Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1093: Diệp Bắc Minh tới
Ss Tần
18/11/2023
“Tên đần này còn hỏi chúng ta là ai kìa?”
“Đến thân phận của chúng ta còn không biết mà cũng dám phản kháng hả?”
Một người thanh niên lạnh giọng quát: “Nói chuyện với lũ kiến hôi kia làm gì? Phá trận pháp đó rồi giết sạch chúng!”
Mười mấy lão già kia liên tục tấn công vào trận pháp trong cấm địa của Đế tộc.
Mười lăm phút sau.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trận pháp cấm địa của Đế tộc vỡ nát.
“Giết!”
Mười mấy lão già kia lạnh lùng nhìn họ rồi lao tới tấn công.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng không ngớt, nháy mắt đã có vô số người Đế tộc hy sinh.
Mắt lão tổ Đế tộc đỏ ngầu: “Các ngươi tùy tiện giết người như vậy không tuân theo luật lệ gì sao?”
Một lão già áo xanh mỉm cười đáp: “Luật lệ hả? Ông sẽ bàn luật lệ với một lũ kiến hôi không?”
“Con kiến giẫm chân là chết rồi!”
Một lão già mặt vuông lạnh lùng nói: “Giết sạch hết đi, đừng lãng phí thời gian, giúp đỡ bọn cậu chủ dung hợp long mạch là được rồi!”
“Vâng!”
Những lão già còn lại nhe răng cười.
Bọn họ ra tay, ngực lão tổ Đế tộc nổ tung, thiêu đốt máu tươi.
“Chao ôi, thiêu đốt tinh huyết à?”
“Mau nhìn kìa, kiến hôi tức giận rồi kìa!”
Từ đằng xa đám nam thanh nữ tú kia cười bỡn cợt.
Nghe đầy căm tức.
Đế Giang cắn răng nói: “Lão cửu, đưa Khởi La đi trước đi!”
Mắt Đế Khuyết đỏ bừng, phẫn nộ hét lên: “Những kẻ này thật quá đáng, tôi sẽ sống chết cùng với Đế tộc!”
“Đi đi!”
Đế Giang gào lên.
Lão già mặt vuông chế nhạo như mèo bắt chuột: “Đi à? Được hả? Tất cả đều để mạng lại đi!”
Rồi lão già đó lao tới chỗ Đế Khuyết và Đế Khởi La.
Lão tổ Đế tộc thiêu đốt tinh huyết che chắn trước hai người họ: “Đi mau!”
Lão già mặt vuông tối sầm mặt mày: “Không biết tự lượng sức mình, chết cho lão phu!”
Một chưởng ập tới.
Lão tổ Đế tộc đưa hay tay lên chặn đòn.
Răng rắc.
Lão tổ bay ra ngoài, hai tay vỡ nát biến thành một đống máu bay đầy trời.
“Lão tổ!”
Đế Khởi La liều lĩnh xông lên, lấy đan dược ra đút cho lão tổ Đế tộc.
Lão tổ Đế tộc vừa mở miệng nói gì đó, máu tươi đã tuôn trào ra ngoài: “Vô dụng thôi... đi... đi mau...”
Lão già mặt vuông vui vẻ nói: “Đừng lo lắng, lão phu sẽ tiễn các người lên đường một thể!”
“Các người sẽ đồng hành cùng nhau dưới suối vàng mà!”
Ngay khi lão già đó định vung tay giết lão tổ Đế tộc và Đế Khởi La.
Bỗng nhiên.
“Ai là Hàn Tông?”
Một giọng nói âm u hết thần chết vang lên.
Sát ý rét lạnh như băng bao phủ khắp nơi.
Lão già mặt vuông run người, kinh ngạc quay đầu lại.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trong chốc lát, tất cả người Thánh Vực đều ngừng giết chóc mà quay đầu nhìn lại.
Bọn họ chỉ thấy một bóng đen xé gió lao xuống như sao chổi.
“Là cậu ta!”
Đế Khởi La kích động run người.
Đế Giang trừng mắt: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Đế Khuyết không dám tin vào mắt mình: “Cậu ta đến đây cứu chúng ta sao?”
“Không thể nào!”
Lão tổ Đế tộc khó hiểu: “Lẽ nào là vì Khởi La?”
Gương mặt tái nhợt của Đế Khởi La bỗng đỏ bừng, cơ thể mềm mại cứng đờ: “Ơ... cháu?”
“Lão tổ, cháu với cậu ta không có gì hết...”
Trong đám đông.
Hàn Tông nhướng mày, gã liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Gã hơn bất ngờ, thầm nghĩ: “Cảnh giới Thần Đế hả? Tìm mình làm gì?”
“Vãi đạn! Cảnh giới Thần Đế hả?”
Một người thanh niên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Lớn tiếng như vậy làm gì? Đồ chó mày muốn dọa người khác à?”
“Chết cho tao!”
Người thanh niên kia bỗng bùng nổ, vung kiếm chém vào Diệp Bắc Minh.
“Cảnh giới Thần Đế mà cũng đến đây góp vui à?”
Đám nam thanh nữ tú còn lại cười ngặt nghẽo, chả thèm đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh.
Hàn Tông thầm lắc đầu, rồi xoay người nhìn vào sâu bên trong cấm địa.
Chính ngọn núi rồng kéo dài liên miên, trong đó có chín long mạch.
Nếu gã dung hợp được ba cái thì tương lai chắc chắn có thể tiến sâu vào cảnh giới võ đạo cao hơn.
Phụt!
Sau lưng gã truyền tới tiếng máu thịt nổ tung.
“Chắc là thằng nhãi cảnh giới Thần Đế đó chết rồi!”
Mọi người đều nghĩ như thế.
Hàn Tông cũng không phải ngoại lệ.
Ngay sau đó.
Sau lưng lại vọng tới giọng nói hết như thần chết kia: “Ai là Hàn Tông?”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi run người.
Hàn Tông không dám tin quay đầu lại.
Gã thấy người thanh niên cảnh giới Thần Đế đó vẫn nguyên vẹn lông tóc không chút tổn thương.
Mà đồng đội của bọn họ... đã hy sinh.
“Ôi...”
Ba mươi mấy nam thanh nữ tú kia sửng sốt, một vài người không nhịn được bèn nhìn về phía Hàn Tông.
Diệp Bắc Minh sắc bén, lạnh lùng nhìn Hàn Tông: “Mày chính là Hàn Tông à?”
Hàn Tông hờ hững nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày là ai? Mày biết giết đồng đội tao có nghĩa gì không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Ngoài mày ra, những tên khác đều có thể giết!”
“Đến thân phận của chúng ta còn không biết mà cũng dám phản kháng hả?”
Một người thanh niên lạnh giọng quát: “Nói chuyện với lũ kiến hôi kia làm gì? Phá trận pháp đó rồi giết sạch chúng!”
Mười mấy lão già kia liên tục tấn công vào trận pháp trong cấm địa của Đế tộc.
Mười lăm phút sau.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trận pháp cấm địa của Đế tộc vỡ nát.
“Giết!”
Mười mấy lão già kia lạnh lùng nhìn họ rồi lao tới tấn công.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng không ngớt, nháy mắt đã có vô số người Đế tộc hy sinh.
Mắt lão tổ Đế tộc đỏ ngầu: “Các ngươi tùy tiện giết người như vậy không tuân theo luật lệ gì sao?”
Một lão già áo xanh mỉm cười đáp: “Luật lệ hả? Ông sẽ bàn luật lệ với một lũ kiến hôi không?”
“Con kiến giẫm chân là chết rồi!”
Một lão già mặt vuông lạnh lùng nói: “Giết sạch hết đi, đừng lãng phí thời gian, giúp đỡ bọn cậu chủ dung hợp long mạch là được rồi!”
“Vâng!”
Những lão già còn lại nhe răng cười.
Bọn họ ra tay, ngực lão tổ Đế tộc nổ tung, thiêu đốt máu tươi.
“Chao ôi, thiêu đốt tinh huyết à?”
“Mau nhìn kìa, kiến hôi tức giận rồi kìa!”
Từ đằng xa đám nam thanh nữ tú kia cười bỡn cợt.
Nghe đầy căm tức.
Đế Giang cắn răng nói: “Lão cửu, đưa Khởi La đi trước đi!”
Mắt Đế Khuyết đỏ bừng, phẫn nộ hét lên: “Những kẻ này thật quá đáng, tôi sẽ sống chết cùng với Đế tộc!”
“Đi đi!”
Đế Giang gào lên.
Lão già mặt vuông chế nhạo như mèo bắt chuột: “Đi à? Được hả? Tất cả đều để mạng lại đi!”
Rồi lão già đó lao tới chỗ Đế Khuyết và Đế Khởi La.
Lão tổ Đế tộc thiêu đốt tinh huyết che chắn trước hai người họ: “Đi mau!”
Lão già mặt vuông tối sầm mặt mày: “Không biết tự lượng sức mình, chết cho lão phu!”
Một chưởng ập tới.
Lão tổ Đế tộc đưa hay tay lên chặn đòn.
Răng rắc.
Lão tổ bay ra ngoài, hai tay vỡ nát biến thành một đống máu bay đầy trời.
“Lão tổ!”
Đế Khởi La liều lĩnh xông lên, lấy đan dược ra đút cho lão tổ Đế tộc.
Lão tổ Đế tộc vừa mở miệng nói gì đó, máu tươi đã tuôn trào ra ngoài: “Vô dụng thôi... đi... đi mau...”
Lão già mặt vuông vui vẻ nói: “Đừng lo lắng, lão phu sẽ tiễn các người lên đường một thể!”
“Các người sẽ đồng hành cùng nhau dưới suối vàng mà!”
Ngay khi lão già đó định vung tay giết lão tổ Đế tộc và Đế Khởi La.
Bỗng nhiên.
“Ai là Hàn Tông?”
Một giọng nói âm u hết thần chết vang lên.
Sát ý rét lạnh như băng bao phủ khắp nơi.
Lão già mặt vuông run người, kinh ngạc quay đầu lại.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trong chốc lát, tất cả người Thánh Vực đều ngừng giết chóc mà quay đầu nhìn lại.
Bọn họ chỉ thấy một bóng đen xé gió lao xuống như sao chổi.
“Là cậu ta!”
Đế Khởi La kích động run người.
Đế Giang trừng mắt: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Đế Khuyết không dám tin vào mắt mình: “Cậu ta đến đây cứu chúng ta sao?”
“Không thể nào!”
Lão tổ Đế tộc khó hiểu: “Lẽ nào là vì Khởi La?”
Gương mặt tái nhợt của Đế Khởi La bỗng đỏ bừng, cơ thể mềm mại cứng đờ: “Ơ... cháu?”
“Lão tổ, cháu với cậu ta không có gì hết...”
Trong đám đông.
Hàn Tông nhướng mày, gã liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Gã hơn bất ngờ, thầm nghĩ: “Cảnh giới Thần Đế hả? Tìm mình làm gì?”
“Vãi đạn! Cảnh giới Thần Đế hả?”
Một người thanh niên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Lớn tiếng như vậy làm gì? Đồ chó mày muốn dọa người khác à?”
“Chết cho tao!”
Người thanh niên kia bỗng bùng nổ, vung kiếm chém vào Diệp Bắc Minh.
“Cảnh giới Thần Đế mà cũng đến đây góp vui à?”
Đám nam thanh nữ tú còn lại cười ngặt nghẽo, chả thèm đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh.
Hàn Tông thầm lắc đầu, rồi xoay người nhìn vào sâu bên trong cấm địa.
Chính ngọn núi rồng kéo dài liên miên, trong đó có chín long mạch.
Nếu gã dung hợp được ba cái thì tương lai chắc chắn có thể tiến sâu vào cảnh giới võ đạo cao hơn.
Phụt!
Sau lưng gã truyền tới tiếng máu thịt nổ tung.
“Chắc là thằng nhãi cảnh giới Thần Đế đó chết rồi!”
Mọi người đều nghĩ như thế.
Hàn Tông cũng không phải ngoại lệ.
Ngay sau đó.
Sau lưng lại vọng tới giọng nói hết như thần chết kia: “Ai là Hàn Tông?”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi run người.
Hàn Tông không dám tin quay đầu lại.
Gã thấy người thanh niên cảnh giới Thần Đế đó vẫn nguyên vẹn lông tóc không chút tổn thương.
Mà đồng đội của bọn họ... đã hy sinh.
“Ôi...”
Ba mươi mấy nam thanh nữ tú kia sửng sốt, một vài người không nhịn được bèn nhìn về phía Hàn Tông.
Diệp Bắc Minh sắc bén, lạnh lùng nhìn Hàn Tông: “Mày chính là Hàn Tông à?”
Hàn Tông hờ hững nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày là ai? Mày biết giết đồng đội tao có nghĩa gì không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Ngoài mày ra, những tên khác đều có thể giết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.