Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1796: Đổi lấy cái mạng

Ss Tần

20/04/2024

Hình thành thế bốn góc ra tay, bốn luồng sức mạnh khủng bố ập đến!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giơ giang trước người, bốn luồng sức mạnh đập lên trên, giốn như trâu đất xuống biển!

Hấp thụ toàn bộ!

Lão tổ Trấn Hồn là Tổ Cảnh, vừa nhìn là nhận ra: “Có chuyện gì vậy? Sức mạnh của chúng ta bị thanh kiếm này hấp thụ?”

Lúc này.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục càng thêm đen xì!

Điều khủng bố hơn là, trên thân kiếm đen xì lại bùng phát ra ánh kiếm màu đỏ máu!

Diệp Bắc Minh lật tay chém ra bốn đường kiếm, lần lượt có bốn con huyết long xông ra về phía bốn người!

Gru!

Bốn người lão tổ Trấn Hồn, lão tổ Độn Thế, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo vừa định ra tay chặn huyết long!

Phập một tiếng!

Huyết long lại nổ tung trước người bốn người!

Tuy bốn người họ phòng ngự trước, nhưng vẫn bị sức mạnh bùng nổ đánh cho phun ra ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đau rát!

“Đáng chết!”

Lão tổ Trấn Hồn tức giận mắng một tiếng: “Thanh kiếm này quá quái dị!”

Lão tổ Độn Thế khàn khàn giọng: “Các ông xem, sau khi thanh kiếm này hấp thụ sức mạnh của chúng ta liền trở nên đen xì!”

“Sau khi tấn công bốn lần lại trở lại vẻ ban đầu, nó có thể hấp thụ thần lực của chúng ta để sử dụng!”

“Cách tốt nhất là chúng ta không dùng thần lực, dùng võ đạo thân pháp giết kẻ này!”

“Vậy còn đợi cái gì? Giết!”, trong tay lão tổ Thất Tinh xuất hiện một thanh thần kiếm màu đen.

Lập tức xuất hiện phía sau Diệp Bắc Minh, chém về phía đầu của anh!

Choang!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ngăn chặn!

Thần kiếm màu đen vỡ nứt tại chỗ!



Đồng thời, cũng cho lão tổ Độn Thế cơ hội, giơ tay đập một quyền về hướng vị trí đan điền của Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, lão phu quên nói với mày!”

“Tuy lão phu tu võ, nhưng cũng luyện thể! Hàng vạn năm nay độ mạnh cơ thể của lão phu đã mạnh đến mức sánh ngang với thần khí!”

“Sức mạnh của tao đủ đánh chết mày bằng một quyền!”

Lúc sắp đánh đến đan điền của Diệp Bắc Minh!

Năm ngón tay đột ngột xuất hiện tóm chặt cổ tay của lão tổ Độn Thế!

“Cái gì?”

Bất luận lão tổ Độn Thế dùng sức thế nào, nắm đấm vẫn dừng ở vị trí cách đan điền của Diệp Bắc Minh nửa tấc!

Không thể tiến thêm một bước!

Giọng nói như tử thần vang lên: “Quên không nói với ông! Tôi đã dung hợp một trăm năm mươi chiếc xương chí tôn, độ mạnh cơ thể đạt đến cảnh giới gì tôi cũng không biết!”

“Nhưng chắc chắn mạnh hơn ông một chút!”

Rắc!

Bẻ thật mạnh!

“A…”

Lão tổ Độn Thế kêu thảm một tiếng, cổ tay bị bẻ gãy, xương đâm xuyên máu thịt cánh tay lộ ra ngai!

Phập!

Quyền thứ hai ập đến, đập lên đan điền của lão tổ Độn Thế!

Không đợi ông ta phản ứng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên lồng ngực của ông ta!

“Hấp thụ!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng!

Lão tổ Độn Thế lập tức hóa thành một cái xác khô!

“Suýt…”

Ba người lão tổ Trấn Hồn, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo, hít khí lạnh, bất giác lùi lại!



Khóe miệng Diệp Bắc Minh cong lên ý cười: “Đừng sợ, rất nhanh thôi”.

“Trong một hơi thở, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã có thể hút cạn hoàn toàn các người, sẽ không đau đớn!”

“Tên điên này!”

Khuôn mặt già của lão tổ Trấn Hồn trắng bệch.

“Cảm ơn đã quá khen, người tiếp theo là ông đấy”.

Nụ cười của Diệp Bắc Minh như Diêm Vương đòi mạng!

Lão tổ Trấn Hồn sợ đến hồn phách bốc hơi: “Đừng…”

Trực tiếp thiêu cháy sinh mệnh, giống như hỏa tiễn bay lên không trung, nhanh chóng biến mất!

Lão tổ Thất Tinh và lão tổ Lục Đạo thấy vậy, cũng thiêu cháy sinh mệnh chuồn đi!

Diệp Bắc Minh không đuổi theo, hòa thượng chạy được chứ miếu thì không chạy được!

“Các người…”

Trần Lục Chỉ tức đến phun ra máu.

Ông ta bị thương nặng, vốn không thể bỏ chạy!

Trương La Vân kinh sợ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: ‘Mẹ kiếp, hắn là quái vật gì! Sáu Tổ Cảnh bị hắn giết mất hai người, ba người thê thảm bỏ chạy!’

‘Còn một người bị thương nặng, quái vật như này, tại sao mình lại chọc vào chứ?’

Trương La Vân hối hận muốn chết!

Ông ta cũng muốn chạy.

Nhưng hai chân như đóng xuống thuyền, vốn không thể nhúc nhích một bước!

Lúc này, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đồng đội của ông không ổn lắm, lại bỏ lại một mình ông?”

Sắc mặt Trần Lục Chỉ trắng bệch.

Sáu người họ vốn chỉ là vừa mới hợp thành đội, bảo họ liều mạng vì mình vốn là điều không thể nào!

Bỏ chạy mới là lựa chọn của người bình thường!

Đôi mắt của Trần Lục Chỉ loeslene, dường như đưa ra quyết định: “Diệp tông chủ, tôi tình nguyện dùng một vài thức của Hoa tộc Thượng Cổ để lại ở nhà họ Trần đổi lấy cái mạng của mình!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook