Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1720: Đòi nợ
Ss Tần
02/04/2024
"Chỗ rèn luyện của điện Thần Hoàng chúng tôi là chiến trường của các vị thần thượng cổ, khắp nơi đều có thi cốt của thần..."
Từ Tử Lâm lập tức ngắt lời: "Trương Đạc, chớ nói nhảm!"
Trương Đạc lúc này mới kịp phản ứng, lắc đầu cười: "Tóm lại chỉ có một câu, xương Chí Tôn đối với chúng tôi mà nói cũng không phải là thứ hiếm có! Ngược lại, cũng không phải là càng có nhiều xương Chí Tôn càng tốt!"
"Thứ này ở trong cơ thể người, cần dùng rất nhiều thần lực để nuôi dưỡng!"
"Mặc dù càng có nhiều xương Chí Tôn, lực lượng bản thân sẽ càng nhiều! Nhưng nhiều lực lượng cũng không có nghĩa là lực lượng cường đại, nói không chừng còn trở thành một loại vướng víu!"
"Khoảng mười khúc xương Chí Tôn là số lượng tốt nhất, vượt qua số lượng này chính là muốn chết..."
Ngụy Thương Hải nhíu mày: "Sao có thể? Không phải càng có nhiều xương Chí Tôn sẽ càng tốt sao?"
Bạch tông chủ của Độn Thế Thần Tông cũng gật đầu: "Xương Chí Tôn là thần cốt mà các vị thần thượng cổ để lại sau khi ngã xuống, càng có nhiều vật này thì thực lực phải càng mạnh chứ!"
"Khí tức cảnh giới mà tên nhóc Diệp Bắc Minh để lộ ra mới chỉ là cảnh giới khí Hư Thần, so sánh với chúng tôi đơn giản là cách xa vạn dặm!"
"Thế nhưng tên nhóc này lại có thể giết được cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong, quá kinh khủng, nhất định là tác dụng của xương Chí Tôn!"
Đám tông chủ còn lại đều nhao nhao gật đầu.
Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh dẫn chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi, Cuồng Đan xuất hiện!
"Diệp tông chủ! Tài năng mà cậu thể hiện ra hôm nay khiến chúng tôi vô cùng bội phục!"
"Đã sớm nghe nói đến Diệp tông chủ tuổi trẻ tài cao, thiên hạ vô song, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền!"
"Diệp tông chủ không chỉ có thiên phú võ đạo dị bẩm, y thuật vô song, đan đạo cũng vô cùng tuyệt vời!"
Rất nhiều người lập tức tiến lên, những tiếng ca ngợi vang lên bên tai không dứt!
Diệp Bắc Minh thuận miệng đáp lại.
Thái Dương Tông muốn đặt chân ở thành phố Thần, không thể không có sự ủng hộ của những người này!
Đồng thời, trong đầu anh cũng không ngừng truyền đến giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, phủ thành chủ này không đơn giản, bản tháp đã phát hiện ít nhất là mười mấy nơi có cấm chế!"
"Chỉ cần bản tháp cưỡng ép thăm dò tình huống bên trong, sẽ lập tức phát động cảnh báo!"
"Hơn nữa đồng thời còn có ít nhất là mười người cảnh giới Thần Hoàng nấp trong bóng tối tuần tra! Sau khi vào cửa, còn có hai người cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong đang gác cửa!"
Diệp Bắc Minh hiếu kì: "Rốt cuộc chủ nhân phủ thành chủ là ai?"
"Thành phố Thần này được thành lập từ khi nào?"
Vừa rồi anh đã hỏi Vương Yên Nhi và Cuồng Đan, hai người đều không trả lời được!
Đúng lúc này.
Một giọng nói kích động vang lên: "Anh Diệp!"
Vèo!
Ánh mắt mọi người lập tức rơi lên trên người Nguyễn Thanh Từ!
Từ Tử Lâm và Trương Đạc vô cùng kinh ngạc!
Ngụy Thương Hải suýt nữa thì cắn phải lưỡi: "Cô Nguyễn, cô quen tên nhóc Diệp Bắc Minh kia sao?"
Ngay cả Đường Hạo cũng sửng sốt, bên trong đôi mắt hiện lên một sự lạnh lẽo không dễ phát hiện ra!
Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ, anh không nghĩ tới thế mà cô nhóc này cũng ở đây: "Cô Thanh Từ, sao cô lại ở chỗ này?"
Nguyễn Thanh Từ nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Sau khi đến Thần Giới, mẹ tôi đã cảm ứng được lực lượng huyết mạch của tôi rồi tìm được tôi, bây giờ tôi đã là đệ tử của điện Thần Hoàng rồi!"
Cô ấy rời khỏi chỗ ngồi.
Chạy chậm đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
"Chúc mừng!"
Diệp Bắc Minh chắp tay, chân thành chúc phúc.
"Cậu Diệp, các cô ấy là?"
Lúc này Nguyễn Thanh Từ mới chú ý tới sau lưng Diệp Bắc Minh có mười người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp!
Sắc mặt cô ấy có chút mất mát!
Hôm đó vào lúc tuyển chọn thần giáng, bên cạnh Diệp Bắc Minh đã có rất nhiều phụ nữ rồi!
Lần này thế mà lại đổi thành một nhóm người khác, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh là người dễ thay lòng đổi dạ sao?
Trong đôi mắt cô ấy có cái gì đó đang thay đổi, có chút không khống chế nổi!
"Phì..."
Vương Như Yên cười khúc khích: "Cô Thanh Từ đừng khẩn trương, chúng tôi đều là sư tỷ của cậu ấy!"
"Đúng, chúng tôi đều là sư tỷ của cậu ấy cả!"
Các sư tỷ còn lại đều cười gật đầu.
Chút mất mát nho nhỏ vừa rồi của Nguyễn Thanh Từ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, đôi mắt đẹp sáng lên: "Ặc... Chào các chị!"
"Thái độ của cô gái điện Thần Hoàng đối với Diệp Bắc Minh không đúng lắm..."
"Nói nhảm, tôi cũng không phải mù lòa, chắc chắn là coi trọng Diệp Bắc Minh!"
"Móa nó, sao tên nhóc này lại có duyên với phụ nữ như thế?"
Một số người thấp giọng phàn nàn.
Từ Tử Lâm và Trương Đạc liếc nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Đường Hạo!
Sắc mặt Đường Hạo đã âm trầm tới cực điểm, thậm chí trên mặt bàn phía trước còn ngưng kết ra một tầng sương lạnh!
"Cô Nguyễn, chúng ta ôn chuyện sau đi, tôi còn có chút nợ nần phải xử lý!", Diệp Bắc Minh nói.
"Được rồi".
Nguyễn Thanh Từ nghe lời gật đầu.
Một giây sau, Diệp Bắc Minh bước ra một bước!
Ánh mắt anh rơi vào trên người đám người của sáu thế lực lớn Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, Lục Đạo Thần Cung, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ!
"Các vị đều ở đây sao, đến sớm không bằng đến đúng lúc!"
"Ba ngày trước các thế lực tông môn mà các vị đại diện đã thua mười năm ích lợi, tất cả mọi người hãy giao ra hết đi!"
Từ Tử Lâm lập tức ngắt lời: "Trương Đạc, chớ nói nhảm!"
Trương Đạc lúc này mới kịp phản ứng, lắc đầu cười: "Tóm lại chỉ có một câu, xương Chí Tôn đối với chúng tôi mà nói cũng không phải là thứ hiếm có! Ngược lại, cũng không phải là càng có nhiều xương Chí Tôn càng tốt!"
"Thứ này ở trong cơ thể người, cần dùng rất nhiều thần lực để nuôi dưỡng!"
"Mặc dù càng có nhiều xương Chí Tôn, lực lượng bản thân sẽ càng nhiều! Nhưng nhiều lực lượng cũng không có nghĩa là lực lượng cường đại, nói không chừng còn trở thành một loại vướng víu!"
"Khoảng mười khúc xương Chí Tôn là số lượng tốt nhất, vượt qua số lượng này chính là muốn chết..."
Ngụy Thương Hải nhíu mày: "Sao có thể? Không phải càng có nhiều xương Chí Tôn sẽ càng tốt sao?"
Bạch tông chủ của Độn Thế Thần Tông cũng gật đầu: "Xương Chí Tôn là thần cốt mà các vị thần thượng cổ để lại sau khi ngã xuống, càng có nhiều vật này thì thực lực phải càng mạnh chứ!"
"Khí tức cảnh giới mà tên nhóc Diệp Bắc Minh để lộ ra mới chỉ là cảnh giới khí Hư Thần, so sánh với chúng tôi đơn giản là cách xa vạn dặm!"
"Thế nhưng tên nhóc này lại có thể giết được cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong, quá kinh khủng, nhất định là tác dụng của xương Chí Tôn!"
Đám tông chủ còn lại đều nhao nhao gật đầu.
Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh dẫn chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi, Cuồng Đan xuất hiện!
"Diệp tông chủ! Tài năng mà cậu thể hiện ra hôm nay khiến chúng tôi vô cùng bội phục!"
"Đã sớm nghe nói đến Diệp tông chủ tuổi trẻ tài cao, thiên hạ vô song, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền!"
"Diệp tông chủ không chỉ có thiên phú võ đạo dị bẩm, y thuật vô song, đan đạo cũng vô cùng tuyệt vời!"
Rất nhiều người lập tức tiến lên, những tiếng ca ngợi vang lên bên tai không dứt!
Diệp Bắc Minh thuận miệng đáp lại.
Thái Dương Tông muốn đặt chân ở thành phố Thần, không thể không có sự ủng hộ của những người này!
Đồng thời, trong đầu anh cũng không ngừng truyền đến giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, phủ thành chủ này không đơn giản, bản tháp đã phát hiện ít nhất là mười mấy nơi có cấm chế!"
"Chỉ cần bản tháp cưỡng ép thăm dò tình huống bên trong, sẽ lập tức phát động cảnh báo!"
"Hơn nữa đồng thời còn có ít nhất là mười người cảnh giới Thần Hoàng nấp trong bóng tối tuần tra! Sau khi vào cửa, còn có hai người cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong đang gác cửa!"
Diệp Bắc Minh hiếu kì: "Rốt cuộc chủ nhân phủ thành chủ là ai?"
"Thành phố Thần này được thành lập từ khi nào?"
Vừa rồi anh đã hỏi Vương Yên Nhi và Cuồng Đan, hai người đều không trả lời được!
Đúng lúc này.
Một giọng nói kích động vang lên: "Anh Diệp!"
Vèo!
Ánh mắt mọi người lập tức rơi lên trên người Nguyễn Thanh Từ!
Từ Tử Lâm và Trương Đạc vô cùng kinh ngạc!
Ngụy Thương Hải suýt nữa thì cắn phải lưỡi: "Cô Nguyễn, cô quen tên nhóc Diệp Bắc Minh kia sao?"
Ngay cả Đường Hạo cũng sửng sốt, bên trong đôi mắt hiện lên một sự lạnh lẽo không dễ phát hiện ra!
Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ, anh không nghĩ tới thế mà cô nhóc này cũng ở đây: "Cô Thanh Từ, sao cô lại ở chỗ này?"
Nguyễn Thanh Từ nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Sau khi đến Thần Giới, mẹ tôi đã cảm ứng được lực lượng huyết mạch của tôi rồi tìm được tôi, bây giờ tôi đã là đệ tử của điện Thần Hoàng rồi!"
Cô ấy rời khỏi chỗ ngồi.
Chạy chậm đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
"Chúc mừng!"
Diệp Bắc Minh chắp tay, chân thành chúc phúc.
"Cậu Diệp, các cô ấy là?"
Lúc này Nguyễn Thanh Từ mới chú ý tới sau lưng Diệp Bắc Minh có mười người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp!
Sắc mặt cô ấy có chút mất mát!
Hôm đó vào lúc tuyển chọn thần giáng, bên cạnh Diệp Bắc Minh đã có rất nhiều phụ nữ rồi!
Lần này thế mà lại đổi thành một nhóm người khác, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh là người dễ thay lòng đổi dạ sao?
Trong đôi mắt cô ấy có cái gì đó đang thay đổi, có chút không khống chế nổi!
"Phì..."
Vương Như Yên cười khúc khích: "Cô Thanh Từ đừng khẩn trương, chúng tôi đều là sư tỷ của cậu ấy!"
"Đúng, chúng tôi đều là sư tỷ của cậu ấy cả!"
Các sư tỷ còn lại đều cười gật đầu.
Chút mất mát nho nhỏ vừa rồi của Nguyễn Thanh Từ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, đôi mắt đẹp sáng lên: "Ặc... Chào các chị!"
"Thái độ của cô gái điện Thần Hoàng đối với Diệp Bắc Minh không đúng lắm..."
"Nói nhảm, tôi cũng không phải mù lòa, chắc chắn là coi trọng Diệp Bắc Minh!"
"Móa nó, sao tên nhóc này lại có duyên với phụ nữ như thế?"
Một số người thấp giọng phàn nàn.
Từ Tử Lâm và Trương Đạc liếc nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Đường Hạo!
Sắc mặt Đường Hạo đã âm trầm tới cực điểm, thậm chí trên mặt bàn phía trước còn ngưng kết ra một tầng sương lạnh!
"Cô Nguyễn, chúng ta ôn chuyện sau đi, tôi còn có chút nợ nần phải xử lý!", Diệp Bắc Minh nói.
"Được rồi".
Nguyễn Thanh Từ nghe lời gật đầu.
Một giây sau, Diệp Bắc Minh bước ra một bước!
Ánh mắt anh rơi vào trên người đám người của sáu thế lực lớn Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, Lục Đạo Thần Cung, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ!
"Các vị đều ở đây sao, đến sớm không bằng đến đúng lúc!"
"Ba ngày trước các thế lực tông môn mà các vị đại diện đã thua mười năm ích lợi, tất cả mọi người hãy giao ra hết đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.