Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1344: Đòn tấn công thần hồn
Ss Tần
08/01/2024
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, mắt đối mắt với con ngươi đen tuyền sâu thẳm kia.
Một luồng sức mạnh tinh thần khủng khiếp ập tới.
“Thần hồn thủ nhất!”
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên trong đầu anh.
Diệp Bắc Minh hồi hồn, lòng thầm kinh hãi.
Vừa rồi nếu không nhờ có tháp Càn Khôn Trấn ngục mở miệng thì anh đã bị ép quỳ gối rồi: “Tiểu Tháp, sức mạnh tinh thần thật mạnh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng: “Ông ta là một vị thần đã qua đời! Thực lực đã biết mất, nhưng thần hồn không bị mài mòn!”
“Ông ta đã có kinh nghiệm tích lũy vô số năm, còn cậu mới bao tuổi chứ? Chịu không nổi là đúng rồi!”
Giọng của chủ Luân Hồi lại vang lên: “Cậu có thể chịu nổi đòn tấn đông tinh thần của bổn tọa nhỉ? Xem ra mảnh vỡ thứ tư trên người cậu thật rồi!”
“Mau giao mảnh vỡ ra đây rồi phục tùng dưới trướng bổn tọa thì có thể tha tội chết cho cậu!”
Vạn Tuyệt cười to cuồng loạn: “Hahahaha, Diệp Càn Khôn, cậu nghe chưa?”
“Nếu cậu thức thời thì tốt nhất là mau chóng giao mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra đây, tôi có thể giữ một mạng cho cậu trước mặt sư phụ!”
“Nếu không thì...”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ồn ào quá!”
Kiếm Huyền Băng lướt ngang qua, Vạn Tuyệt hoảng sợ ôm cổ: “Sao cậu dám...”
Một vệt máu lướt ngang qua, cái đầu rớt xuống đất rồi bị giẫm nát bét.
“Cậu chủ!”
Hai mươi mấy người cảnh giới Động Hư kia trừng lòi mắt chó, nổi điên xông lên.
“Long Tổ, tăng sức mạnh thêm mười lần!”
Diệp Bắc Minh thầm quát trong lòng.
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn dũng mãnh tuôn trào vào trong cơ thể anh, rồi anh nhảy vào giữa quân địch như sát thần.
Kiếm Huyền Băng tỏa ra hàn khí ngùn ngụt vô tận, chỉ mới mười mấy nhịp thở ngắn ngủi hai mươi mấy người cảnh giới Động Hư đã hy sinh.
“Trời ơi... từ lúc nào mà Diệp Càn Khôn trở nên đáng sợ như vậy thế?”
“Hơn hai mươi cao thủ cảnh giới Động Hư mà vẫn không giết cậu ta được? Cậu ta là quái vật gì thế trời!”
Rất nhiều người tu võ há hốc mồm.
Bọn Lý Thất Dạ và Dao Cơ chết đứng tại chỗ, đại não trống rỗng.
Giang Thục Nhiên quay đầu lại hỏi Sở Sở: “Anh Diệp của em là yêu nghiệt à?”
“Tốt nhất em nên nói cho chị biết rốt cuộc cậu ta là ai!”
Sở Sở ngơ ngác đáp: “Em cũng không biết...”
Cô ấy biết Diệp Bắc Minh rất mạnh nhưng lại không ngờ rằng anh lột xác nhanh đến vậy.
Quả thật chẳng khác nào phóng tên lửa.
Vút!
Một tia sáng sắc bén, không chút khí tức, lặng im xé gió bắn vào đầu Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cẩn thận!”
“Đây là đòn tấn công thần hồn, một khi trúng chiêu thì thần hồn của cậu sẽ mài mòn trong nháy mắt đó!”
Diệp Bắc Minh vung kiếm đỡ lấy tia sáng kia.
Cảnh tượng khiến người người ngỡ ngàng xuất hiện, kiếm quang và tia sáng xuyên thấu qua nhau, đường kiếm kia chẳng thể gây ảnh hưởng gì với đòn tấn công kia.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đòn tấn công thần hồn thuộc loại sức mạnh tinh thần, kiếm khí coi như là sức mạnh vật lý nên không thể ngăn cản nó!”
Cùng lúc đó, tia sáng kia cách Diệp Bắc Minh chưa tới mười mét.
“Nhóc, mau né sang bên!”
Người Diệp Bắc Minh chợt lóe.
Anh thi triển Ảnh Thuấn.
Nháy mắt anh đã xuất hiện cách đó trăm mét.
Tia sáng kia đâm trúng đám người.
“Á!”
Một người tu võ trong đó hét thảm lên, chết ngay tại chỗ.
Mà điều kỳ lạ là trên cơ thể người nọ không có vết thương gì, chỉ có thần hồn đã tan biến.
Diệp Bắc Minh kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó.
Vút! Vút! Vút!
Hơn mười tia sáng vụt tới, chặn đứng tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc, đòn tấn công thần hồn phải dùng thần hồn phá giải!”
Diệp Bắc Minh bèn hỏi lại ngay: “Tiểu Tháp, ông cũng ở trong trạng thái thần hồn, lẽ nào không thể giết thần hồn của ông ta ngay tức khắc à?”
“Không được! Thần hồn của tôi chỉ có thể tồn tại trong cơ thể cậu, không thể rời khỏi cơ thể cậu đi chiến đấu được!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời anh.
Diệp Bắc minh một bên né tránh đòn tấn công thần hồn kia, đại não nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
“Sư phụ tôi và Băng Phách đều ở trạng thái thần hồn, liệu có thể để bọn họ ra tay hay không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Trên lý thuyết thì được!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự: “Sư phụ, Băng Phách, mau giúp với!”
Giọng anh vang vọng khắp nghĩa địa trong tòa tháp.
Thần hồn của Thần Chủ Tuyệt Thế và Băng Phách cùng hiện lên.
Sau khi Thần Chủ Tuyệt Thế biết được tình hình bên ngoài thì kinh hãi nói: “Ôi trời ơi! Nhóc Diệp này, sao con chọc vào chủ Luân Hồi rồi!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, không có thời gian giải thích đâu!”
“Đồ nhi gặp đòn tấn công thần hồn, hiện đang bó tay hết cách, cần sư phụ và Băng Phách giúp đỡ!”
Thần Chủ Tuyệt Thế gật đầu bảo: “Được! Vi sư sẽ dốc hết sức mạnh thần hồn giúp con một tay!”
“Nhưng vi sư cũng phải nói trước, sức mạnh thần hồn của ta chưa chắc là đối thủ của chủ Luân Hồi đâu!”
“Quan trọng là người kia rất biến thái!”
Một luồng sức mạnh tinh thần khủng khiếp ập tới.
“Thần hồn thủ nhất!”
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên trong đầu anh.
Diệp Bắc Minh hồi hồn, lòng thầm kinh hãi.
Vừa rồi nếu không nhờ có tháp Càn Khôn Trấn ngục mở miệng thì anh đã bị ép quỳ gối rồi: “Tiểu Tháp, sức mạnh tinh thần thật mạnh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng: “Ông ta là một vị thần đã qua đời! Thực lực đã biết mất, nhưng thần hồn không bị mài mòn!”
“Ông ta đã có kinh nghiệm tích lũy vô số năm, còn cậu mới bao tuổi chứ? Chịu không nổi là đúng rồi!”
Giọng của chủ Luân Hồi lại vang lên: “Cậu có thể chịu nổi đòn tấn đông tinh thần của bổn tọa nhỉ? Xem ra mảnh vỡ thứ tư trên người cậu thật rồi!”
“Mau giao mảnh vỡ ra đây rồi phục tùng dưới trướng bổn tọa thì có thể tha tội chết cho cậu!”
Vạn Tuyệt cười to cuồng loạn: “Hahahaha, Diệp Càn Khôn, cậu nghe chưa?”
“Nếu cậu thức thời thì tốt nhất là mau chóng giao mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra đây, tôi có thể giữ một mạng cho cậu trước mặt sư phụ!”
“Nếu không thì...”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ồn ào quá!”
Kiếm Huyền Băng lướt ngang qua, Vạn Tuyệt hoảng sợ ôm cổ: “Sao cậu dám...”
Một vệt máu lướt ngang qua, cái đầu rớt xuống đất rồi bị giẫm nát bét.
“Cậu chủ!”
Hai mươi mấy người cảnh giới Động Hư kia trừng lòi mắt chó, nổi điên xông lên.
“Long Tổ, tăng sức mạnh thêm mười lần!”
Diệp Bắc Minh thầm quát trong lòng.
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn dũng mãnh tuôn trào vào trong cơ thể anh, rồi anh nhảy vào giữa quân địch như sát thần.
Kiếm Huyền Băng tỏa ra hàn khí ngùn ngụt vô tận, chỉ mới mười mấy nhịp thở ngắn ngủi hai mươi mấy người cảnh giới Động Hư đã hy sinh.
“Trời ơi... từ lúc nào mà Diệp Càn Khôn trở nên đáng sợ như vậy thế?”
“Hơn hai mươi cao thủ cảnh giới Động Hư mà vẫn không giết cậu ta được? Cậu ta là quái vật gì thế trời!”
Rất nhiều người tu võ há hốc mồm.
Bọn Lý Thất Dạ và Dao Cơ chết đứng tại chỗ, đại não trống rỗng.
Giang Thục Nhiên quay đầu lại hỏi Sở Sở: “Anh Diệp của em là yêu nghiệt à?”
“Tốt nhất em nên nói cho chị biết rốt cuộc cậu ta là ai!”
Sở Sở ngơ ngác đáp: “Em cũng không biết...”
Cô ấy biết Diệp Bắc Minh rất mạnh nhưng lại không ngờ rằng anh lột xác nhanh đến vậy.
Quả thật chẳng khác nào phóng tên lửa.
Vút!
Một tia sáng sắc bén, không chút khí tức, lặng im xé gió bắn vào đầu Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cẩn thận!”
“Đây là đòn tấn công thần hồn, một khi trúng chiêu thì thần hồn của cậu sẽ mài mòn trong nháy mắt đó!”
Diệp Bắc Minh vung kiếm đỡ lấy tia sáng kia.
Cảnh tượng khiến người người ngỡ ngàng xuất hiện, kiếm quang và tia sáng xuyên thấu qua nhau, đường kiếm kia chẳng thể gây ảnh hưởng gì với đòn tấn công kia.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đòn tấn công thần hồn thuộc loại sức mạnh tinh thần, kiếm khí coi như là sức mạnh vật lý nên không thể ngăn cản nó!”
Cùng lúc đó, tia sáng kia cách Diệp Bắc Minh chưa tới mười mét.
“Nhóc, mau né sang bên!”
Người Diệp Bắc Minh chợt lóe.
Anh thi triển Ảnh Thuấn.
Nháy mắt anh đã xuất hiện cách đó trăm mét.
Tia sáng kia đâm trúng đám người.
“Á!”
Một người tu võ trong đó hét thảm lên, chết ngay tại chỗ.
Mà điều kỳ lạ là trên cơ thể người nọ không có vết thương gì, chỉ có thần hồn đã tan biến.
Diệp Bắc Minh kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó.
Vút! Vút! Vút!
Hơn mười tia sáng vụt tới, chặn đứng tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc, đòn tấn công thần hồn phải dùng thần hồn phá giải!”
Diệp Bắc Minh bèn hỏi lại ngay: “Tiểu Tháp, ông cũng ở trong trạng thái thần hồn, lẽ nào không thể giết thần hồn của ông ta ngay tức khắc à?”
“Không được! Thần hồn của tôi chỉ có thể tồn tại trong cơ thể cậu, không thể rời khỏi cơ thể cậu đi chiến đấu được!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời anh.
Diệp Bắc minh một bên né tránh đòn tấn công thần hồn kia, đại não nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
“Sư phụ tôi và Băng Phách đều ở trạng thái thần hồn, liệu có thể để bọn họ ra tay hay không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Trên lý thuyết thì được!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự: “Sư phụ, Băng Phách, mau giúp với!”
Giọng anh vang vọng khắp nghĩa địa trong tòa tháp.
Thần hồn của Thần Chủ Tuyệt Thế và Băng Phách cùng hiện lên.
Sau khi Thần Chủ Tuyệt Thế biết được tình hình bên ngoài thì kinh hãi nói: “Ôi trời ơi! Nhóc Diệp này, sao con chọc vào chủ Luân Hồi rồi!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, không có thời gian giải thích đâu!”
“Đồ nhi gặp đòn tấn công thần hồn, hiện đang bó tay hết cách, cần sư phụ và Băng Phách giúp đỡ!”
Thần Chủ Tuyệt Thế gật đầu bảo: “Được! Vi sư sẽ dốc hết sức mạnh thần hồn giúp con một tay!”
“Nhưng vi sư cũng phải nói trước, sức mạnh thần hồn của ta chưa chắc là đối thủ của chủ Luân Hồi đâu!”
“Quan trọng là người kia rất biến thái!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.