Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1601: Diệp Nặc

Ss Tần

10/03/2024

Long Khuynh Vũ được Độn Thế Thần Tông chọn, lúc rời đi, đôi mắt rưng rưng: “Cậu Diệp, chúng ta gặp lại ở thần giới!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh cười gật đầu.

Hầu Tử được Thất Tinh Các chọn: “Anh Diệp, lần sau anh gặp tôi, tôi sẽ khiến anh ngạc nhiên!”

“Nhưng đừng để tôi thấy anh bị người khác ức hiếp!”

Diệp Bắc Minh cười vui vẻ.

“Vãi! Tôi sẽ không để người khác ức hiếp nữa!”, Hầu Tử vung nắm đấm hét lớn.

Cũng như vậy, Nguyễn Thanh Từ gia nhập Thất Tinh Tông với thiên phú màu vàng.

Ánh mắt của cô ta vẫn luôn trừng nhìn Diệp Bắc Minh, rơi đi mà hơi tức giận, lưu luyến.

Diệp Vy Ny đi đến, trên đầu cũng là thiên phú màu vàng: “Cậu Diệp, nhà họ Diệp chỉ có một mình tôi được chọn, có duyên thì gặp lại ở thần giới nhé!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh cười gật đầu.

Điều khiến người ta bất ngờ là Lê Mộng Ly cũng là thiên phú màu vàng!

Cô ta với mái tóc màu đỏ máu đã gia nhập Trấn Hồn Tông của Ngụy Vô Nhai!

Sau khi lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, rồi rời đi với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, vừa nãy cánh cửa truyền tống thông đến thần giới liên tục mở ra, thần niệm của bản tháp nhân cơ hôi tìm kiếm một phần mười gần thần giới!”

“Vừa hay, đã tìm được tung tích của Đông Phương Xá Nguyệt và con gái của cậu!”

“Trùng hợp hơn là, mấy sư tỷ của cậu cũng ở đó!”

“Cái gì? Họ đang ở đâu!”, Diệp Bắc Minh liền kích động.

“Tự nhìn đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười, hai người ý thức cộng hưởng.

Một cảnh lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

U tối, ẩm ướt, giống như một khu ổ chuột.

Trong một căn phòng chưa đến mười mét vuông.



Một cô bé trắng ngần ôm một cái bát vỡ, đang ăn ngấu ăn nghiến.

Một người phụ nữ bên cạnh nhìn cô bé với vẻ mặt đầy yêu thương: “Nặc Nhi, ăn chậm thôi kẻo nghẹn”.

Người phụ nữ chính là Đông Phương Xá Nguyệt!

Cô bé bên cạnh có phần giữa đôi lông mày rất giống với Diệp Bắc Minh, hơi thất vọng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt một cái: “Mẹ, con ăn no rồi…”

Vừa nói xong.

Trong bụng cô bé phát ra tiếng òng ọc.

Cô bé hiểu chuyện ôm bụng: “Bụng đừng kêu nữa, Nặc Nhi không đói nữa”.

Một năm nay, Diệp Nặc trưởng thành với tốc độ rất nhanh.

Tuy chỉ một tuổi, nhưng ăn vô cùng nhiều.

Hơn nữa cô bé không phải ăn đồ ăn bình thường, mà là các loại được liệu nghiền thành bột thuốc!

Đông Phương Xá Nguyệt từng muốn bón sữa, nhưng Diệp Nặc vừa uống sữa mẹ, cảnh giới và lực sinh mệnh của cô ta liền tiêu hao điên cuồng!

Một khi Tiểu Diệp Nặc đối bụng thì sẽ ngất xỉu!

Từng có một lần Diệp Lần đói ngất đi, mấy ngày liền cũng không tỉnh lại.

Thực sự sợ muốn chết!

Mấy vị sư tỷ liền đi khắp nơi tìm đồ ăn cho Diệp Nặc!

Chỉ là.

Cảnh giới của họ quá thấp, rất khó sinh tồn ở thần giới!

Đông Phương Xá Nguyệt xót xa: “Nặc Nhi, là mẹ vô dụng”.

“Ngay cả cho con ăn một bữa no cũng không làm được!”

Khóe mắt hơi ướt.

Tiểu Diệp Nặc nở nụ cười ngây thơ, đưa tay lau nước mắt của Đông Phương Xá Nguyệt: “Mẹ đừng khóc, Nặc Nhi không đói nữa”.

“Mẹ, Nặc Nhi buồn ngủ quá…”

Nói xong, đôi mắt to chớp chớp.



Thấy sắp ngất đi!

Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Nặc Nhi, đừng ngủ!”

Không màng đến tình trạng sức khỏe của mình, vội vàng bón sữa cho Diệp Nặc.

Tiểu Diệp Nặc ti sữa theo bản năng hai cái, Đông Phương Xá Nguyệt liền ngất xỉu!

“Hu hu hu… mẹ, mẹ làm sao thế?”

“Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ không cần Nặc Nhi nữa phải không, mẹ!”, Tiểu Diệp Nặc giật lắc Đông Phương Xá Nguyệt nằm ngã dưới đất.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, sống mũi cay cay.

Không ngờ con gái ở thần giới khổ sở như vậy.

Lúc này.

Phập!

Một tiếng trầm bức vang lên, căn phòng tối tăm chưa đến mười mét vuông bị đạp mở.

Mấy người đàn ông đi vào.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu cau mày: “Mẹ kiếp, chết rồi? Thật xui xẻo!”

Một gã đàn ông râu cá trê ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt, thăm dò hơi thở của cô ta: “Chủ nhân, cô ta còn có chút hơi thở, có lẽ không sống được bao lâu!”

“Đừng, mẹ, mẹ đừng chết… con sẽ đi tìm mấy cô cứu mẹ!”

Diệp Mặc òa khóc lớn.

Trên người tỏa ra hào quang.

Không biết lấy sức lực ở đâu ra, lại bế Đông Phương Xá Nguyệt đi ra khỏi phòng!

“Đợi đã!”

Người đàn ông trung niên chặn Diệp Nặc: “Bé con, bây giờ mày tìm người cứu mẹ mày cũng muộn rồi!”

“Hay là chúng ta làm giao dịch, thế nào? Tao có cách cứu mẹ mày!”

Diệp Nặc đỏ đôi mắt, ngây thơ nhìn người đàn ông trung niên: “Chú, chú thực sự có cách ư?”

“Đương nhiên rồi!”

Người đàn ông trung niên nở nụ cười đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook