Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 744: Đồ quái vật!
Ss Tần
12/08/2023
Ô Đạo Sinh nhất thời chửi ầm lên: “Má nó! Mẹ nó Ô Đạo Hoành, anh điên rồi đúng không!”
“Hai tay tôi đã không còn nữa rồi, anh bảo tôi làm sao cản được nó?”
“Chúng ta là anh em ruột, sao anh…"
Lời còn chưa nói xong.
Ô Đạo Hoành đã nện một đấm vào đan điền Ô Đạo Sinh!
Bốp!
Đan điền nổ tung, mặt Ô Đạo Sinh không dám tin: “Anh đúng là không bằng cả cầm thú!”
Ô Đạo Hoành nhe răng cười một tiếng: “Chết em không chết anh, đan điền của cậu cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi!”
Một luồng chân nguyên được rót vào đan điền của Ô Đạo Sinh, dùng chân nguyên bao bọc!
Bỗng nhiên.
Ông ta nhấc Ô Đạo Sinh lên ném về phía Diệp Bắc Minh!
Ô Đạo Sinh tuyệt vọng: “Ô Đạo Hoành, anh đối xử với em ruột của mình như thế thì mẹ nó sẽ không được chết tử tế!”
Thấy Ô Đạo Sinh bay tới, con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề!
Chuẩn bị giơ tay lên chém ra một kiếm!
Thì chợt thấy trạng thái của Ô Đạo Sinh, ánh mắt anh chợt lóe lên!
Cất kiếm Đoạn Long đi!
Đan điền của Ô Đạo Sinh bị phế, toàn bộ chân nguyên bị Ô Đạo Hoành ngưng tụ lại một chỗ!
Một kiếm này chém ra, chắc chắn không khác gì một Thánh Chủ tự bạo!
Bán kính mấy trăm cây số xung quanh đều sẽ hóa thành tro tàn!
Diệp Bắc Minh có tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo vệ bản thân!
Nhưng những người khác đều sẽ gặp nguy hiểm.
Một giây sau đó.
Diệp Bắc Minh khoát tay, mấy cây ngân châm bắn ra, ghim vào đan điền Ô Đạo Sinh.
Chân nguyên nhanh chóng trút ra, không thể phát nổ được nữa!
“Diệp Bắc Minh, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi!”
Ô Đạo Sinh ngã xuống đất, cảm động rơi nước mắt!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ông vui hơi sớm rồi!”
Từng bước đi tới, một cú đạp nát đầu Ô Đạo Sinh!
Đồng tử Ô Đạo Hoành chợt co rụt lại, gào lên với khoảng không: “Đao phủ, tất cả lao lên chém!”
“Rõ!”
Đao phủ xa xa đều giơ dao mổ lên.
Chém thẳng xuống đầu nhóm Diệp Nam Thiên, ông ngoại anh!
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đứng cách họ mấy trăm mét, trong nháy mắt anh không thể cứu được hai mươi mấy người!
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ma khí quay cuồng!
Tổ rồng màu đen bỗng hiện lên, một con Huyết Long cũng xuất hiện!
“Tất cả mọi người quỳ xuống hết cho tôi!”
Một tiếng rít gào!
Như Thần Ma trên chín tầng mây ra lệnh!
Cơ thể hai mươi mấy đao phủ chợt run lên, không ngờ họ thật sự buông dao ra, quỳ bộp xuống đất!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao tới, một kiếm chém ra.
Hai mươi mấy đầu đao phủ bay lên!
Giải thoát cho tất cả mọi người.
“Minh nhi!”
Diệp Nam Thiên xúc động nắm lấy tay Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ném cho mọi người một ít đan dược: “Ông ngoại, chúng ta khoan hẵng ôn chuyện đã!”
“Chờ con giết Ô Đạo Hoành xong, diệt nhà họ Ô đã rồi nói sau”.
“Được!”
Mọi người gật đầu.
Gan Ô Đạo Hoành sợ tới mức nhảy ra ngoài, xoay người bỏ chạy.
Sau lưng vang lên tiếng sấm lớn, ông ta nhìn lại!
“A!”
Tim suýt chút nữa đã nổ mạnh.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện cách đó mười mét, như thần chết đuổi theo!
Diệp Bắc Minh cười nói: “Chạy cái gì? Không phải mới nãy vẫn còn trâu bò lắm hả?”
“Ô Đạo Hoành, để mạng lại đi!”
Lười lãng phí thời gian!
Thiên Ma Cửu Biến, kiếm thứ nhất!
Một kiếm nghiền nát ập tới, Tổ Long Và Huyết Long cùng hóa thành kiếm khí rít gào lao tới!
Ô Đạo Hoành vội vàng ra tay ngăn cản, Tổ Long và Huyết Long hưng hăng nện vào người ông ta!
Phụt!
Ô Đạo Hoành phun ra một ngụm máu, lao từ trên trời xuống như một con chó chết!
Ông ta lấy ra một viên đan dược nuốt vào: “Diệp Bắc Minh, xuống nhận lấy cái chết đi!”
“Vẫn còn mạnh miệng hả?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, một cước từ trên trời giáng xuống!
Trong tay Ô Đạo Hoành xuất hiện thêm một cây giáo dài, đâm về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chộp lấy thanh giáo, kiếm Đoạn Long hung hăng nện vào cánh tay Ô Đạo Hoành!
Một đám mây máu bùng nổ!
“A!”
Ô Đạo Hoành phát ra tiếng kêu rên đau thấu tâm can, ông ta hoảng sợ phát hiện!
Máu từ cánh tay đó lại bị Diệp Bắc Minh hút lấy!
“Mày… Mày rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cười ha hả: “Ông đã biết rồi cơ mà? Bố tôi là một ma thú!"
“Ông bảo tôi là quái vật gì?”
Ô Đạo Hoành sợ tới mức cả người run run, ông ta không muốn chấp nhận số mệnh như vậy!
Đôi mắt dữ tợn, trong mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh, Ô Đạo Hoành tao sẽ không chết đi như vậy, dù có chết cũng phải kéo mày theo!”
Ông ta ngưng tụ tất cả chân nguyên lại, nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, một đấm lao tới!
Đột nhiên.
Giữa mi tâm Diệp Bắc Minh xuất hiện một con mắt, bắn ra một tia sáng như laser!
Khoảnh khắc chạm tới cánh tay Ô Đạo Hoành.
Xoẹt!
Cánh tay trực tiếp hòa tan!
Ô Đạo Hoành sợ run cả người, khủng hoảng nhìn Diệp Bắc Minh: “Quái vật! Mày đúng là đồ quái vật…”
“Hai tay tôi đã không còn nữa rồi, anh bảo tôi làm sao cản được nó?”
“Chúng ta là anh em ruột, sao anh…"
Lời còn chưa nói xong.
Ô Đạo Hoành đã nện một đấm vào đan điền Ô Đạo Sinh!
Bốp!
Đan điền nổ tung, mặt Ô Đạo Sinh không dám tin: “Anh đúng là không bằng cả cầm thú!”
Ô Đạo Hoành nhe răng cười một tiếng: “Chết em không chết anh, đan điền của cậu cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi!”
Một luồng chân nguyên được rót vào đan điền của Ô Đạo Sinh, dùng chân nguyên bao bọc!
Bỗng nhiên.
Ông ta nhấc Ô Đạo Sinh lên ném về phía Diệp Bắc Minh!
Ô Đạo Sinh tuyệt vọng: “Ô Đạo Hoành, anh đối xử với em ruột của mình như thế thì mẹ nó sẽ không được chết tử tế!”
Thấy Ô Đạo Sinh bay tới, con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề!
Chuẩn bị giơ tay lên chém ra một kiếm!
Thì chợt thấy trạng thái của Ô Đạo Sinh, ánh mắt anh chợt lóe lên!
Cất kiếm Đoạn Long đi!
Đan điền của Ô Đạo Sinh bị phế, toàn bộ chân nguyên bị Ô Đạo Hoành ngưng tụ lại một chỗ!
Một kiếm này chém ra, chắc chắn không khác gì một Thánh Chủ tự bạo!
Bán kính mấy trăm cây số xung quanh đều sẽ hóa thành tro tàn!
Diệp Bắc Minh có tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo vệ bản thân!
Nhưng những người khác đều sẽ gặp nguy hiểm.
Một giây sau đó.
Diệp Bắc Minh khoát tay, mấy cây ngân châm bắn ra, ghim vào đan điền Ô Đạo Sinh.
Chân nguyên nhanh chóng trút ra, không thể phát nổ được nữa!
“Diệp Bắc Minh, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi!”
Ô Đạo Sinh ngã xuống đất, cảm động rơi nước mắt!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ông vui hơi sớm rồi!”
Từng bước đi tới, một cú đạp nát đầu Ô Đạo Sinh!
Đồng tử Ô Đạo Hoành chợt co rụt lại, gào lên với khoảng không: “Đao phủ, tất cả lao lên chém!”
“Rõ!”
Đao phủ xa xa đều giơ dao mổ lên.
Chém thẳng xuống đầu nhóm Diệp Nam Thiên, ông ngoại anh!
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đứng cách họ mấy trăm mét, trong nháy mắt anh không thể cứu được hai mươi mấy người!
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ma khí quay cuồng!
Tổ rồng màu đen bỗng hiện lên, một con Huyết Long cũng xuất hiện!
“Tất cả mọi người quỳ xuống hết cho tôi!”
Một tiếng rít gào!
Như Thần Ma trên chín tầng mây ra lệnh!
Cơ thể hai mươi mấy đao phủ chợt run lên, không ngờ họ thật sự buông dao ra, quỳ bộp xuống đất!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao tới, một kiếm chém ra.
Hai mươi mấy đầu đao phủ bay lên!
Giải thoát cho tất cả mọi người.
“Minh nhi!”
Diệp Nam Thiên xúc động nắm lấy tay Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ném cho mọi người một ít đan dược: “Ông ngoại, chúng ta khoan hẵng ôn chuyện đã!”
“Chờ con giết Ô Đạo Hoành xong, diệt nhà họ Ô đã rồi nói sau”.
“Được!”
Mọi người gật đầu.
Gan Ô Đạo Hoành sợ tới mức nhảy ra ngoài, xoay người bỏ chạy.
Sau lưng vang lên tiếng sấm lớn, ông ta nhìn lại!
“A!”
Tim suýt chút nữa đã nổ mạnh.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện cách đó mười mét, như thần chết đuổi theo!
Diệp Bắc Minh cười nói: “Chạy cái gì? Không phải mới nãy vẫn còn trâu bò lắm hả?”
“Ô Đạo Hoành, để mạng lại đi!”
Lười lãng phí thời gian!
Thiên Ma Cửu Biến, kiếm thứ nhất!
Một kiếm nghiền nát ập tới, Tổ Long Và Huyết Long cùng hóa thành kiếm khí rít gào lao tới!
Ô Đạo Hoành vội vàng ra tay ngăn cản, Tổ Long và Huyết Long hưng hăng nện vào người ông ta!
Phụt!
Ô Đạo Hoành phun ra một ngụm máu, lao từ trên trời xuống như một con chó chết!
Ông ta lấy ra một viên đan dược nuốt vào: “Diệp Bắc Minh, xuống nhận lấy cái chết đi!”
“Vẫn còn mạnh miệng hả?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, một cước từ trên trời giáng xuống!
Trong tay Ô Đạo Hoành xuất hiện thêm một cây giáo dài, đâm về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chộp lấy thanh giáo, kiếm Đoạn Long hung hăng nện vào cánh tay Ô Đạo Hoành!
Một đám mây máu bùng nổ!
“A!”
Ô Đạo Hoành phát ra tiếng kêu rên đau thấu tâm can, ông ta hoảng sợ phát hiện!
Máu từ cánh tay đó lại bị Diệp Bắc Minh hút lấy!
“Mày… Mày rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cười ha hả: “Ông đã biết rồi cơ mà? Bố tôi là một ma thú!"
“Ông bảo tôi là quái vật gì?”
Ô Đạo Hoành sợ tới mức cả người run run, ông ta không muốn chấp nhận số mệnh như vậy!
Đôi mắt dữ tợn, trong mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh, Ô Đạo Hoành tao sẽ không chết đi như vậy, dù có chết cũng phải kéo mày theo!”
Ông ta ngưng tụ tất cả chân nguyên lại, nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, một đấm lao tới!
Đột nhiên.
Giữa mi tâm Diệp Bắc Minh xuất hiện một con mắt, bắn ra một tia sáng như laser!
Khoảnh khắc chạm tới cánh tay Ô Đạo Hoành.
Xoẹt!
Cánh tay trực tiếp hòa tan!
Ô Đạo Hoành sợ run cả người, khủng hoảng nhìn Diệp Bắc Minh: “Quái vật! Mày đúng là đồ quái vật…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.