy!
'Ôi má ơi...'
Lão giả có nốt ruồi ở mép chấn động, nghĩ thầm!
Đầu gối không nghe lời ông ta, bụp một tiếng quỳ xuống!
Gạch lát sàn nứt toác!
Một cỗ lực lượng Hỗn Độn lao ra, ép cho lão giả có nốt ruồi ở mép không phản kháng nổi, chỉ có thể quỳ ở đó!
Toàn trường im phăng phắc!
Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, con ngươi trợn tròn!
Thạch Nghị ngẩn ra: "Này... cậu ta.. đây...?"
Chỉ có một mình Hoang Cửu Dương là ánh mắt rực lửa, trong lòng thầm buồn cười: 'Ngay cả Cổ lão tổ cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, Diệp công tử còn áp chế được!'
'Một tên cảnh giới Tế Đạo tầng sáu? Là cái thá gì!'
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người!
Lão giả có nốt ruồi ở mép phản ứng lại: "Cậu kia, tôi là tổ tông của cậu, cậu dám..."
Bốp!
Diệp Bắc Minh tát ông ta một cái: "Tôi là tổ tông của ông!"
"Cậu nói cái gì?"
Lão giả có nốt ruồi ở mép trợn tròn mắt, sốc: "Đồ súc sinh, cậu dám khi sư diệt tổ?"
"Đồ ngu!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh giơ tay đánh một chưởng về phía đầu lão giả!
Một người phụ nữ vội vàng hét lên: "Diệp công tử, đợi đã! Chúng tôi thật sự là họ hàng của anh, trưởng lão Diệp Bại cũng không nói sai, xét theo bối phận, ông ấy là tổ tông của anh thật!"
Chuông Hồng Hoang khẽ rung lên, toàn bộ uy áp biến mất.
Thậm chí!
Nó còn rung nhẹ!
Nó lơ lửng trên không trung, cách đài cao hình tròn mười mấy mét!
Bên dưới chuông Hồng Hoang, kén Hỗn Độn đứng đó!
Một cỗ khí tức Hỗn Độn quay quanh nó và lưu chuyển liên tục!
"Mật Phi!"
Vào khoảnh khắc áp lực biến mất, thương thế trên người Diệp Bắc Minh lập tức hồi phục, anh chạy qua!
"Đây chính là Hỗn Độn Đế Thể sao? Năng lực hồi phục đáng sợ thật!" Bà lão nheo mắt lại.
Ong!
Lực lượng của chuông Hồng Hoang ập tới, chặn Diệp Bắc Minh lại!
"Tiểu Minh Minh yên tâm, tôi không sao! Chuông Hồng Hoang có ý thức của riêng nó, nó bảo để tôi ở trong chuông Hồng Hoang dưỡng thai! Bảo vệ an toàn cho tôi đến khi tôi sinh đứa con của chúng ta ra mới thôi!"
Trong kén Hỗn Độn, truyền ra giọng nói của Côn Ngô Mật Phi.
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Chuông Hồng Hoang đang bảo vệ đứa con của anh và Côn Ngô Mật Phi?
"Mật Phi, sao lại vậy?"
"Tôi cũng không biết, sau hôm ở Vạn Y Cốc, cái kén này bắt đầu hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài!" Côn Ngô Mật Phi giải thích: "Ngay lúc nãy, sau khi chuông Hồng Hoang rung lên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói, bày tỏ có thể bảo vệ tôi và đứa trẻ!"
"Tiểu Minh Minh, anh yên tâm đi, tôi không cảm nhận được ác ý của chuông Hồng Hoang!"
Ầm!
Chuông Hồng Hoang lại rơi xuống đất, bao lại Côn Ngô Mật Phi!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi bất định, chủ yếu là ngạc nhiên: "Tiểu Tháp, chuyện này là sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt hiểu ra: "Ha ha! Bổn tháp biết rồi!"
"Nhóc con, binh khí của Đại Đế đều có ý thức riêng của nó, chắc chắn chuông Hồng Hoang đã nhìn trúng thiên phú của con cậu, nên đã chọn thằng bé!"
"Một số khí linh hàng đầu, quả thật sẽ theo bên mẹ từ khi chủ nhân vẫn còn trong bụng mẹ!"
"Hồi bổn Tháp chọn trúng cậu, ha ha... cậu cũng đang ở trong bụng mẹ cậu mà?"
"Còn có chuyện đấy nữa hả?"
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Cùng lúc đó, trong tay Hoàng Cửu Dương xuất hiện một cái ngọc bài, ngọc bài lóe sáng liên tục, bên trong phát ra tiếng: "Cung chủ, có người từ bên đại lục Trung Châu đến! Bọn họ chỉ đích danh muốn gặp Diệp công tử, thái độ cực kỳ cường thế!"
Ngọc bài tối đi, giọng nói biến mất.
Hoàng Cửu Dương đi lên, giải thích một lượt: "Diệp công tử, đối phương đến tìm cậu, mong cậu đi một chuyến!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hai người ra khỏi cửa hoang vực, trở lại đế cung Hồng Hoang, đi vào điện chính!
Xoẹt!
Trong nháy mắt.
Mười mấy ánh mắt nhìn sang, có bảy, tám lão giả, với năm, sáu thanh niên nam nữ!
Trong số họ có một thanh niên mi tâm điểm một Kim đan, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Diệp Bắc Minh!
"Cậu chính là Diệp Bắc Minh hả? Nghe nói cậu là Hỗn Độn đế thể?"
"Mau phóng khí tức Hỗn Độn đế thể ra đây cho chúng tôi kiểm tra một chút, xem tin đồn có phải là thật không!"
Diệp Bắc Minh nói: "Anh là ai? Anh bảo tôi làm thì tôi phải làm chắc?"
"Đúng! Bản công tử bảo cậu làm, thì cậu phải làm!" Tên thanh niên ngạo mạn cười nhẹ.
Diệp Bắc Minh trực tiếp bỏ qua tên đó: "Thằng ngu!"
"Phụt.."
Mấy thanh niên nam nữ đứng cạnh phì cười.
Mấy lão giả nhíu mày!
Vẻ mặt của tên thanh niên ngạo mạn lập tức trở nên cực kỳ khó coi: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Cả cái đại lục Trung Châu này cũng không có ai dám chửi Diệp Thiên tôi, thế mà cậu lại dám chửi tôi?"
Ầm!
Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng một bùng lên!
Sấm sét giữa trời quang, bổ về phía Diệp Bắc Minh!
Mấy lão giả đến cùng tên thanh niên, nheo mắt, hoàn toàn không có ý ra tay ngăn cản, rõ ràng là đang cho Diệp Thiên một cơ hội giáo huấn Diệp Bắc Minh!
Hoang Cửu Dương lặng lẽ lùi về sau một bước!
Với thực lực của Diệp Bắc Minh, căn bản không sợ Diệp Thiên!
"Quỳ xuống cho tôi!"
Cùng lúc đó, Diệp Thiên đã vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đưa tay ra ấn xuống bả vai anh!
Khi tất cả mọi người cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ quỳ xuống ngay tại đây!
Thì anh giơ tay ra, bắt lấy cổ tay Diệp Thiên!
Một chân quét ngang qua, đá vào đầu gối Diệp Thiên!
Một cơn đau dữ dội truyền đến, đầu gối Diệp Thiên mềm nhũn, quỳ cái bụp!
"Diệp Thiên!"
Mấy lão giả cả kinh, bước lên bao vây Diệp Bắc Minh!
Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng sáu tỏa ra ầm ầm!
Giờ phút này, Diệp Bắc Minh như bị ném vào trung tâm lốc xoáy, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào!
"Mấy vị trưởng lão, khoan đã!"
Thạch Nghị giật mình, vội vàng lên tiếng.
Hoang Cửu Dương đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn: 'Ha ha! Cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, căn bản không đủ xem!'
Một lão giả có nốt ruồi ở mép lạnh giọng nói: "Diệp Bắc Minh, tôi lệnh cho cậu thả Diệp Thiên ra ngay!"
"Ranh con, còn không thả bản công tử ra đi? Cậu to gan thật đấy, dám đối xử với tôi như này? Lát nữa cậu mà không quỳ xuống dập đầu một trăm cái cho tôi, tôi..." Diệp Thiên đang nói được một nửa.
Răng rắc!
Diệp Bắc Minh nhấc tay tát một cái!
Gò má đau rát!
Trật khớp cằm!
Mười mấy cái răng dính máu bay ra!
"Này..."
Mấy thanh niên nhà họ Diệp cả kinh.
Tám lão giả cảnh giới Tế Đạo thì trợn tròn mắt, ngơ ra mất một lúc!
Lão giả có nốt ruồi ở mép khẽ quát một tiếng: "Diệp Bắc Minh, tôi thấy cậu điên thật rồi! Nhà họ Diệp tôi thấy cậu họ Diệp, còn tưởng cậu là máu mủ nhà họ Diệp bị lưu lạc bên ngoài!"
"Giờ xem ra, lão phu phải sử dụng gia pháp với cậu trước rồi!"
Năm ngón tay vươn ra, trực tiếp chộp đến cổ Diệp Bắc Minh!
Bảy vị cảnh giới Tế Đạo khác cũng nhếch môi cười nhạt!
Một giây sau.
Lão giả có nốt ruồi ở mép đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh, khi ông ta sắp chạm vào anh!
"Ông cũng quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh quát!
Lão giả có nốt ruồi ở mép sững sờ, quên cả ra tay, sau đó ông ta giận tím mặt: "Đồ ngạo mạn, cậu..."
Bụp!
Bàn tay Diệp Bắc Minh vỗ xuống, đập vào vai lão giả có nốt ruồi ở mép!
Như núi Thái Sơn đè xuống, cơ thể già nua run rẩy!
'Ôi má ơi...'
Lão giả có nốt ruồi ở mép chấn động, nghĩ thầm!
Đầu gối không nghe lời ông ta, bụp một tiếng quỳ xuống!
Gạch lát sàn nứt toác!
Một cỗ lực lượng Hỗn Độn lao ra, ép cho lão giả có nốt ruồi ở mép không phản kháng nổi, chỉ có thể quỳ ở đó!
Toàn trường im phăng phắc!
Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, con ngươi trợn tròn!
Thạch Nghị ngẩn ra: "Này... cậu ta.. đây...?"
Chỉ có một mình Hoang Cửu Dương là ánh mắt rực lửa, trong lòng thầm buồn cười: 'Ngay cả Cổ lão tổ cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, Diệp công tử còn áp chế được!'
'Một tên cảnh giới Tế Đạo tầng sáu? Là cái thá gì!'
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người!
Lão giả có nốt ruồi ở mép phản ứng lại: "Cậu kia, tôi là tổ tông của cậu, cậu dám..."
Bốp!
Diệp Bắc Minh tát ông ta một cái: "Tôi là tổ tông của ông!"
"Cậu nói cái gì?"
Lão giả có nốt ruồi ở mép trợn tròn mắt, sốc: "Đồ súc sinh, cậu dám khi sư diệt tổ?"
"Đồ ngu!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh giơ tay đánh một chưởng về phía đầu lão giả!
Một người phụ nữ vội vàng hét lên: "Diệp công tử, đợi đã! Chúng tôi thật sự là họ hàng của anh, trưởng lão Diệp Bại cũng không nói sai, xét theo bối phận, ông ấy là tổ tông của anh thật!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.